YÊU THÊM LẦN NỮA

“Tư Đồ Thác, anh muốn làm gì? Anh muốn dùng phương thức này để sỉ nhục em, trả thù em sao?” Bị hắn đè xuống dưới thân Âu Dương Điệp không có chút năng lực phản kháng đôi mắt nàng chỉ là tràn đầy phẫn nộ.

“Trả thù? Đây không phải là thứ cô muốn sao? Là ai không biết xấu hổ xin tôi yêu cô một lần?” Tư Đồ Thác hừ lạnh trong đôi mắt chỉ là châm biếm.

“Em. . em uống say.” Sắc mặt Âu Dương Điệp trong nháy mắt trở nên ửng đỏ gắt gao cắn chặt môi để che giấu xấu hổ.

“Thế nhưng, cô đừng quên câu’khi say rượu người ta hay nói thật’, điều này đã chứng minh lòng của cô và thân thể cô vô cùng tưởng nhớ tôi .” Tay Tư Đồ Thác chậm chậm từ trên mặt của cô di chuyển đến trước ngực cô, ngón tay luồn vào trong áo lót của cô dường như lơ đãng đụng chạm vào quả anh đào màu hồng phấn của cô.

“Đừng.” Thân thể Âu Dương Điệp run run, hoảng sợ kêu lên, cô rất nhớ anh thế nhưng cô không thể để anh vũ nhục một cách biến thái như vậy.

“Đừng sao?” Tư Đồ Thác đưa tay dùng sức bóp bầu ngực cô.

A . . . Âu Dương Điệp đau đơn kêu lên một tiếng.

“Cô cho là bây giờ cô còn có quyền nói sao? Yên tâm, tôi sẽ thỏa mãn cô.”Sắc mặt Tư Đồ Thác tà ác cười lạnh, vẻ mặt dường như là muốn phải ăn sống nuốt tươi cô, tay đã tham làm luồn xuống phía dưới quần lót của cô.

“Thả em ra, em sai rồi, em không nên trở về, em sai rồi, em nhất định sẽ tránh xa anh, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, xin anh để em đi.” Âu Dương Điệp khóc lóc cầu xin, cô không muốn bị nhục nhã kiểu này, trong đôi mắt anh bây giờ chỉ toàn là tình dục và thù hận làm cho cô hoảng sợ, anh không còn là Tư Đồ Thác năm năm trước, cô muốn ra khỏi nơi này, thoát ra khỏi anh.

“Âu Dương Điệp, cô cho rằng tất cả mọi chuyện đều có thể hối hận sao? Tôi đây nói cho cô biết, đã chậm rồi.” Tư Đồ Thác nói xong tay dùng sức xé áo lót của cô, sau đó xé luôn cả quần lót của cô.

Nhìn thân hình trắng nõn lả lướt dưới thân không ngừng run rẩy làm anh nổi lên hứng thú, con ngươi đen thâm thúy từ từ trở nên mê ly, hơi thở trở nên nặng nề, mặc dù hận cô nhưng anh không thể không thừa nhận chưa có một người phụ nữ nào có thể mang đến cho anh sự sung sướng và hưởng thụ cực hạn như thân thể cô đã mang lại trong vấn đề sinh lý.

Âu Dương Điệp biết không thể trốn chỉ có thể nhắm mắt lại, không them giãy dụa, chỉ nhưng nước mắt tủi nhục không ngừng rơi xuống, tại sao bọn họ lại ra nông nỗi như ngày hôm nay chứ?

“Mở mắt ra?” Tư Đồ Thác đột nhiên nắm lấy tóc cô, bá đạo ra lệnh .

Âu Dương Điệp chịu đựng thống khổ từ từ mở con mắt tràn đầy nước nhìn người đàn ông xa lạ tàn bạo trước mắt, thân thể cô không khỏi run rẩy, thân thể anh vô cùng quen thuộc nhưng bây giờ lại làm cho cô cảm thấy sợ hãi, bởi vì nó đã không còn là yêu nữa, mà là hận.

“Âu Dương Điệp, cô không cần làm ra vẻ đáng thương? Sự kiêu ngạo trước đây của cô đâu? Trước đây không phải cô rất ngang ngược sao? Thế nào? Muốn tôi đồng tình với cô sao? Muốn tôi buông tha cho cô sao? Tôi đây nói cho cô biết đừng mơ mộng viển vông.” Tư Đồ Thác phẫn nộ quát, anh ghét bộ dáng điềm đạm đáng yêu khiến người ta đau lòng của cô, như vậy sẽ càng làm cho chính mình tức giận thêm thôi, động thân một cái tiến vào thân thể không hề được chuẩn bị trước của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi