9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Bởi sốt cao, hai má Hàn Tương Trúc vẫn tái nhợt, cả người có chút phờ phạc.

Lục Vũ Tuấn nhìn thấy một sợi tóc rối trên mặt cô ấy, liền đưa tay lên nhẹ nhàng gạt ra.

“Hàn Tương Trúc, em biết không? Anh Vũ Tuấn từ hồi cấp hai đã luôn thích em.

Anh không thể chấp nhận chuyện em và anh ta đính hôn”
Rốt cuộc, cậu không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào người con gái đang ngủ trên giường.

Cậu khẽ thở dài, nói điều cậu muốn nói với cô ấy nhất.

“Hàn Tương Trúc, cái thứ hồ đồ này, có phải thật sự em chỉ xem anh như anh trai không?”

Cậu cúi người, chống tay xuống giường, hai tay chạm vào má cô, nhìn chằm chằm vào gò má đang say ngủ của Hàn Hàn Tương Trúc.

“Đồ ngốc, anh không muốn làm anh trai em, anh muốn làm bạn trai của em, làm người yêu của em, bảo hộ em cả đời, thương em, yêu em, chiều chuộng em mãi mãi.

Chúng ta sẽ Vĩnh viễn không bao giờ xa cách!”
Vừa nói, tay cậu lại không nhịn được vuốt ve má Hàn Tương Trúc.

Nhưng, vào lúc này, Hàn Tương Trúc hai mắt chậm rãi mở ra.

Đôi mắt đẹp ướt át, giống như ánh mặt trời từ kế nứt của cành lá xanh tươi trong rừng sau cơn mưa, tỏa sáng rực rỡ.

Lục Vũ Tuấn đang âu yếm cô gái đang ngủ, không ngờ người trên giường lại đột nhiên tỉnh lại, cậu sửng sốt, trong lòng có chút hụt hãng.


“Cái này, Hàn Tương Trúc, em dậy rồi, anh mang đồ ăn tới, anh đi lấy bát dọn bữa”
Để tránh bối rối, cậu nhanh chóng đứng dậy, tìm lý do, chuẩn bị đi ra ngoài trước.

Cậu cũng không chắc liệu Hàn Tương Trúc có nghe thấy những gì anh vừa nói hay không!
Tuy nhiên, vừa quay đầu lại, anh đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Hàn Tương Trúc: “Anh Vũ Tuấn!”
Sau đó, Hàn Tương Trúc chân trân bước xuống giường, trực tiếp ôm lấy cậu từ phía sau: “Anh Vũ Tuấn, lời anh vừa nói có phải là thật không? Anh, anh cũng thích em sao?”
Lục Vũ Tuấn khẽ rung động, xoay người lại, kinh ngạc nhìn chăm chằm vào má Hàn Tương Trúc: “Hàn Tương Trúc, em, em…
Cậu vừa nghe thấy có phải thật không, Hàn Tương Trúc, cô ấy nói “anh cũng thích em”.

Vậy ra, những gì mẹ cậu nói là đúng, Hàn Tương Trúc cũng thích cậu!
Hàn Hàn Tương Trúc ngẩng đầu với đôi má ửng hồng, dũng cảm nhìn anh, ôn nhu nói: “Anh Vũ Tuấn, em thích anh!
Em rất thích anh!”
Lục Vũ Tuấn nhìn thấy bóng cậu trong đôi mắt sáng long lanh t của cô ấy, bởi vì lời nói của đó, trong phút chốc giống bản thân cậu như một viên kẹo đầy màu sắc sắp nổ tung, cảm giác ngọt ngào vô tận từ trong lòng truyền đến tứ chỉ.

Cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Tương Trúc, yết hầu của cậu khẽ nhúc nhích, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Hàn Tương Trúc, em vừa nói cái gì?”
Hàn Tương Trúc ôm đầu có chút ngượng ngùng, say sưa ngửi mùi trên người cậu, nghe nhịp tim mạnh mẽ của cậu, tâm trạng rối ren suốt hai ngày nay rốt cuộc cũng bớt được phần nào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi