“Em không thể tức giận. Do kích động mới làm ra chuyện sai trái, anh yên tâm, em sẽ đầu thú khi đứa trẻ được sinh ra.”
Nói xong, cô ta lau nước mắt, xoay người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng gầy yếu của cô ta, Lục Khải Vũ đột nhiên không chịu nổi mà đuổi đến phía trước: “Muộn như vậy rồi, tôi đưa cô về.”
Khóe miệng Diệp Lan Chi nở một nụ cười khó tả, cô ta biết rằng Lục Khải Dã chắc chắn đã bị mắc câu.
Cô ta khi nãy đã đi nghe ngóng rồi, Hồng Vi đã hoàn toàn chuyển hẳn ra khỏi căn hộ của Lục Khải Dã. Mặc dù lần này cô ta không thể giết Mạc Hân Hy, nhưng cô ta đuổi được Hồng Vi đi, và khiến Lục Khải Dã sinh ra lòng cảm thông cho mình, thu hoạch cũng không tôi!
Lục Khải Vũ bước ra khỏi chỗ người em trai của mình, gọi trực tiếp cho Lý Duy Lộc, nhờ anh ta tìm địa chỉ của Diệp Lan Chi.
“Diệp Lan Chi? Người phụ nữ này thật là âm hồn không tan! Yên tâm, ngày mai tôi sẽ cho anh một đáp án.” Nghe điện thoại, Lý Duy Lộc vỗ ngực hứa hẹn.
“Ừ! Vất vả rồi.”
Dám động vào Hân Hy!
Anh sẽ không bao giờ để người phụ nữ đó ra đi một cách dễ dàng.
Về đến nhà cũng đã gần bảy giờ tối. “Bố!”
“Bố!”
Anh vừa bước vào cửa, ba cô con gái đã lao lên ôm chặt lấy chân anh.
Giọng nói nhẹ nhàng đã xua tan mọi mệt mỏi trong lòng anh. Anh cúi xuống bế ba đứa con thơ.
“Sức lực của bố lớn quá!”
“Bố là một người đàn ông mạnh mẽ!”
Vũ Tuệ và Mộc Lam ở vòng tay tay reo hò cổ vũ, Tư Nhã ôm cổ anh cũng cuống cuồng nói: “Bố, khoẻ quá!”
Mạc Hân Hy và thím Vân từ trong phòng bếp cười nói: “Ba đứa mau xuống đi. Bố đã mệt mỏi cả một ngày rồi. Để bố đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Sau khi nghe mẹ nói, ba đứa trẻ vội vàng yêu cầu Lục Khải Vũ đặt chúng xuống.
“Bố, ngồi nghỉ ngơi một lát đi.” Vũ Tuệ nhanh chóng kéo anh ngồi xuống sô pha.
Tư Nhã nhanh chóng chạy đến giúp anh lấy đôi dép.
Mộc Lam nhìn chị và em gái bận rộn, cũng nhanh chóng rót cho anh một tách trà: “Bố, uống trà.”
Vũ Tuệ leo lên ghế sô pha, giơ nắm đấm nhỏ đập vào vai anh vài cái: “Bố, con đến đấm lưng cho bố.”
Tư Nhã ngồi sang một bên, đập chân theo cách mà cô bé đã học: “Bố, đấm chân.”
Lục Khải Vũ giống như một ông chủ lớn, được ba cô con gái hầu hạ.
Mẹ Lục và bà Lục có chút chua xót: “Ôi, vẫn là có con gái thì tốt hơn. Con gái chính là chiếc áo bông ấm áp của bố mẹ. Lục Khải Vũ, con ngồi ngay ngắn cho mẹ, đừng có ở đây cố ý chọc tức hai người không có con gái này.”