9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Lưu Bối Nghiên đẩy cô một chút: “Tương Trúc, em đừng khiêm tốn nữa, học bá chính là học bá, tương lai em chắc chắn sẽ thi đậu đại học Bắc Đại thôi”
Bạn gái của người con trai kia liếc nhìn Lưu Bối Nghiên một cái: “Bối Nghiên, em họ cô học giỏi như vậy, cô sao lại không được thế!”
Lưu Bối Nghiên bĩu môi: “Hiểu Mộng, cô là cố ý đúng không, học lực của cô cũng không ra sao đấy! Liền không cần nói tôi như vậy nữa.”
Mắt thấy hai cô gái sắp cãi nhau, Triệu Kiên vội vàng nói: “Chúng ta nhanh đi vào đi, thời gian không còn sớm nữa”
Lưu Bối Nghiên lúc này mới trợn mắt liếc nhìn cô gái gọi là Hiểu Mộng rồi kéo Hàn Tương Trúc cùng nhau đi vào công viên.

Mùa thu, trong công viên bày ra nhiều nhất chính là thu cúc, những người làm vườn khéo léo, cùng các loại hoa cúc màu sắc khác nhau bày ra các loại tạo hình đẹp mắt.

Công viên này xác thực giống như lời Lưu Bối Nghiên bọn họ đã nói, rất lớn.

Ở phía Tây Bắc công viên, cũng còn một công viên vui chơi giải trí rất lớn.

Lưu Bối Nghiên đề nghị mọi người đi chơi trò xe đụng.

Hàn Tương Trúc có chút kháng cự: “Cái đó, em chưa từng chơi bao giờ! Mọi người đi chơi đi, em ngồi ở đây xem mọi người là được rồi”

Nói thật, cô và bạn của Lưu Bối Nghiên căn bản không có chủ đề và ngôn ngữ chung.

Vừa rồi lúc ngắm hoa, nội dung đám con trai bọn họ nói chuyện vẫn luôn là về xe, trò chơi, uống rượu, đánh mạt chược vân vân.

Con gái lại nói về nội dung đồ trang điểm, quần áo hàng hiệu, làm tóc, làm móng, còn có cô gái nào lại đổi bạn trai, bạn trai đó rất có tiền, đối xử với cô ta rất tốt vân vân.

Giữa những người con gái vẫn luôn đang khoe khoang, ganh đua.

Loại chủ đề này, cách cuộc sống của cô quá xa, cô căn bản không xen miệng vào được.

Thỉnh thoảng, khi bọn họ đang vui vẻ bàn tán, sẽ hỏi cô một vài nhãn hiệu đồ trang điểm, nhưng cô vẫn là một học sinh cấp ba từ trước đến nay đều chưa từng trang điểm qua, đối với đồ trang điểm căn bản chính là không biết gì cả, khi cô lắc đầu nói cho bọn họ biết, bản thân cái gì cùng không biết.

Lưu Bối Nghiên và Hiểu Mộng nhìn cô giống như nhìn quái vật, mấy người cười đến sáng lạn.

Đối mặt với tình huống như vậy, cô chỉ có thể cũng cười nhạt theo, sau đó ánh mắt nhìn về phía xa xa.


Vì vậy, khi mọi người đề nghị muốn ngồi chơi xe đụng, cô không muốn tham gia.

Nhưng, anh họ của Triệu Kiên là Tống Hàn lại đi đến trước mặt cô, rất thân thiết, rất dịu dàng nói với cô: “Không sao đâu, trò này chơi rất vui, anh mang theo em!”
Lưu Bối Nghiên và Triệu Kiên liếc nhìn nhau một cái, cười có chút ý vị thâm trường.

“Cái đó, không cần, thật đó, các anh đi chơi là được rồi, em thật sự không muốn chơi!”
Hàn Tương Trúc một mực từ chối.

Lưu Bối Nghiên bước hai bước liền đi đến bên cạnh cô, kéo lấy cánh tay cô: “Tương Trúc, vé của chúng ta đã mua hết rồi, trò chơi này chơi rất vui đó, em không cần lái xe, để anh họ Tống Hàn mang theo em là được rồi.

Cho chị họ mặt mũi có được không?”
Nói xong, cô ta cưỡng ép kéo Hàn Tương Trúc đến trước một chiếc xe đụng, đẩy cô ngồi vào.

Loại tình huống này, nếu như còn tiếp tục từ chối nữa, liền có chút khó coi.

Vì vậy Hàn Tương Trúc không còn cách nào, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý, chỉ chơi một ván này.

Tống Hàn ngồi xuống trên vị trí cầm lái ở bên cạnh cô, ánh mắt của cậu ta có chút nóng bỏng: “Tương Trúc, đừng sợ, tài nghệ lái xe của anh là bậc nhất đó.”
Cậu ta vậy mà thân thiết gọi cô là “Tương Trúc “..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi