9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Anh hai của em cô đơn một mình rất nhàm chán, làm một cái bóng đèn một nghìn oát, vô tư chiếu sáng cho hai em, có lẽ cũng rất thú vị!
Đầu dây bên kia, Lục Vũ Tuấn đang dẫn theo Hàn Tương Trúc, ăn sáng ở một quán ăn mùi vị không tệ ở gần đó.

Vừa rồi, sau khi Hàn Tương Trúc vừa ăn được một miếng bánh bao hấp thì nhận được tin nhắn Zalo của Tô Thu Nga, đối phương khổ sở van nài, xin cô ấy số điện thoại của Lục Vũ Lý.

Cô ấy không biết phải làm thế nào, chỉ có thể đưa điện thoại cho Lục Vũ Tuấn: “Anh Vũ Tuấn, làm thế nào đây? Anh trả lời giúp em đi!” Lục Vũ Tuấn buông thìa xuống, nhớ lại vẻ đẹp trai ngời ngời của anh hai mình, sau đó lại nhớ tới sự điên cuồng của Tô Thu Nga, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, cậu trực tiếp gửi số điện thoại của Lục Vũ Lý cho Tô Thu Nga.

Hình như gần đây anh hai cậu có chút nhàm chán, làm một người em trai, cậu tìm chút việc cho anh trai mình, chắc anh hai cũng sẽ không giận đâu!
Chỉ là cậu gửi số điện thoại của anh hai cho Tô Thu Nga còn chưa được mười phút thì Lục Vũ Lý đã gọi video call cho Hàn Tương Trúc.

Hàn Tương Trúc sợ hết hồn, vội vàng đưa điện thoại cho Lục Vũ Tuấn: “Cái này, anh Vũ Lý, anh ấy muốn gọi video call!” Lục Vũ Tuấn khẽ nhướng đôi lông mày xinh đẹp của mình, cầm điện thoại lên rồi bắt máy.

“Anh hai, mới sáng sớm mà anh đã gọi điện thoại cho.


Tương Trúc, anh có ý gì?” Giọng điệu của cậu rất khó chịu.

Lục Vũ Lý ngồi trước cửa sổ phòng ngủ, nhìn ngắm bầu trời đang sáng dần bên ngoài, cố ý lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Tam Bảo? Sao lại là em? Không phải anh gọi cho Tương Trúc sao? Sao lại không cẩn thận gọi cho em nhỉ?” Trong lúc nói chuyện, cậu đã nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh xung quanh hai người họ thông qua video.

Hai người họ đang ở một quán ăn sáng có hương vị và hoàn cảnh khá tuyệt gần khu phố.

“Ngại quá, anh gọi nhầm rồi!” Đôi mắt hoa đào của cậu khẽ chuyển, sau đó chuẩn bị tắt máy.

Lục Vũ Tuấn đầu đầy hắc tuyến, nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại: “Anh hai, đây chính là điện thoại của Tương Trúc, anh tìm em ấy có chuyện gì?” Thánh diễn sâu Lục Vũ Lý lộ ra vẻ mặt không hiểu gì, còn cố ý gãi đầu: “Sao điện thoại di động của Tương Trúc lại ở trong tay em?” Lúc này, trong lòng cậu đang cố gắng nhịn cười.

Thằng nhóc thối Tam Bảo này, sao bụng dạ hẹp hòi như thế, bảo vệ Tương Trúc chặt thật đấy!
Đáng tiếc, ai bảo hai người chọc tới anh hai của em trước!

Hôm nay, hai người đã định trước sẽ không thể có một buổi hẹn hò mỹ mãn.

“Không đúng! Tam Bảo, không phải Tương Trúc đã quay về huyện Tân Thủy với cô Lưu Lệ rồi sao? Sao điện thoại của em ấy lại trong tay em? Em lừa anh phải không?” Cậu tiếp tục thể hiện kỹ năng diễn xuất tinh tế của mình.

Lục Vũ Tuấn nén giận, giọng nói không quá vui vẻ: “Hôm qua em ấy đã quay lại rồi, hiện tại đang ở cùng em.

Nếu anh có chuyện gì thì nói nhanh lên, không có chuyện gì thì em tắt máy” “Ồ? Thì ra là thế.

Không đúng nha? Giờ mới có bảy giờ, vì sao hai đứa em lại ở cùng nhau?” Cách màn hình điện thoại, cậu chớp chớp mắt.

Thấy vẻ mặt khó chịu của Lục Vũ Tuấn, trong lòng cậu vui như nở hoa.

“Anh hai, anh quản quá nhiều chuyện rồi đấy!” Nói xong, Lục Vũ Tuấn tắt máy một cách vô tình.

Hàn Tương Trúc lấy làm lạ hỏi: “Anh Vũ Lý có chuyện gì sao?” Lục Vũ Tuấn lại gắp cho cô ấy một cái bánh bao, nở nụ cười dịu dàng, đáp lời: “Không có chuyện gì, sáng sớm ngày ra, anh ấy hơi điên một chút!” Chắc chắn là Tô Thu Nga đã gọi điện thoại cho anh hai, trong lòng cậu không thoải mái, cho rằng Tương Trúc đã làm lộ số của cậu nên mới gọi điện tới để hỏi Tương Trúc!
“Ồi!” Hàn Tương Trúc nhẹ nhàng cắn một miếng bánh bao, thấy hơi nóng nên lè lưỡi, lại thổi thổi cái bánh bao..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi