9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Lục Khải Vũ bối rối hỏi: “Bà xã, những thứ này đều là đồ mới tinh.
Em định vứt chúng đi à?”

“Ai vứt đi, những túi rác này em đã làm sạch hết rồi, đi thôi, chúng ta về.
Gửi mấy thứ này cho Tứ Bảo, cứ nói đó là đồ chơi với quần áo Đại Bảo không dùng nữa, để đám người Lý Minh nhận lấy thôi.”

Mặc dù tính cách phóng khoáng muốn mua quần áo và đồ chơi cho Lý Mộc Tháp nhưng vì sức khỏe của cậu bé, Mạc Hân Hy chỉ có thể dùng cách này.


Bởi vì chỉ có như vậy, Triệu Hồng mới có thể tiếp nhận những thứ này, không còn nghi ngờ gì nữa.
Lục Khải Vũ khẽ nhéo nhẹ má cô, sau đó vươn tay ôm cô vào lòng: “Vợ anh là người thông minh nhất.
Oan ức cho em rồi.”

Mạc Hân Hy ngẩng mặt cười: “Đó là đương nhiên!”

VÌ Tứ Bảo, cô có thể chịu mọi bất bình.


Mọi việc trong nhà đều diễn ra suôn sẻ, ngôi nhà đã được sắp xếp xong, Mạc Hân Hy muốn về vẽ bản vẽ càng sớm càng tốt, sau đó bắt tay vào trang trí.


Ba giờ chiều, Lục Khải Vũ quyết định đưa Mạc Hân Hy trở lại nhà của Nguyệt Tú, sau đó quay trở lại trụ sở của Tập đoàn họ Lục.



Tuy nhiên, hôm nay có một đoạn đường đang được xây dựng nên Tài xế Mãnh phải đi đường vòng quanh cửa ủy ban nhân dân.


Thật trùng hợp, họ nhìn thấy Lục Khải Dã và Lưu Cửu Nhạ qua cửa kính ô tô trước cửa ủy ban nhân dân.


“Dừng xe lại!” Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy cùng nói một lúc, tài xế Mãnh vội vàng tấp xe sang một bên rồi từ từ dừng xe lại.


Khi hai người bước xuống xe và đi tới, Lục Khải Dã và Lưu Cửu Nhạ đã vào ủy ban nhân dân.


“Chúng ta có nên đi theo họ xem một chút không?” Mạc Hân Hy hỏi.


Lục Khải Vũ lắc đầu: “Không, vào cũng vô ích.
Khải Dã sẽ không thay đổi sự quyết định của mình.
Chúng ta cứ đợi cậu ấy ở đây thôi.”

“Được rồi.”

Nói rồi hai người họ tìm một nơi râm mát, ngồi ở đó đợi.



Trong ủy ban nhân dân, thoáng chớp đã đến lượt Lục Khải Dã và Lưu Cửu Nhạ.


Lưu Cửu Nhạ từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu xuống, không để lộ biểu hiện gì.
Hai người họ đến đây để đăng ký kết hôn minh chứng cho tình yêu của họ vậy mà biểu hiện cứ như hai người dưng.


Khi nghe gọi tên, Lục Khải Dã nắm lấy tay Lưu Cửu Nhạ nói: “Anh không còn là tổng giám đốc của Công ty truyền thông Nguyệt Tú Media nữa.
Anh chỉ là một quản lý bình thường của công ty, còn lại được phân vào vị trí kém triển vọng nhất.
Nếu bây giờ em hối hận thì vẫn còn kịp đó.”

Lưu Cửu Nhạ, người đang cúi đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên sau khi nghe những gì anh ta nói, đôi mắt to tròn ngấn lệ nhìn anh ta: “Em không hối hận.
Là em đã khiến anh mệt mỏi.
Nếu bây giờ anh hối hận, em cũng sẽ không trách anh đâu.


Lục Khải Dã nghe vậy cảm động ôm lấy Lưu Cửu Nhạ: “Cửu Nhạ, anh sẽ không bao giờ hối hận.
Đừng lo lắng, anh sẽ bảo vệ em và cho em sống một cuộc sống hạnh phúc bằng chính sự cổ gắng của anh.”

Mặt Lưu Cửu Nhạ trong phút chốc đỏ lên, cô ta đẩy anh ta ra: “Đi thôi, đến lượt chúng ta rồi kìa Sau đó, hai người nhanh chóng đã hoàn thành toàn bộ quá trình chụp ảnh, tuyên thệ Lục Khải Dã nắm lấy tay Lưu Cửu Nhạ với nụ cười hạnh phúc trên môi: “Mợ Lục, sau này cần em chỉ bảo nhiều rồi!”

Khuôn mặt của Lưu Cửu Nhạ lại đỏ bừng: “Anh Lục, chúng ta chỉ là kết hôn giả, anh không cần làm như vậy.”

Nụ cười trên mặt Lục Khải Dã dân dân tắt đi nhưng anh ta đã sớm trở lại bình thường: “Giả cũng có thể thành thật mà.
Nhìn anh trai anh và chị dâu anh đi.
Họ cũng bắt đầu bằng những cuộc hôn nhân giả, nhưng bây giờ tình cảm của họ thật đáng ghen tị.



.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi