YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 774:

 

Trong những người đứng gần phòng thay đồ thấy Hạ Mộc Ngôn đi ngang qua, có không ít ánh mắt đàn ông không kiềm chế được mà liếc về phía Hạ Mộc Ngôn. Hơn nữa lúc này cô đã cởϊ áσ khoác ra, váy đỏ hai dây khiến xương quai xanh và đôi chân dài trắng nõn hấp dẫn lộ ra trước mặt mọi người, vừa gợi cảm lại không quá lộ liễu.

 

Hạ Mộng Nhiên nhìn thấy cảnh này thì lập tức dời tầm mắt, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng lại âm thầm bực bội.

 

Sao bây giờ Hạ Mộc Ngôn lại phô trương giống như lúc chưa kết hôn vậy?

 

Cả Thịnh Dịch Hàn cũng cảm nhận được sự thay đổi của Hạ Mộc Ngôn.

 

Quan trọng là bây giờ thứ cô ta khoe khoang còn có vốn liếng hơn hồi trước. Hạ Mộc Ngôn hai mươi bốn tuổi đã không còn giống với Hạ Mộc Ngôn mười mấy tuổi nổi tiếng là người đẹp đệ nhất Hải Thành trước khi kết hôn. Khi đó Hạ Mộc Ngôn là khổng tước cao ngạo, bây giờ Hạ Mộc Ngôn là sự kết hợp giữa thành thục và gợi cảm, phô bày tất cả vẻ đẹp của cô, không một chút che giấu, thoải mái hơn xưa rất nhiều.

 

Cô càng như vậy càng hấp dẫn ánh mắt của đàn ông.

 

Sau khi đi ngang qua đám người, Hạ Mộc Ngôn cũng không định đi tìm Tiêu Lộ Dã. Dù gì vừa rồi lúc mới đi ra, cô đã thấy Tiêu Lộ Dã bước ra phía sau, chắc là vào bên trong gặp nhân vật chính đêm nay, cũng chính là ông Tiêu, ba anh ta.

 

Thấy bên cạnh Hạ Mộc Ngôn không có bạn tiệc đi cùng, một đám đàn ông lúc trước từng xã giao hoặc hợp tác với Hạ Mộc Ngôn thay phiên nhau đến gần chào hỏi cô.

 

Thỉnh thoảng có người vừa bắt chuyện vừa hỏi: “Hạ tổng đến một mình sao? Không có bạn đi cùng à?”

 

Hạ Mộc Ngôn mỉm cười không đáp, chỉ nhận ly rượu đối phương đưa cho mình rồi cụng ly một cái, uống một hớp, cười đáp: “Có bạn, nhưng đoán chừng do sân rộng quá nên nhất thời lạc nhau.”

 

“Bạn đi cùng của Hạ tổng là bạn trai cô à? Mấy hôm trước gặp cô thì cô vẫn còn độc thân, không biết có tính chuyện yêu đương chưa? Hoặc là kết hôn chưa?” Sau khi nói xong, đối phương lại khách sáo nói: “Không biết tôi hỏi vậy có quá đường đột hay không?”

 

“Không đâu, chẳng có gì đường đột cả.” Sau đó Hạ Mộc Ngôn nhấp một ngụm rượu đỏ, nhìn thấy một bóng dáng màu đen cao ngất quen thuộc cũng cầm một ly rượu đứng cách đó không xa.

 

Cô cười tươi với người đàn ông bên cạnh, đáp: “Tôi đã kết hôn, nhưng chồng trước chết rồi.”

 

Ánh mắt cả đám người trở nên hoảng hốt. Cô khẽ lắc ly rượu đỏ trong tay, lạnh nhạt nói bằng âm lượng đủ để người bên cạnh có thể nghe thấy: “Ba năm trước vừa tham dự lễ tang của anh ta xong thì tôi đã bay thẳng sang Anh.”

 

“Ha ha, Hạ tổng thật thích nói đùa…”

 

“Hạ tổng, trò đùa thế này không thể nói lung tung…”

 

Những người này đều cho rằng cô đang nói đùa.

 

Hạ Mộc Ngôn cũng cười giống như thật sự xem đó là một trò đùa. Sau đó cô ngước mắt lên nhìn về phía người đàn ông rõ ràng nghe thấy lời cô nói nên đánh mắt sang bên này. Hạ Mộc Ngôn giơ ly đế cao trên tay lên, đứng từ xa kính anh một ly. Sau đó dưới ánh mắt lạnh lùng thấy rõ của anh, cô cười khẩy uống cạn số rượu đỏ còn lại trong ly, sau đó vô cảm đặt ly rượu rỗng xuống, xoay người nghênh ngang bỏ đi.

 

Hạ Mộc Ngôn đi qua đám người, vì váy bị dính chút sốt cà chua nên phải đi sửa thành váy ngắn, dù không còn đoan trang thanh lịch nhưng kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp của cô lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đẹp đẽ.

 

Những năm qua, cô luôn biết cách làm nổi bật vẻ đẹp của mình hết mức có thể. Khi càng có người muốn âm thầm giở trò xấu xa sau lưng thì phong thái của cô lại càng tự tin và tao nhã.

 

Hạ Mộng Nhiên đứng bên kia nhìn qua, trông thấy Hạ Mộc Ngôn vừa xuất hiện trong đám đông là gần như mọi ánh nhìn của đàn ông nơi đây đều vây quanh cô. Hạ Mộc Ngôn không đi cùng bạn tiệc, thế là mọi người đều tranh nhau làm người đi bên cạnh cô.

 

Tuy nhiên, những cô gái trong hội trường nhìn thấy cảnh này lại ganh tị với Hạ Mộc Ngôn, còn trong mắt mấy quý ông thì đây chẳng qua chỉ là một cô gái quý phái mặt tươi như hoa lơ đễnh đang đi ngang qua đám đàn ông, nói “Chào anh, xin lỗi tôi không tiếp được, hẹn gặp lại”, hoàn toàn lướt qua những người hâm mộ, không thèm nhìn tới. Váy đỏ, da trắng, xinh như mận đào, nhưng gương mặt lại lạnh như băng, thật sự không ai dám tới gần.

 

Tiêu Lộ Dã tưởng rằng lúc trở ra mình sẽ nhìn thấy một cô gái lạc đường đang dáo dác tìm kiếm khắp nơi. Kết quả sau khi ra ngoài lại thấy cảnh Hạ Mộc Ngôn tự tin mỉm cười với mọi người.

 

Anh ta như có điều suy tư, nhìn cô gái dường như đã trưởng thành rất nhiều trong ba năm qua. Sau khi nhìn một lát, anh ta đi qua: “Bạn tiệc thân yêu của tôi, một mình ở đây tản bộ nửa ngày, cảm thấy thế nào hả?”

 

“Chẳng cảm thấy gì cả, gần như sắp quên luôn sự tồn tại của Tiêu tổng rồi.” Hạ Mộc Ngôn ngoảnh đầu lại, nhoẻn miệng cười với anh ta, rõ ràng là chẳng hề ngại chuyện rốt cuộc là anh ta có ở bên cạnh hay không.

 

Tiêu Lộ Dã cũng không nói nhảm với cô nữa, trầm giọng nói thẳng: “Ba tôi muốn gặp cô, đi với tôi nhé.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi