“Khi cháu còn nhỏ thường xuyên bị bệnh, ông Vương thường thêm hoàng kì vào thuốc cho cháu, cháu học với ông ấy”
“Ông Vương là ai?” Mẹ Lục tò mò hỏi.
Triệu Hồng nhanh chóng giải thích: “Là một thầy đông y ở trong thôn bọn cháu, khi Mộc Tháp còn nhỏ, cơ thể yếu ớt, may mà có ông ấy luôn dùng thuốc đông y để điều trị cho thằng bé.
Mộc Tháp của bọn cháu mới có thể lớn được như vậy.”
“Vậy sao? Nào, Triệu Hồng ngồi xuống nói chuyện đi.
Bác vẫn luôn sống ở thành phố, rất muốn sống một cuộc sống ở nông thôn.
Cháu kể cho bác một chút chuyện thù vị trong thôn các cháu đi.” Mẹ Lục kéo tay Triệu Hồng, cưỡng ép chị ấy ngồi xuống bên cạnh mình.
Triệu Hồng có chút xấu hổ: “Cũng không có gì cả, chỉ là mỗi ngày xới đất, trồng rau, cho gà heo vịt ăn, một năm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, nếu không, vì chữa bệnh cho Mộc Tháp, bọn cháu mới phải đi ra ngoài làm công”
“Tôi nghe nói nhà cháu ở Thanh Viện đúng không?” Mẹ Lục nhìn chị ấy, hỏi.
“Vâng.
Có điều Thanh Viện chỉ là một thành phố nhỏ, hoàn toàn không thể so được với Hà Thành to lớn này.”
“Bác có một bạn họ cũ cũng ở Thanh Viện, cháu có biết huyện Hải Sơn không?” Mẹ Lục dò hỏi từng bước một.
Triệu Hồng còn chưa nói gì, mắt Lý Mộc Tháp đột nhiên sáng lên cướp lời nói trước: “Bà xinh đẹp, trùng hợp quá, nhà chúng cháu cũng ở thôn Lục Đường, thị trấn Thanh Bình, huyện Hải Sơn.
Nhà của bạn học kia của bà ở đâu vậy?”
“Không biết, đã lâu rồi chưa gặp bà ấy, bà cũng không nhớ rõ.
Mẹ Lục giả vờ không nhớ rõ.
“Vậy bà có nhớ tên bà ấy không?” Lý Mộc Tháp rất tò mò.
“Mộc Tháp, một đứa nhóc như con hỏi nhiều như vậy làm gì chứ?” Triệu Hồng sợ mẹ Lục không vui, nhanh chóng ngăn con mình lại.
Mẹ Lục cười nói: “Trẻ con mà, là tuổi tò mò, bà nhớ một chút, hình như tên Triệu Thanh Vân.
“Triệu Thanh Vân?”
Triệu Hồng ngẩn ra, sau đó cười, mẹ Lục có chút không hiểu: “Cháu cười cái gì vậy?”
Lý Mộc Tháp giải thích giúp mẹ mình: “Bà xinh đẹp, mẹ cháu có chút ngạc nhiên mà thôi, bởi bác của cháu cũng tên là Triệu Thanh Vân.
Có điều, bác ấy nhất định không phải là bạn của bà, bởi vì bác ấy còn không học hết tiểu học nữa.
Mẹ Lục ngạc nhiên đột nhiên đứng dậy: “Cháu nói cái gì?”
Sau đó, bà giữ lấy Triệu Hồng: “Dì cháu tên Triệu Thanh Vân sao? Bọn cháu không lừa tôi chứ?”
Trời ơi, Triệu Thanh Vân ở Thanh Viện huyện Hải Sơn lại là chị gái của Triệu Hồng, vậy Lý Mộc Tháp là Tứ Bảo của nhà họ Lục sao?
Lý Mộc Tháp và Triệu Hồng đều giật mình, lùi lại phía sau một bước.
“Bà chủ, bà, bà sao vậy?”
Lúc này mẹ Lục mới nhận ra mình đã thất thổ, có chút xấu hổ cười, lại ngồi xuống: “Đột nhiên nghe thấy bác của Mộc Tháp là Triệu Thanh Vân, tôi có chút kích động quá thôi.”
Nói xong, bà nhìn kỹ Lý Mộc Tháp, lúc này Lý Mộc Tháp không hiểu nhìn bà, đôi mắt to trong sáng kia, nhìn kỹ thật sự có chút giống với con trai mình.
Tim mẹ Lục đập rất nhanh, nắm tay Lý Mộc Tháp hỏi: “Mộc Tháp.
Năm nay cháu mấy tuổi?”
“Đến cuối năm cháu sẽ được bảy tuổi”
Lý Mộc Tháp không hiểu, tại sao bà xinh đẹp trước mặt lại đột nhiên hỏi tuổi mình, nhưng vẫn thành thật trả lời.
Bảy tuổi, tuổi cũng đúng.
Ánh mắt mẹ Lục nhìn Lý Mộc Tháp càng hiền từ hơn.
Lý Mộc Tháp nghiêng đầu: “Bà xinh đẹp, không phải bà thật sự cho rằng bác của cháu là bạn của bà đấy chứ.
Cháu nói với bà, bác của cháu còn chưa học xong tiểu học đầu, bác ấy không phải là người mà bà muốn tìm đâu.
.