ÁC THÊ CỦA QUỐC SƯ


Bắc Đường Du hít sâu mấy hơi, sau đó can đảm nói với Sài Thất: "Mở đi!"
Sài Thất không hiểu vì sao Bắc Đường Du phải làm vậy, vừa mở cửa phòng nuôi rắn của Phong Chi Danh vừa nói: "Phu nhân, người sợ thì cứ nói thẳng là sợ, ta cũng sợ mà, có gì phải cố chiều theo cái tính khí trời ơi đất hỡi của quốc sư?"
Bắc Đường Du nhìn hàng trăm cái lồng rắn lớn nhỏ được xếp đầy mặt đất và các ngăn kệ cao, thậm chí giữa đỉnh trần còn có một con rắn thân vàng đốm trắng khổng lồ đang treo tòng teng trong lồng kiếng ló cặp mắt đỏ rực nhìn hắn.

Hắn hít vô thở ra liên tục cố bình ổn hơi thở, nhưng không bình ổn nổi nên phải chạy ra ngoài: "Đáng sợ quá! Nhiều rắn thế này sao?"
"Quốc sư cứ cách một thời gian lại mang về, độc vật gì cũng có nhưng rắn là nhiều nhất.

Ngài ấy đặc biệt thích bọn chúng vừa dài vừa dẻo, lại sờ ẩm ẩm nói rất đã tay.

Thật ra ta cũng không hiểu đạo lý kỳ khôi của ngài ấy.

Chỉ biết lúc ta còn nhỏ bị sai đi chăm đám rắn này, có hôm ta còn nằm mơ thấy cảnh bị một lũ rắn đè, sợ đến tè dầm luôn."
Sài Thất chân thật nói ra kinh nghiệm phong phú của bản thân, không ngờ ngược lại chọc cho Bắc Đường Du cười.

Khi cười rồi, tâm trạng cũng đặc biệt dễ chịu hơn, bất quá cứ nghĩ đến lũ rắn đông như giòi bọ ngoe nguẩy uốn lượn trong những chiếc lồng kia, hắn cảm thấy lấy hết sự can đảm cả đời cũng không thể chống nổi.
"Ta bình sinh sợ rắn, hay là đổi sang phòng cương thi đi."
"Còn đáng sợ hơn ấy."
Bắc Đường Du ậm ờ: "Chắc là...có thể ráng chống được."
Sài Thất mời Bắc Đường Du sang căn phòng cách đó hai gian, mở cửa ra tiến vào bên trong.

Bắc Đường Du nhắm mắt củng cố tinh thần, sau đó hiên ngang đi vào.

Nơi này thật sự rộng lớn hơn hắn tưởng rất nhiều.

Mỗi con cương thi được đặt ngay ngắn trong một cỗ quan tài, mà những cỗ quan tài này xếp thành hàng lối ngay ngắn.

Hắn bao quát tầm mắt đếm thử, chắc phải có tầm bốn mươi mấy con, chưa kể số quan tài trống vẫn chưa có con nào.

Mỗi cương thi ngoài mặt mày trắng nhách, đôi mắt nhắm nghiền và hai bàn tay duỗi thẳng với móng tay đen ngòm ra thì không có gì đáng sợ cho lắm.
Sài Thất giới thiệu sơ qua: "Quốc sư thường lấy thi thể tử tù về may đầu lại rồi huấn luyện, gần đây nhất chính là con Bát Thập mà ta từng kể với người ấy.


Quốc sư cực kỳ thích con này bởi vì thần lực trời sinh, hao tổn nhiều thời gian may vá toàn thân hắn, còn tốn rất nhiều dược liệu và câu chú trên người hắn nhưng vẫn chưa đạt được mục đích mà quốc sư mong muốn.

Nói trắng ra, ta thấy bọn chúng biết nhảy biết đánh, còn biết dọa người nữa, không rõ quốc sư còn muốn gì hơn thế?"
Bắc Đường Du tò mò: "Vậy phải làm sao để gọi những con này thức dậy? Có phải giống như mấy đạo sĩ dẫn thi thể về nhà xác, dán lá bùa gì đó trên trán rồi lắc chuông lung tung không?"
"Không phải đâu.

Quốc sư dùng thuốc để giữ gìn thi thể và câu chú để điều khiển chúng, không cần dán bùa lắc chuông gì cả.

Giống như Linh Tê và Linh Chiếu vậy, chúng có thể nghe hiểu chỉ lệnh của quốc sư và chỉ làm theo mỗi lời nói của quốc sư thôi.

Tuy nhiên, mỗi lần quốc sư bảo ta đi cất chúng, bọn chúng cũng rất ngoan ngoãn phối hợp nhảy theo ta về phòng, về xong liền nhắm mắt ngủ như thế này đây." Sài Thất chỉ tay về phía một con cương thi vừa khéo đứng ngay bên phải của Bắc Đường Du: "Bát Thập là con này nè.

Khi rảnh quốc sư còn dẫn nó đi phơi nắng nữa."
Bắc Đường Du chăm chú nhìn kỹ.

Bát Thập này đúng là đặc biệt hơn mấy cương thi khác, chỗ may vá lồi lõm đặc biệt nhiều hơn, ngay cả bàn tay cũng chằng chịt tận mười mấy đường may.

Mỗi đường may tuy rất khéo léo không để lòi thịt vụn ra bên ngoài nhưng tự thân chúng cũng có sự khiếp đảm riêng.
"Bọn chúng đứng yên thế này thôi thì ta còn trụ được, nhưng nếu đồng loạt cử động...e là ta cần có thêm nhiều, rất nhiều can đảm nữa mới dám đối mặt."
Bắc Đường Du và Sài Thất vừa rời khỏi phòng cương thi thì đụng mặt Phong Chi Danh đi tới.

Phong Chi Danh ngạc nhiên hỏi Bắc Đường Du: "Ngươi làm gì ở đây?"
"Ta đang cố gắng thấu hiểu phu quân đây." Bắc Đường Du đáp.

Lần trước Phong Chi Danh đã nói hắn còn chưa hiểu hết về y.

Hắn nghiêm túc tiếp thu, cho nên bắt đầu từ hôm nay quyết định đi vào thế giới riêng của y tìm hiểu dần.
Phong Chi Danh yên lặng, vốn đang rất cao hứng muốn đưa Bát Thập ra ngoài sân hóng mát nhưng tự nhiên lại tụt hết cảm xúc.


Phong Chi Danh bảo Sài Thất đi tìm độc vật rồi mới hỏi Bắc Đường Du: "Còn có nơi nào trong phủ của ta mà ngươi chưa từng đi qua không?"
Bắc Đường Du thành thật thừa nhận: "Đều đi cả rồi, đây là hai nơi cuối cùng."
"Vậy đi theo ta."
Phong Chi Danh đi trước, Bắc Đường Du phối hợp theo sau.

Hiếm khi hắn thấy Phong Chi Danh lại có tâm tình dẫn hắn đi đến một nơi nào đó.

Trong lòng hắn háo hức tự hỏi rốt cuộc là nơi nào, giây lát sau liền tìm thấy đáp án rất nhanh.

Phong Chi Danh dẫn hắn đến thẳng từ đường của Phong gia.

"Chỗ này cũng đến rồi sao?"
Bắc Đường Du chột dạ: "Đến rồi."
Phong Chi Danh chỉ tay lên cao hỏi: "Nhìn thấy bài vị ghi tên Phong Tằng Liệt kia không? Đó là phụ vương của ta."
"Ân!" Bắc Đường Du bối rối.

Phong Chi Danh đang định nói gì vậy? Trông biểu cảm của y có phần nghiêm trọng.
"Nhìn thấy cặp bài vị bên dưới ông không? Một bài vị bị vải đỏ che lại, bài vị còn lại ghi tên Phong Nhã Nhược, đó là muội muội của ta."
"Ân, nhưng mà phu quân..."
"Bài vị che vải đỏ kia là của ta." Phong Chi Danh cướp lời của Bắc Đường Du. 
Bắc Đường Du kinh hãi hỏi: "Phu quân, ngươi chẳng phải đang yên đang lành sống rất tốt sao? Vì sao phải lập sẵn bài vị?"
"Đó là một lời nguyền đối với nam nhân của Phong gia ta.

Nam nhân sau tuổi hai mươi không thể tiếp cận da thịt với người khác, bất kể nam hay nữ, bằng không sẽ có nguy cơ bộc phát bệnh điên.

Bệnh này trước là dày vò thần trí, sau tổn hại tâm mạch và gân cốt, khiến kẻ đó chịu đau đớn thống khổ, nếu không tự sát thì cũng không thể sống qua năm ba mươi.

Do đó nam nhân của Phong gia mỗi khi được sinh ra đều sẽ có một bài vị được lập sẵn cho bản thân."
"Ngươi đùa thôi phải không?" Bắc Đường Du trắng bệch cả mặt, chới với hỏi lại.


Phong Chi Danh bất lực nói: "Ta cũng hy vọng là một trò đùa thôi.

Đáng tiếc nó lại là một cơn ác mộng.

Hai mươi mấy năm trước, ta từng có một gia đình rất hạnh phúc.

Phụ mẫu rất yêu thương ta và muội muội, hầu như năm nào cũng dẫn bọn ta đi ngắm nhìn cảnh đẹp nhân gian.

Nhưng rồi có một ngày, mẫu phi nói với ta phụ vương bệnh rồi, không cho phép ta và muội muội đến gần ông nữa.

Muội muội ta tính tình nghịch ngợm, nghĩ rằng mỗi lần nó bị bệnh phụ vương đều mua kẹo hồ lô về dỗ ngọt, bèn lén đi mua kẹo hồ lô cất lại, đợi đêm xuống đi tìm phụ vương để dỗ ngọt người.

Khi ta và mẫu phi chạy đến, muội muội đã bị phụ vương bóp cổ chết, xâu kẹo hồ lô rơi vương vãi khắp đất.

Đó là lần đầu tiên ta ý thức được, căn bệnh điên của gia tộc mà phụ vương từng kể không phải là trò đùa dọa trẻ con.

Khi đó phụ vương hai mắt đỏ rực, gân máu chạy dọc khắp mặt và cổ, biến dạng đến mức ta không thể nhận ra.

Ta còn tưởng...đó là quái vật."
"..."
"Mẫu phi che mắt ta lại ôm ta bỏ đi, gọi hộ vệ tới dùng xiềng xích bắt trói phụ vương.

Sau này, khi phụ vương tỉnh lại, ông biết được chính tay mình đã hại chết con gái ruột, không chịu nổi đau khổ nên tự sát.

Mẫu phi rõ ràng có thể ngăn cản ông nhưng người lại không ngăn cản.

Mẫu phi nói với ta cái chết vào lúc đó không đáng sợ, ngược lại sống tiếp đối với phụ vương mới là điều đáng sợ.

Ông không thể khống chế bản thân được, không biết giờ phút tiếp theo khi điên loạn lên sẽ ra tay với ai.

Vậy chi bằng...để ông chết đi vào lúc mà lý trí còn tỉnh táo.

Khi đó ta còn quá nhỏ, không hiểu được suy nghĩ của mẫu phi, nhưng giờ thì ta hoàn toàn hiểu được.


Vì hiểu, cho nên ta không thành thân, không sinh con, không muốn để cho thê nhi cả đời cũng phải chịu dằn vặt giống như ta và mẫu thân từng trải qua."
"..."
"Bắc Đường Du, ngươi là người thông minh, tự sẽ hiểu ta vì sao phải kể câu chuyện này với ngươi.

Nhân lúc tình cảm còn chưa sâu, ngươi rút ra vẫn còn kịp.

Nếu sớm biết ngươi là người cố chấp kiên định như thế, lẽ ra ngay từ đầu ta không nên đồng ý hôn sự này.

Mệnh ta khổ, một mình ta chịu là được, không muốn và cũng không cần kéo theo bất cứ ai phải chịu cùng ta."
"Phu quân, ta...ta không sợ..." Bắc Đường Du khó khăn lắm mới có cơ hội chen vào sau khi đã hoàn hồn trở lại.

Thì ra không phải vì Phong Chi Danh trời sinh vô cảm hay vì y cố tình làm cao với hắn.

Đúng thật như Phong Chi Danh từng nói, chỉ vì hắn vẫn chưa đủ hiểu rõ về y.

Một người phải tự phong bế cảm xúc của chính mình, luôn sống trong sợ hãi kiềm nén và không dám đến gần bất cứ ai là nỗi đau to tát dường nào? 
"Nhưng ta sợ..."
Phong Chi Danh định quay đi.

Bắc Đường Du run run nắm giữ tay áo Phong Chi Danh kéo lại nhưng không nói lời nào.
"Mười chín tuổi thì ta đã phát bệnh, còn sớm hơn so với phụ thân và tổ tiên Phong gia.

Nếu ngươi cứ cố chấp ở bên cạnh ta, sẽ có một ngày chính tay ta giết chết ngươi." Phong Chi Danh giựt tay áo lại đi thẳng.

Bắc Đường Du đờ người ra, ngã sụp xuống bồ đoàn trước bàn thờ.

Hắn nhìn lên tấm bài vị phủ vải đỏ, tự hỏi vì sao ông trời lại đối xử với hắn tàn nhẫn như thế? Một canh giờ trước, hắn còn đang vui vẻ muốn tìm hiểu Phong Chi Danh, muốn gầy dựng tương lai cùng y, dùng thành tâm thành ý cảm động y.

Một canh giờ sau, hắn bẽ bàng nhận ra có cảm động được y nhưng không cảm động nổi ông trời cũng vô ích.

Ông trời cứ luôn nghĩ cách cướp đoạt những người quan trọng nhất với hắn.

Hắn đã mất mẫu thân, mất A Cát, giờ còn sắp mất cả Phong Chi Danh rồi.
Rốt cuộc thì hắn phải làm sao đây?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi