Nhìn sự lo lắng hiện lên trên hai má thanh tú của con trai, khóe miệng Mạc Hân Hy hơi nhếch lên: “Có phải mẹ phản đối con sẽ nguyện ý buông tha Tương Trúc, duy trì khoảng cách với con bé hay không?”
Con ngươi đen như mực của Lục Vũ Tuấn giật mình, sau đó vô cùng kiên định nói: “Không, mẹ ơi, cho dù là mẹ và bố đều phản đối, con cũng sẽ không buông tha Tương Trúc, đời này con nhận định cô ấy, không phải là cô ấy thì không thể!”
Mạc Hân Hy kinh ngạc nhìn cậu một cái, thằng bé này thật đúng là sỉ tình, có can đảm!
Bà cố ý giả bộ vẻ mặt đau lòng: “Vũ Tuấn, nói như vậy con vì con bé Tương Trúc kia thà buông tha người nhà, buông tha mẹ? Con đã quên rằng vì con mẹ đã trả giá rất nhiều hay không?”
Nói xong bà cố ý xoay người, dùng tay che mặt giống như đang lau nước mắt.
Lục Vũ Tuấn nhìn thấy mẹ mình như vậy, vẻ mặt khiếp sợ cộng thêm mơ hồ!
Từ sau khi chín người bọn họ đều bình an trở về nhà họ Lục, nhiều năm như vậy cậu còn chưa từng thấy mẹ mình khóc!
Mẹ ở trong lòng mấy người bọn họ vẫn là nhân vật cấp cao nhất của tập đoàn Long Thành.
Dựa theo tính cách của mẹ gặp phải chuyện như vậy, không nên chỉ vào mũi mình mắng to một trận, hoặc là giống như trên TV tìm Tương Trúc đàm phán, cho tiền để đối phương rời đi sao?
Làm thế nào lại khóc và khóc! Có phải là thời kỳ mãn kinh đến sớm hơn?
Tuy nhiên, những ý tưởng này cậu không dám nói ra, chỉ có thể nhanh chóng ôm vai cô một lần nữa để an ủi: “Mẹ ơi, mẹ là người con yêu và là người thân yêu nhất trên thế giới này của con, Vũ Tuấn biết mẹ đã trả rất nhiều cho chúng con.
Mẹ đừng buồn nữa được không!”
Mạc Hân Hy vẫn che mặt như trước, thanh âm run rẩy nói: “Vậy con đồng ý với mẹ, buông tha con bé Tương Trúc kia!”
Lục Vũ Tuấn ôm bả vai bà trong nháy mắt buông ra, lui về phía sau một bước, nhìn bà, giọng nói thống khổ giấy dụa: “Mẹ ơi, tại sao? Tương Trúc cô ấy lớn lên trong nhà của chúng ta, là một cô gái tốt bụng và đơn thuần.
Cô Lưu Lệ làm người như thế nào mẹ cũng biết, tại sao mẹ không đồng ý? Chẳng lẽ bởi vì bọn họ xuất thân nông thôn, không có gia đình ủng hộ, không có bối cảnh sao?”
“Nhà họ Lục chúng ta từ khi nào cũng trở thành người hám lợi như vậy!”
Mạc Hân Hy vẫn ôm mặt cười trộm, nghe con trai chính nghĩa chính ngôn chỉ trích như vậy, sắp không chịu nổi nữa, như vậy xem ra, thằng bé này đối với con bé Tương Trúc kia là nghiêm túc.
Bà hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh nét mặt của mình làm cho mình cố gắng có vẻ tức giận một chút: “Nói như vậy, Lục Vũ Tuấn, con chuẩn bị vì con bé Tương Trúc cùng mẹ quyết liệt?”
“Nếu như mẹ thật sự lấy nguyên nhân lố bịch này cùng xuất thân, bối cảnh phản đối con cùng Tương Trúc mà nói, vậy, con cũng không có cách nào.
Đời này con sẽ không buông Tương Trúc ra”
Mặc dù giọng nói của Lục Vũ Tuấn rất đau đớn, nhưng lại lộ ra sự kiên định vô tận.
Đối mặt với đứa con trai bình tĩnh, kiên định như vậy, trong đầu Mạc Hân Hy đột nhiên sinh ra một ý nghĩ khiến bà sợ hãi thiếu chút nữa kêu lên tiếng kêu lên.
Thằng nhóc này cùng Tương Trúc chính là mười bảy mười tám tuổi, suy nghĩ của thằng bé này thật kiên định.
Tuy rằng lúc trước bà đối với Vũ Tuấn rất yên tâm, nhưng hôm nay nhìn bộ dạng này, thằng bé này cùng Tương Trúc sẽ không phải làm một ít việc không nên làm đi!
Nghĩ đến đây, bà cũng bất chấp thăm dò con trai nữa, mạnh mẽ dùng sức kéo tay Lục Vũ Tuấn: “Vũ Tuấn, con thành thật nói cho mẹ biết, con và Tương Trúc, có phải hay không, có phải đã rồi hay không”.