Lục Khải Vũ không nhìn cô ta nữa, mà quay đầu nhìn về phía Phạm Ngô Tam vẫn đang ngồi dưới đất.
“Nếu như thật sự là do Hân Hy nhỡ tay giết chết Thúy Hoa, anh định làm thế nào?”
“Nếu như tôi đưa cho anh một số tiền bồi thường, anh sẽ từ bỏ việc truy tổ chứ? Hoắc là nói đỡ cho Hân Hy mấy câu ở trước mặt cảnh sát, để cảnh sát có thể giảm nhẹ tội danh?”
Phạm Ngô Tam nghe thấy có bồi thường, trong mắt lóe lên một tia sáng, vô ý liếc về phía Tây Doanh: “Thúy Hoa đã chết rồi, tôi tin bà Lục cũng không phải là cố ý, Chủ tịch Lục định bồi thường bao nhiêu tiền?”
Lục Khải Vũ đứng ở cửa, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười thâm thúy, nhìn trưởng thôn Tôn Chính: “Chú Tôn, Tây Doanh và Phạm Ngô Tam mới là hung thủ giết chết Thúy Hoa, làm phiền chủ tìm người bắt bọn họ lại.
Phạm Ngô Tam vừa nghe thấy vậy thì liều mạng nhảy từ trên đất lên: “Lục Khải Vũ, mày ngậm máu phun người, Thúy Hoa là vợ của tao. Tao giết vợ của mình sao, tao bị điên à?”
Tây Doanh cũng không nhịn nổi chỉ vào anh: “Chủ tịch Lục, anh không thể vì để cứu vợ anh, mà có thể tùy ý đổ oan cho người người khác được. Tôi và Thủy Hoa không có thù oán gì, sao tôi phải giết cô ấy chứ?”
Lục Khải Vũ đứng trước cửa hiện trường, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn mọi người, sau đó chỉ vào Thủy Hoa năm trên đất: “Nếu như Thúy Hoa vừa mới chết, thì cơ thể của cô ta phải còn độ ấm. Nhưng mọi người nhìn xem, vết máu ở dưới người cô ta cũng đều đã động hết lại rồi.”
“Còn nữa mọi người nhìn những mảng tím sẫm như đám mây trên mặt, cổ và mắt cá chân của cô ấy xem, mọi người biết đây là cái gì không?”
Trong nhóm người có một số người lớn gan nhìn theo hướng Lục Khải Vũ chỉ, quả nhiên trên người Thúy Hoa phát hiện những vết ban như Lục Khải Vũ nói.
“Đó là cái gì?” Có người không hiểu hỏi.
“Tôi biết, tôi nhìn thấy trên tivi, hình như gọi là vết hoen tử thi.” Có người không chắc chắn nói ra phán đoán của mình.
“Vết hoen tử thi là cái gì vậy? Trưởng thôn. Có người quay đầu hỏi Tôn Chính.
“Cái này, chính là sau khi con người chết một lúc lâu sẽ xuất hiện. Tôn Chính cũng không hiểu quả rõ về vết hoen tử thi gì đó, chỉ có thể mơ hồ giải thích một chút.
“Vết hoen tử thi được hình thành khi tuần hoàn máu ngừng lại sau khi chết, máu trong hệ tim mạch thiếu năng lượng và rơi xuống mạng lưới mạch máu. Nó thường xuất hiện từ hai đến bốn giờ sau khi chết. Từ đó suy ra thời gian tử vong của Thủy Hoa ít nhất cũng phải trên hai tiếng rồi. Giọng nói điểm tĩnh và sắc bén của Lục Khải Vũ nhàn nhạt truyền đến trong bóng đêm.
“Cái này… lẽ nào nói Thúy Hoa thật sự đã chết hại tiếng rồi sao?” Có một số người dân có suy nghĩ nhìn ảnh mắt Tây Doanh và Phạm Ngô Tam, nhất thời tràn đầy hoài “Nói như vậy, Tây Doanh nói dối, người đã chết được nghi. hai tiếng rồi, sao có thể cãi nhau được chứ?”
“Có phải Tây Doanh nhìn thấy Phạm Ngô Tam sắp phát tài rồi, nên cố ý liên hợp với Phạm Ngô Tam giết chết Thúy Hoa không?”
“Đúng vậy, anh không nói, tôi suýt nữa cũng quên mất. Phạm Ngô Tam vì Hữu Sinh mà đòi người trong thành phố này ba mươi tỷ đấy.
“Tôi thấy tám phần là như anh nói, Phạm Ngô Tam cũng không phải là nhìn trúng Tây Doanh một hai ngày, chỉ là Tây Doanh vẫn luôn ghét bỏ gã ta không có tiền, không quan tâm đến gã ta mà thôi. Bây giờ, Phạm Ngô Tam phát đạt rồi, bọn họ. Người này còn chưa nói xong, nhưng mọi người đều hiểu ý của anh ta.
“Tây Doanh, cô thật là thiếu đạo đức. Mình giết người mà còn muốn đổ oan cho mẹ ruột của Hữu Sinh. Một cô gái ở trong thôn đã ghét Tây Doanh từ lâu, nhân cơ hội người ta đang chỉ trỏ Tây Doanh, bắt đầu chửi mắng.
Mặt Tây Doanh tức đến nỗi tái nhợt, chỉ Phạm Ngô Tam: “Tôi nhìn trúng gã ta? Các người đừng có mà ngậm máu phun người. Tây Doanh tôi ở góa cả đời, cũng sẽ không thích Phạm Ngô Tam đâu.”
Phạm Ngô Tam nghe thấy vậy, không vui định đứng dậy tranh cãi với Tây Doanh, thì trong màn đêm truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.
Cuối cùng cảnh sát cũng đến rồi.