ÁC NỮ TÔI YÊU EM

- MẠC TƯ HÀN!

- HÀN TỔNG!

Trông thấy bóng dáng cao lớn, uy nghi đột nhiên xuất hiện ngay giữa gian phòng tang lễ, rất nhanh chóng đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Mạc Tư Hàn lúc này đang túm chặt lấy bàn tay giơ lên của Vương Tuấn Triệt - con trai cả nhà họ Vương, liền sau đó là một cú vặn đầy uy lực, một tiếng "rắc" vang lên, theo sau đó là âm thanh kêu gào đầy đau đớn.

Vương Tuấn Triệt nằm co ro dưới sàn, khum người ôm lấy cánh tay vừa bị phế, khuôn mặt đã tái mét, toàn thân không ngừng run lên vì đau đớn, sự việc diễn ra nhanh đến mức khiến ai nấy đều lộ rõ vẻ kinh hoàng, khiếp sợ.

- Người đó chính là Mạc Tư Hàn... hắn được mệnh danh là ông vua IT..

- Đó là người nắm giữ giá trị thương mại của tài chính công nghệ, cũng là người có khả năng chi phối toàn hệ điều hành điện tử cao cấp ở đất nước này.

Trong khi Tịnh Kỳ còn đang ngơ ngác với hành động của Mạc Tư Hàn, thì anh đã cau mày nhìn cô ra lệnh.

- Gọi điện!

- A...

Tịnh Kỳ giật mình kêu lên một tiếng, rồi vội gọi cho đội trưởng Tần, nhanh chóng phái người của đội pháp y đến.

Lúc này Vương tổng mới lật đật chạy tới, trông thấy cảnh tượng như vậy liền hết sức khiếp đảm, miệng không ngừng mở lời van xin. Bà Vương đang quỳ xuống đỡ lấy Vương Tuấn Triệt thấy thế cũng vội khóc lóc, kêu than thảm thiết.

- Hàn Tổng, oan ức quá... là cô ta ngang nhiên xông vào tang lễ làm loạn, tôi đã mời cô ta đi mà cô ta nhất quyết không chịu.. lại còn không cho chúng tôi cử hành hoả táng...

- Tuấn Triệt thấy vậy mới chạy tới can ngăn thôi mà...

- IM NGAY!

Vương tổng liền quát lên đầy giận giữ, rồi quay sang nhìn Mạc Tư Hàn hết lời xoa dịu.

Người này ông tuyệt đối không được đắc tội, vì Mạc gia hắn không chỉ có rất nhiều tiền mà còn có thế lực vô cùng to lớn, chỉ trong một thời gian ngắn mà Mạc Tư Hàn có thể tiếp nhận công nghệ tiên tiến nhất trên thế giới, mở ra những dự án siêu quốc gia bao gồm lĩnh vực chế tạo ô tô, máy bay, robot thông minh, chip điện tử...hay cả những vũ khí phục vụ quân sự quốc phòng. Nên đừng nói đến 1 Vương tổng như hắn, mà đến cả trăm Vương tổng Mạc Tư Hàn hắn cũng có thể xoá sổ dễ như trở bàn tay.

- Vương tổng, đừng để có "lần sau".

Mạc Tư Hàn dùng ngữ khí nhắc nhở mang thêm hàm ý đe doạ nói ra, khiến cho Vương tổng nhất thời xanh cả mặt, miệng lắp bắp không ngừng.

- À..., phối hợp với cô ta một chút, đó là người đang nỗ lực tìm ra kẻ giết con trai ông.

Thấy Mạc Tư Hàn đưa ánh mắt chăm chú nhìn về phía cô gái đang loay hoay gọi điện, Vương tổng liền ngước theo với sự ngạc nhiên vô độ.

- Hàn tổng, kẻ đó không phải đã bị bắt rồi sao?

Mạc Tư Hàn cho tay vào túi áo, ánh mắt thâm sâu, đầy kiêu ngạo.

- Nếu thế thì tôi đã không đứng ở đây!

Nói rồi Mạc Tư Hàn sải bước đi về phía Tịnh Kỳ, để lại cho vợ chồng họ Vương với tâm trạng đầy hoang mang, lo lắng.

"Hừ, tưởng điều tra thế nào, hoá ra chạy đến đây làm loạn, trông thật thảm hại"

Vừa tiến lại gần Tịnh Kỳ, Mạc Tư Hàn liền tỏ thái độ ngán ngẩm, coi thường. Nếu như anh không cảm thấy tâm trạng đột nhiên bất an mà xông vào, thì cái bạt tai kia của Vương Tuấn Triệt đã giáng xuống người cô rồi, lúc đó cơ thể bé nhỏ kia sẽ phải chống đỡ như thế nào?

- Thật ngu ngốc!

- Hả?

- Anh vừa nói gì...?

Tịnh Kỳ ngước lên nhìn Mạc Tư Hàn ngô nghê hỏi, tâm trạng cô lúc này chỉ đang suy nghĩ về vụ án, không biết rằng Mạc Tư Hàn đã đứng cạnh mình từ khi nào.

- Đưa tôi về!

- Không được, em cần phải ở lại chờ đội pháp y đến...

Tịnh Kỳ vội vàng giải thích.

- Tôi đã bố trí người, cô không cần ở đây làm gì, khi nào có kết quả tự khắc sẽ biết.

- Không được...

Tịnh Kỳ vẫn cố gắng mè nhèo trong khi đó Mạc Tư Hàn dường như không nhịn thêm được nữa, ánh mắt đã tràn đầy sự bực bội, lớn tiếng quát.

- Triệu Tịnh Kỳ! ...cô muốn ở lại để ngắm Vương Tuấn Hào sao?

- HẢ????

- Lái xe! Đưa tôi về!

Nói rồi Mạc Tư Hàn quay người bước đi, dáng vẻ tự tại, ngạo mạn đến đáng ghét.

"aaaaaa...Mạc Tư Hàn, anh còn so đo với một người đã chết hay sao?"

...----------------...

2 ngày sau.

Tịnh Kỳ ở dưới phòng khách, tâm trạng hồi hộp đi qua đi lại không ngừng, nghe Tiêu Chiến nói kết quả của đội pháp y sớm nhất cũng phải chờ tới 48 giờ.

Sau khi Mạc Tư Hàn xuất hiện lúc đó, cô cũng không hề thấy bóng dáng của Lưu Thiên Uyển đâu, chỉ sợ đánh rắn động cỏ, khiến cô ta cảnh giác lại tìm cách bỏ trốn mất.

Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại reo lên. Tịnh Kỳ chưa kịp chờ Tiêu Chiến lên tiếng đã vội vàng hỏi:

- Sao rồi? Kết quả thế nào?

- Đúng như em suy đoán, tế bào da có trong móng tay của Vương Tuấn Hào hoàn toàn trùng khớp với ADN của Lưu Thiên Uyển.

Tịnh Kỳ nghe xong như trút bỏ hết mọi lo lắng trong lòng, ngay từ lúc nhìn thấy bàn tay nắm chặt của Vương Tuấn Hào trong phòng khám nghiệm pháp y, cô đã cảm giác có điều gì đó rất khó lí giải, thì ra trong lúc bị Lưu Thiên Uyển sát hại, Vương Tuấn Hào đã cố gắng bám vào bàn tay Lưu Thiên Uyển và cào đi lớp da trên tay cô ta, dường như cái động tác nắm tay ấy như đang cố giữ chặt lấy bằng chứng giết người từ Lưu Thiên Uyển vậy.

Hai người họ trao đổi qua lại vài câu, sau đó Tịnh Kỳ cũng vội vàng tắt máy, cô cần phải chuẩn bị tốt cho phiên toà sắp tới.

Nhìn lên đồng hồ, áng chừng lễ đính hôn của Lưu Thiên Đông và Triệu Ninh chắc hẳn sắp diễn ra, nhưng nghĩ bản thân chẳng muốn liên hệ gì thêm với bọn họ, nên đương nhiên cô càng không muốn tới, nói không chừng trong lúc hai nhà họ đang tươi cười vui vẻ thì Lưu Thiên Uyển cũng đã bị bắt đi rồi, nên vũng bùn này vẫn là tránh xa một chút thì hơn.

Về phía Lưu Thiên Đông và Triệu Giai, cuộc hôn nhân dành cho Triệu Ninh vốn là thoả thuận giữa hai người bọn họ. Triệu Giai hiểu rõ nếu như Triệu Khải mất, một số người sẽ nhân cơ hội mà cấu kết phè phái, gây lũng loạn công ty, mà cô lại cần một người mưu mô như Lưu Thiên Đông giúp đỡ. Mặt khác, Triệu Ninh vào nhà họ Lưu cũng coi như có danh phận cao quý, một bước lên làm Lưu Phu nhân, điều mà nhiều cô gái mơ ước cũng không có được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi