AI BẢO CHỈ HOÀNG TỬ MỚI LÀ "CHÂN MỆNH THIÊN TỬ"

Người tốt thì suy nghĩ cũng giản đơn, Uyển Nhi nào hay tâm tư của Tiểu Thảo, đồng ý ngay chẳng nghĩ ngợi gì: “Được, ngươi đi đi!”

“Mai tỷ tỷ, muội qua giúp tỷ một tay.” Nhìn Tâm Di và Uyển Nhi nắm tay nhau đi vào trong phòng, Tiểu Thảo nói.

Nhà bếp của Di Uyển tuy không lớn nhưng được cái đầy đủ, chẳng kém cạnh Ngự Thiện phòng chút nào.

Đám đầu bếp đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, thực đơn được đưa xuống từ hôm qua. Làm đầu bếp ở đây nhẹ nhàng hơn ở Ngự Thiện phòng nhiều, Tâm Di chẳng mấy kén cá chọn canh, cũng không hay chê bai mặn lạt, khiến họ phải đau đầu suy tính cách chiều lòng, thậm chí lúc hứng lên còn chạy đến kiếm họ học hỏi vài chiêu, tự giải trí mua vui. Nói gì chứ, thức ăn Tâm Di nấu cũng không tệ chút nào.

Tiểu Mai Tử vào trong bếp, hỏi: “Băng đường yến oa (1) đã xong chưa?”

“Xong ngay đây.” Đầu bếp phụ trách hầm tổ yến vặn nhỏ lửa, đáp.

Tiểu Thảo nhanh tay lấy hai chiếc bát bày lên khay, nói: “Mai tỷ tỷ, tỷ bận gì cứ làm đi, đây có muội rồi!”

“Thế cũng tốt, Tiểu Cát Tử đến Nội Vụ phủ rồi, mình tỷ thực tình lo không xuể. Muội đợi ở đây nhé, tỷ đi xem hai vị cách cách có gọi gì nữa không!” Tiểu Mai Tử làm sao biết được mưu đồ xấu xa của Tiểu Thảo, cô quay người đi ra khỏi bếp.

Tiểu Thảo mừng húm như bắt được vàng, cũng may là Tiểu Mai Tử chứ thay bằng Tiểu Cát Tử thì chưa chắc đã trót lọt thế này.

Đuổi khéo được Tiểu Mai Tử, Tiểu Thảo đưa mắt nhìn đầu bếp, thấy ông này đang xoay lưng về phía mình, lại quay đầu nhìn những người khác, ai ai cũng đương bận công việc của mình.

Tiểu Thảo mau lẹ rút lọ thuốc độc ra, lần đầu làm việc bất nghĩa, không khỏi tim loạn nhịp, tay run run nhỏ một giọt thuốc vào một trong hai chiếc bát xong lập tức giấu lọ đi. Ngẩng đầu lên nhìn một vòng xung quanh lần nữa, thấy không ai chú ý đến động tác vừa rồi của mình, Tiểu Thảo không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cầm giẻ lau bàn như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Không bao lâu thì tổ yến hầm xong, múc vào trong bát, Tiểu Thảo bưng khay bước ra khỏi nhà bếp. Lúc này trước mắt Tiểu Thảo như hiện lên cảnh Tâm Di đau khổ vì trúng độc, khóe miệng không kìm được lộ ra nụ cười đắc thắng.

Giả sử sự việc bại lộ, cô ta cũng chẳng sợ vì dù bản thân có bị nghi ngờ, nhất định cũng sẽ không việc gì. Bát a ca và cửu a ca đã hứa đỡ lưng cho cô ả, mà lẽ nào Uyển cách cách lại khoanh tay làm ngơ hay sao?

Tiểu Thảo vừa đi vừa mải suy tính không để ý đã bước lên bậc cấp, chính lúc đó, chó và mèo Tâm Di nuôi rượt đuổi nhau, từ trên mái nhà lần lượt nhảy xuống. Chúa mới biết vì sao lại trùng hợp như vậy, vừa hay nhảy trúng khay đặt bát, chỉ nghe một tiếng “choang”, bát đĩa rơi xuống đất vỡ tan tành.

“Con mèo chết tiết!” Tiểu Thảo cáu tiết xỉ vả.

Nghe động, Tâm Di và Uyển Nhi từ trong phòng bước ra xem.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Uyển Nhi hỏi.

“Không sao, không sao, ai mà chả có lúc lỡ tay!” Tâm Di vội giải vây cho Tiểu Thảo rồi lại nhìn xuống đất, gọi: “Tiểu Trúc Tử, kêu người lấy nước giội sạch chỗ này, vừa ngọt vừa ngậy kiểu này chỉ tổ mời kiến đến viếng.”

“Ai, xong ngay!” Tiểu Trúc Tử lớn tiếng đáp, chỉ huy đám tiểu thái giám quét dọn mặt đất.

Mèo nhóc thấy mình gây họa bèn nép ở góc tường kêu meo meo, Tâm Di chạy đến xách cổ mèo ta, dọa: “Ha, tóm được rồi nhé, ta phải đét cho mi vài phát xem mi còn dám gây rối nữa không!”

“Tâm Di, tỷ chấp với chó mèo làm gì.” Uyển Nhi bật cười.

“Muội đừng tưởng chó mèo nghe không hiểu, chúng khôn lắm. Như Vương Vương đây, tỷ dạy nó làm tính, nó cũng biết đấy!” Tâm Di ôm mèo nhóc vào lòng đáp, nói thế chứ nào nỡ đánh nó chứ!

Uyển Nhi không tin: “Thật sao?”

Tâm Di lập tức bắt được sóng: “Tỷ làm thử muội xem nhé! Tiểu Trúc Tử, tóm Vương Vương qua đây.” Hai cô gái lập tức quên phắt vụ đổ vỡ hồi nãy.

Tiểu Trúc Tử ôm chó theo vào trong phòng, ngoài đám tiểu thái giám đương quét dọn ra, trong vườn chỉ còn mình Tiểu Thảo cắn chặt môi, tức tối đứng chôn chân ở đó.

Cơ hội tốt thế lại để một con mèo phá hỏng, xem ra mọi việc đều đã được ông trời an bài cả rồi.

Quảng Hòa lâu là vườn kịch có tiếng thành Bắc Kinh, nằm bên ngoài cổng vào khu chợ búa sầm uất.

Vườn kịch ngày xưa và viện kịch ngày nay có sự khác biệt khá lớn. Vườn kịch cũ thường gần đường, trước cửa dựng một tấm biển gỗ, trên biển đề tên vườn, phần đỉnh có một mái nhỏ hình xương sống để che mưa che nắng.

Bục diễn trong vườn kịch hình vuông, kết cấu gạch và gỗ, bốn góc bục đều có cột gỗ, hai cột phía trước treo một đôi câu đối:

“Nhật nguyệt đăng, giang hải du, phong lôi cổ bản, thiên địa gian nhất phiên hí trường

Nghiêu Thuấn đán, văn võ mạt, mãng thao sửu tịnh, cổ kim lai hứa đa giác sắc (2)”

Đôi câu đối này là do Khang Hy ban tặng cho Quảng Hòa lâu.

Chính diện bục diễn có một hàng rào điêu khắc rất tinh xảo. Đỉnh rào được điểm xuyết bằng hoa sen hoặc sư tử nhỏ khắc từ gỗ, phần trần bục diễn có lan can thùy hoa lắp chúc xuống, đối xứng với hàng rào bên dưới.

Chỗ ngồi của khán giả đặt bàn dài, ghế băng dài. Ba mặt bục diễn đều có chỗ ngồi và khán lầu. Chỗ ngồi chính diện dưới lầu bố trí vuông góc với bục diễn, khán giả ngồi đối diện nhau thưởng trà nghe kịch, muốn xem thì phải nghiêng người quay đầu. Chỗ ngồi hai bên bục bố trí chênh chếch, ghép với bục thành góc nhọn, khán giả cũng ngồi đối diện nhau, muốn xem phải nghiêng người quay đầu.

Kỳ thực vườn kịch thời bấy giờ gọi là trà viên hoặc trà lâu, thưởng trà là chính xem kịch chỉ là phụ nên ngày trước thường hay nói “nghe kịch”, hiếm khi nói “xem kịch”.

Chỗ ngồi trên lầu ba mặt đều vuông góc với bục diễn, vì địa điểm khá chật nên từng khu vực đều có tên riêng. Khu vực chính diện dưới lầu gọi là “trì tọa”, hai bên cánh gọi là “lưỡng sương”, đằng sau lưỡng sương sát với tường có kê ghế gỗ cao, gọi là “đại tường”. Trên lầu gọi là “lâu tọa”, đằng trước là “bao sương”, hai cánh sau bục diễn gọi là “hậu lâu”. Ở hậu lâu xem kịch chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nên hậu lâu không thu phí, thường là nơi bằng hữu thân thuộc của nhân viên nội bộ xem kịch.

Vườn kịch thời xưa còn có một địa điểm đặc biệt, đó chính là “đàn áp tịch” được bố trí ở giữa, đằng sau chỗ ngồi dành cho khán giả dưới lầu, đối diện với bục diễn. Tại đàn áp tịch đặt một chiếc bàn chữ nhật, trên bàn dựng một tấm biển đề ba chữ “đàn áp tịch”, ngoài ra còn có một giá gỗ nhỏ cắm lệnh tiễn. Vị trí này được thiết kế nhằm duy trì trị an trong vườn, khi kịch bắt đầu diễn binh sĩ vũ trang từ đầu đến chân vào chỗ ngồi, phía vườn kịch bưng trà nước điểm tâm lên mời, lễ lạt tết nhất còn đưa hồng bao những mong phía quan lại chính quyền quan tâm giúp đỡ.

Lúc này trên bục đương diễn kịch, trà bác sĩ (3) chạy qua chạy lại giữa các bàn bận bụi rót trà thêm nước, khán giả ngồi bên dưới uống trà, cắn hạt dưa.

Bọn Tâm Di cố nhiên ngồi tại trì tọa, bao trọn hai chiếc bàn. Tuy Tâm Di không mấy thích kinh kịch nhưng vì đám Đại Hổ, Nhị Hổ thích nghe nên cô cũng thường vào vườn kịch ngồi giết thời gian, hóng tin vỉa hè. Mà kể ra đây cũng là địa điểm giết thời gian khá lí tưởng.

Ngồi được hơn nửa giờ (4) thì Na Lan Đức Duật từ ngoài cửa bước vào. Anh vừa đi vừa tìm chỗ ngồi, nhìn quanh một vòng không thấy bàn nào còn trống nhưng lại phát hiện ra Tâm Di. Ánh mắt anh bỗng sáng như sao, trong lòng không khỏi phấn khích, bèn đi về phía bàn Tâm Di.

Tiểu Lam Tử và Tiểu Trúc Tử ngồi cùng bàn với Tâm Di. Tiểu Lam Tử ngẫu nhiên trông thấy Na Lan liền đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Trúc Tử, hai tên này rất biết điều rút qua bên bàn đám Đại Hổ.

Tâm Di xoay lưng lại phía cửa, tuy không biết vì sao hai tên nhóc này rời đi nhưng đoán bọn họ nhất định là có lí do nên vẫn chăm chú nhìn lên bục diễn. Liền đó cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh mình, chẳng cần nhìn cô cũng biết đó là Na Lan Đức Duật, nếu không Tiểu Trúc Tử và Tiểu Lam Tử đã chẳng rời đi.

“Gần đây tiểu thư vẫn khỏe chứ?” Ánh mắt đọng lại trên gương mặt Tâm Di một lúc lâu, Na Lan Đức Duật mới thốt lên lời.

“Ờ!” Tâm Di buông một câu lấy lệ.

“Lâu lắm mới gặp lại tiểu thư.” Thấy Tâm Di lạnh nhạt vậy, Na Lan Đức Duật càng thêm kiên trì.

Lần này Tâm Di rộng rãi bao thêm một chữ: “Bao lâu?”

“Mấy chục năm rồi.” Câu trả lời vừa bật ra khỏi miệng, Na Lan Đức Duật đã thấy bị hố rồi: “Tiêu rồi, mình định nói mấy ngày, sao mở miệng lại thành mấy chục năm chứ?”

Cuối cùng, cũng nhờ cái sự hố của Na Lan, Tâm Di mới chịu hạ cố tròn mắt sang nhìn anh: “Cái gì? Ăn nói tầm bậy, nhiều nhất tám, chín ngày, chắc chắn không thể hơn mười ngày.”

Na Lan Đức Duật ngẫm một lúc rồi nói: “Chính xác là chín ngày.”

“Thế sao ban nãy anh nói mấy chục năm?” Tâm Di vặn vẹo.

Na Lan Đức Duật lập tức phản pháo: “Cô biết làm tính chứ!”

Tâm Di gật đầu: “Biết, nhưng tôi chẳng hiểu anh tính ra kiểu gì?”

“Chẳng phải có câu: một ngày không gặp như cách ba…” Nói đến đây, chợt ý thức được điều gì, Na Lan Đức Duật lập tức ngậm miệng, giả bộ uống trà để tránh ánh mắt Tâm Di.

Tâm Di cũng ngoảnh mặt lên sâu khấu, nghĩ thầm: “Này là ý gì, ám thị chắc? Mà kiểu ám thị như này ngốc quá đi!”

Na Lan Đức Duật miệng uống trà mà như nước vối: “Mình nói linh tinh gì thế này, Na Lan Đức Duật, ngươi ăn nói vụng về thế từ khi nào? Cô ấy thông minh như thế không hiểu mới lạ, aiya… cô ấy không giận chứ? Nếu cô ấy giận, không thèm để ý đến mình nữa thì tính sao?”

Thiên thu vạn cổ, yêu là khổ, bị “tình yêu” tông trúng, Na Lan Đức Duật đã hoàn toàn ngã quỵ, IQ tuột dốc thảm thương.

Hai người cứ ngồi bất động như thế, không nói không rằng, bầu không khí nặng nề này khiến bàn bên kia vô cùng thắc mắc.

“Sao họ chẳng nói gì thế?” Tiểu Lam Tử là người đầu tiên khơi mào.

“Tôi làm sao biết được!” Tiểu Trúc Tử trả lời.

Nhị Hổ làm ra vẻ từng trải, nói: “Ngươi thì làm sao hiểu được, thời khắc này ‘vô thanh thắng hữu thanh’ (5)!”

“Thôi đi!” Tiểu Trúc Tử lập tức châm chọc: “Khi huynh và Mai tỷ tỷ bên nhau cũng ‘vô thanh thắng hữu thanh’ chắc?”

“Tiểu Trúc Tử, ngươi thèm ăn mắng hả!” Tiểu Mai Tử đỏ bừng mặt, mắng.

Đúng lúc đó, không biết trên bục diễn đến đoạn nào mà rộ lên tiếng cười, khiến cho khán giả ngồi bên dưới không nhịn được cười hùa theo.

Cuối cùng Na Lan Đức Duật cũng tìm được đề tài, nói: “Lần gặp trước cô ra vế trên, tôi đối vế dưới, giờ đến lượt tôi ra vế trên: Đài thượng tiếu, đài hạ tiếu, đài thượng đài hạ tiếu nhã tiếu!”

“Tôi không thạo đối câu đối cho lắm, để tôi nghĩ hẵng.” Tâm Di tất nhiên chẳng rành lắm mấy thú vui tao nhã này.

“Nếu cô không đối được thì phải cho tôi biết nhà cô ở đâu.” Na Lan Đức Duật lập tức chộp lấy thời cơ.

Tâm Di lại không đoán ra: “Hóa ra đây mới là mục đích của anh, anh không có cơ hội rồi, nghe kỹ: Khán cổ nhân, khán kim nhân, khán cổ khán kim nhân khán nhân!” (6)

“Rốt cuộc là vương phủ nào dạy dỗ ra được cô gái đặc biệt như cô, tôi nghĩ hoài nghĩ mãi mà chẳng thể nghĩ ra, triều đình văn võ bá quan đâu có ai mang họ Tâm đâu.” Na Lan Đức Duật rất muốn bức cung nhưng lại không nỡ, cũng chẳng có cái gan đó, đành nhẫn nại dò hỏi chớ biết làm sao.

“Ý anh là tôi lừa gạt anh?” Còn khướt Tâm Di mới chịu “khai thật”.

Na Lan Đức Duật nắm lấy tay Tâm Di: “Nói cho tôi biết đi.”

Tâm Di giật mình rụt tay về, mắng: “Anh thật vô lễ, tôi không nói với anh nữa.” Dứt lời, đứng dậy đi về phía cửa.

Đám còn lại nhìn Na Lan Đức Duật một cái rồi cũng lục tục theo gót Tâm Di.

Na Lan Đức Duật tự cốc đầu mình: “Ngốc!”

Tâm Di chẳng phân phương hướng cứ thế lang thang trên đường, trong đầu cô cũng đương rối tung rối mù: “Anh ta thích mình, mình có thể khẳng định, còn mình thì sao? Nếu nói thích vì anh ta trông giống Tử Kiện, vậy người mình thích vẫn là Tử Kiện, anh ta chỉ là thế thân, như thế thật không công bằng. Nhưng nói không thích cũng không phải, mình thích sự ngông nghênh kiêu ngạo của hắn, thích sự dịu dàng của hắn, trời! Mình làm sao thế nhỉ… Tử Kiện mới rời đi không lâu, sao mình có thể thay lòng đổi dạ chứ!”

Tâm Di chỉ lo nghĩ ngợi lung tung, không phát giác bị Na Lan Đức Duật theo đuôi.

Nhưng những người khác đâu có mù, Tiểu Trúc Tử ngoảnh đầu nhìn mấy lần, cuối cùng không nhịn được nói với Tâm Di: “Tiểu thư, Na Lan Đức Duật bám đuôi chúng ta!”

“Gì cơ?” Tâm Di bừng tỉnh.

“Anh ta đã đi theo chúng ta hai con phố rồi!” Đại Hổ nói.

“Kệ hắn.” Tâm Di mặc kệ: “Hắn thích theo cứ việc theo!”

“Đâu có được, chúng ta phải về cung mà.” Tiểu Cát Tử nhắc.

“Đi thêm đoạn nữa coi sao!” Bất luận bọn Tâm Di rẽ ngang rẽ dọc, vòng tới vòng lui trên đường kiểu gì, Na Lan Đức Duật vẫn giữ một khoảng cách nhất định đằng sau họ.

“Tiểu thư, sao giờ? Chẳng làm cách nào cắt được cái đuôi thừa ấy!” Tiểu Mai Tử hết chịu đựng nổi rồi.

Tâm Di dừng bước, nói: “Đợi ở đây.” Cô quay người, xông đến chỗ Na Lan Đức Duật.

Na Lan Đức Duật thấy Tâm Di đi về phía mình cũng đứng lại.

Tâm Di đến trước mặt Na Lan Đức Duật, đương định mở miệng chất vấn thì bị Na Lan Đức Duật cướp lời: “Muốn nói cho tôi biết ư?”

“Anh trả lời tôi trước, vì sao lại đi theo tôi?” Trên khuôn mặt Tâm Di chẳng tìm ra lấy một nụ cười.

“Hồi nào? Là cô đi đằng trước tôi đấy chứ.”

Tâm Di nhất thời nghẹn họng, Na Lan Đức Duật chỉ cười cười nhìn cô.

“Đây là lí do bất hợp lí nhất tôi từng nghe đấy.” Tâm Di mỉm cười một cách miễn cưỡng.

“Đã là lí do, sao lại bất hợp lí nhỉ? Chúng ta chẳng qua chỉ là trùng hợp đi chung một đường thôi mà. Na Lan Đức Duật điềm đạm giải thích.

Tâm Di không vui ra mặt, “sát khí” đằng đằng: “Xin hỏi Na Lan công tử, tiếp theo đây công tử định đi đâu?”

“Ờ thì… tùy thích, rất có thể lại cùng đường với bọn cô.” Na Lan Đức Duật xem ra đúng là mặt dày.

“Xem ra hôm nay anh nhất quyết phải biết bằng được mới thôi.”

“Vì tiểu thư không chịu cho biết nên tại hạ chỉ còn hạ sách này.” Cuối cùng thì Na Lan Đức Duật cũng thẳng thắn nói ra mục đích của mình.

“Tại sao anh cứ nhất định muốn biết? Quá mức hiếu kỳ không phải chuyện hay đâu.” Tâm Di không biết nên làm thế nào để che mắt Na Lan.

“Tại hạ quả thực có chút hiếu kỳ nhưng hơn thế là lo lắng.” Vẻ mặt Na Lan Đức Duật đột nhiên nghiêm túc hẳn.

“Lo lắng chuyện gì? Có gì đáng lo chứ?”

“Giữa ban ngày ban mặt tiểu thư bị thích khách truy sát, lẽ nào không đáng lo lắng hay sao? Huống hồ tại hạ phụng mệnh hoàng thượng triệt để điều tra vụ này.”

“Ồ, ra điều anh lo lắng là không hoàn thành được nhiệm vụ bị hoàng thượng hỏi tội.”

“Tôi thực lòng lo lắng cho cô. Là cô hay người thân của cô gây thù chuốc oán với người khác? Tôi giúp được gì cho cô không?” Từng lời của Na Lan Đức Duật đều chứa chan tình cảm 。

“Với ai anh cũng tốt vậy ư?” Tâm Di hỏi.

Na Lan Đức Duật hơi do dự nhưng rồi thẳng thắn đáp: “Không, chỉ một mình cô.”

Tâm Di không ngờ Na Lan thẳng thắn đến thế, nhất thời không thốt nên lời, chỉ có thể ngây người nhìn anh. Dần dần, cô không phân biệt được người đứng trước mặt mình là Lâm Tử Kiện hay Na Lan Đức Duật, khẽ lẩm bẩm: “Anh vĩnh viễn tốt với em như vậy!”

“Tiểu thư!” Thấy Tâm Di như người mất hồn, Na Lan Đức Duật bèn gọi.

Tâm Di tỉnh lại, dằn lòng nói: “Tôi sẽ không nói cho anh biết tôi là ai, anh cũng không cần đối xử với tôi tốt như vậy, đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi vô ích, nếu anh vẫn muốn theo thì tùy!” Nói rồi mặc cho Na Lan Đức Duật đứng đó, dẫn theo những người khác đi thẳng một mạch.

—————

Chú thích:

(1) Băng đường yến oa: tổ yến hấp đường phèn.

(2) “Nhật nguyệt đăng, giang hải du, phong lôi cổ bản, thiên địa gian nhất phiên hí trường – Nghiêu Thuấn đán, văn võ mạt, mãng thao sửu tịnh, cổ kim lai hứa đa giác sắc”: “Đèn nhật nguyệt, dầu sông biển, gõ nhịp sấm sét,một cuộc hí trường giữa đất trời – Sắm Nghiêu Thuấn, diễn văn võ,thô tinh ngay gian,bao nhiêu nhân vật tự xưa nay “

(3) Trà bác sĩ: người hầu trà.

(4) Nửa giờ: cách tính giờ ngày xưa, tương đương một tiếng đồng hồ.

(5) “Vô thanh thắng hữu thanh”: nói đơn giản là “không nói gì lại tốt hơn là nói”.

(6) “Đài thượng tiếu, đài hạ tiếu, đài thượng đài hạ tiếu nhã tiếu – Khán cổ nhân, khán kim nhân, khán cổ khán kim nhân khán nhân”: “Trên đài cười, dưới đài cười,trên đài dưới đài cười kéo (theo) cười – Xem người xưa,x em người nay, xem xưa xem nay người xem người”.

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi