Long Thiên gật đầu: “Nhưng là lần này chúng ta không thể làm ở ngoài sáng như vậy nữa, phải từ từ tiến hành trong bí mật.”
“Hoàng Tuấn Phong đã thuê một chuyên gia máy tính đẳng cấp thế giới, khi chúng ta nâng cấp hệ thống an ninh mạng của công ty mình, đồng thời chúng ta sẽ tìm bên kia để giải quyết món nợ này”
Long Thiên ghé vào tại Long Bách nói nhỏ vài câu.
Long Bách lập tức giơ ngón tay cái ngưỡng mộ, “Anh trai, anh thật là lợi hại”
Khoảng 12 giờ trưa, Mạc Hân Hy nhận được điện thoại của Lục Khải Vũ, nói rằng anh sắp đến rồi, cô liền đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc đợi anh ở dưới lầu.
Nhưng, vừa mở cửa bước ra, liền bị Đào Lệ Mẫn ngăn lại: “Lam Hiểu, cô có ý gì?”
Mạc Hân Hy Thần thở dài: “Tổng giám sát Đào, làm sao tôi có thể trả lời một câu hỏi không đầu không đuôi như thế này của cô được?”
Đào Lệ Mẫn giễu cợt: “Cô đừng tưởng rằng lần này tập đoàn Long Uy lại giúp cô. Cô làm những chuyện kia là không ai biết.”
“Tôi đã làm gì, xin Tổng giám sát Đào nói rõ.”
“Cô và Lý Duy Lộc có quan hệ gì, trong lòng cô biết rõ nhất. Còn nữa, khi đó cô leo lên giường của chủ tịch Lục như thế nào, đừng tưởng rằng tôi không biết. Chủ tịch Lục lấy cô, cũng chỉ là bì mấy đứa trẻ kia mà thôi! “
Đào Lệ Mẫn này hôm nay rất không bình thường, Mạc Hân Hy Vân không muốn tranh luận với cô ta, định đi thẳng qua.
Đào Lệ Mẫn liền nắm lấy cô và thì thầm vào tại cô: “Mai Huyền Hạ cô biết không?”
“Bạn học cấp ba của mấy người?” Mạc Hân Hy Thần khó hiểu liếc cô ta một cái, không biết cô ta định giở trò gì.
Đào Lệ Mẫn đột nhiên buông cô ra, lộ ra một nụ cười kỳ quái, trong mắt hiện lên vẻ thương cảm: “Quả nhiên, anh ta cưới cô chỉ vì mấy đứa trẻ đó.”
“Cô nói cái này là có ý gì?” Mạc Hàn Hy Thần hơi hơi cảm giác được trong lời nói của cô ta có cái gì đó.
“Không có ý gì cả. Vì tổng giám sát Lam đã quyết định tạm thời để Mai Huyền My ở lại thay Tiêu Dao làm trợ lý của cô, vậy thì hãy đối xử tốt với cô ta! Dù sao, em gái cô ta là Mai Huyền Hạ, người đã từng nói chuyện với tổng giám đốc Lục… Nói đến đây, cô ta cố ý ngậm miệng không nói nữa.
“Đào Lệ Mẫn, cô muốn nói gì?” Mạc Hân Hy có chút buồn bực.
Bình thường, cô ghét nhất những người nói kiểu bí ẩn nửa vời.
Vào buổi sáng, cô nói chuyện với Mai Huyền My trong phòng chờ, cô ấy là một cô gái sinh ra trong một gia đình gia trưởng và có một thời gian khó khăn, nên cô mới tạm thời để cô ấy làm trợ lý thay Tiêu Dao.
“Không có gì? Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô rằng cô ta chỉ có trình độ đến cấp 3 thôi. Cô ta chưa bao giờ tiếp xúc qua ngành của chúng ta, rất nhiều thứ đều không hiểu. Nếu trong công việc làm loạn mọi thứ lên, chắc chắn phải đảm đương nhiều hơn rồi. “
Nói xong cô ta chồm người lên, giả vờ nhắc nhở: “Đừng như tôi, nhất thời sốc nổi chọc cô ta nổi giận, nếu để chủ tịch Lục biết, có thể sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai vợ chồng cô rồi.
Ngay khi câu nói của cô ta vừa rơi xuống, một giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến: “Không ngờ Lệ Mẫn lại quan tâm đến tôi và Hân Hy đến vậy!”
Lục Khải Vũ đi thẳng đến chỗ họ, ngay lập tức dơ tay ra kéo Mạc Hân Hy Tình vào lòng.
“Mệt không?” Anh âu yếm xoa tóc cô.
Sao anh lại lên đây?”
“Anh nhớ em, nên muốn gặp em sớm hơn”
Cả hai công khai tình cảm trước mặt Đào Lệ Mẫn.
Đào Lệ Mẫn nhìn chằm chằm bàn tay Lục Khải Vũ đang ôm lấy eo Mạc Hân Hy Tình, trong mắt cô ta phát ra ánh sáng như muốn đốt cháy bàn tay ấy.
Qua một lúc lâu, Lục Khải Vũ dường như chỉ nghĩ đến Đào Lệ Mẫn, nhíu mày hỏi: “Vừa rồi mọi người đang thảo luận cái gì vậy?”
Đào Lệ Mẫn liếc nhìn Mạc Hân Hy Thần nhàn nhạt nói: “Không có chuyện gì, chỉ là có chút việc.”
Mạc Hân Hy cầm lấy cánh tay anh, cười tủm tỉm: “Không phải là công việc, tổng giám sát Đào vừa rồi nhắc nhở em phải chăm sóc tốt cho em gái bạn học cũ của anh thôi!”