ALPHA VÔ CẢM VÀ OMEGA VẠN NHÂN MÊ

“Mẹ kiếp!”

Choanggg rầmm

Hạ Đông Quân nghiến răng, điên cuồng đập vỡ đồ đạc, hai cô y tá bị tinh tức tố trong cơn giận dữ của hắn đe doạ đến run rẩy ngồi phịch xuống đất.

“Anh bình tĩnh chút đi”

Nữ alpha chừng mười sáu thong thả vào, cô ta hơi nhếch mày khi trông thấy bộ dạng vô cùng thảm hại của hắn.

“Cút!”

Vì đang băng bó nên khó mà trông thấy gương mặt bầm tím của hắn, nữ alpha thật muốn ngắm nghía gương mặt ‘soái ca’ lúc này của anh trai.

Hạ Tường Vy phóng t1nh tức tố hương hoa hồng đến bảo vệ hai nữ y tá, tuy không mạnh bằng hương gỗ tùng kia nhưng cũng đủ giúp hai người họ thoát khỏi đây.

Mục đích Hạ Tường Vy đến chỉ có một: tận hưởng bộ dáng thê thảm của Hạ Đông Quân.

Cô ta mới là em gái ruột của hắn, thế tại sao hắn lại dùng ánh mắt nhìn sâu bọ mà nhìn xuống cô ta? Cô ta là alpha cấp trung, còn Hạ Thu Tuệ chỉ là beta, đến cả người cha như rắn độc kia cũng đã thừa nhận thế mà tên này lại cư xử như với người vô hình, khiến cô ta nhục nhã biết bao nhiêu lần với đám thượng lưu.


Hạ Tường Vy hận hắn, muốn nghiền nát hắn.

Cô ta bỏ tia chán ghét chỉ tồn tại một giây ngắn ngủi, lên tiếng:

“Phía Ninh Lập Thành đã xin lỗi, cha bảo anh bỏ-”

Choangg

Chiếc ly đập thẳng vào tường, Hạ Đông Quân chẳng hề nương tay ném vào Hạ Tường Vy, cũng may do hắn đang bình phục, ném lệch.

Hạ Tường Vy đưa tay lau máu trên vết thương mặt, cười khẩy:

“Đây là lời của cha, không phải lời của em”

“Anh đã nóng như vậy, thì em ra ngoài” nói xong liền xoay người rời khỏi, nếu ở lại thêm một giây nào nữa có lẽ Hạ Tường Vy sẽ kiềm chế không nỗi mà đánh nhau với hắn.

Hạ Đông Quân đấm mạnh vào tường. Ninh Lập Thành! Lão già đó dám lừa hắn! Dụ hắn vào bẫy rồi cho người đánh úp!

Từ kí ức kiếp trước Hạ Đông Quân vốn chẳng hề để Ninh Lập Thành vào mắt. Vì sao? Ông ta ích kỷ, cùng một hạng người với người mà hắn gọi là cha, là dạng người chỉ quan tâm đ ến lợi ích của bản thân. Vì muốn tiếp cận Ninh Lạc nên hắn mới cố gắng lấy lòng thôi.

Lúc Ninh Lập Thành liên lạc, hắn còn nghĩ ông ta muốn giúp mình, ai lại trơ mắt bỏ đi miếng mồi ngon.

Hắn thật không hiểu. Việc ông ta cho người đánh hắn, đồng nghĩa với việc cắt đứt hoàn toàn giao dịch trước đây, đối với Ninh Lập Thành là một tổn thất rất lớn.

Hạ Đông Quân ôm đầu. Mọi chuyện đều chệch hướng. Tất cả là vì có sự tồn tại của Tử Đằng. Hạ Đông Quân càng muốn xé xác cậu hơn.



- Chuyện hợp tác tôi đồng ý

Ninh Lạc bên này cười khẩy:


“Không tiện nói chuyện, trao đổi qua tin nhắn”

Tútt

Ninh Lạc để điện thoại lên bàn, cùng Tử Đằng gom đồ đạc về khu chung cư Số đỏ.

“Bạn trai của nhóc Tử Đằng à?”

“Mù còn nhận ra! Xem đi! Omega đó tuyên bố chủ quyền quá a!”

“Ừm! Tinh tức tố bá đạo thật!”

Mấy cô bác hàng xóm xúm lại xì xào với nhau. Ninh Lạc cong môi, hài lòng. Tử Đằng thật hết cách, Ninh Lạc khăng khăng phóng t1nh tức tố bao quanh cậu, nũng nịu mè nheo mãi. Tử Đằng bó tay thôi, cái tính chiếm hữu này không tài nào ngăn được mà!

Trong khi Tử Đằng mở cửa, Ninh Lạc nghiên đầu sang một bên nhìn chằm chằm một chàng trai thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn, cậu thiếu niên bị nhìn đến sợ hãi vội chạy vào nhà. Ninh Lạc thành công đe doạ tình địch!

Chả là, thiếu niên kia là bé beta thích thầm Tử Đằng, nghe báo cáo là vì Tử Đằng hiền lành tốt bụng nhà cậu từng giúp đỡ cậu ta hồi ba bốn tháng trước.

Khu chung cư này không chỉ có mỗi thiếu niên beta kia. Ninh Lạc vào trong nhà lạnh mặt:

“Sau này không cho anh tùy tiện giúp người khác, không cho anh thân thiện mỉm cười với ai, không cho đứa khác vài viên kẹo, cũng không cho đi lòng vòng”


Tử Đằng:?



“Bạn học Tử Đằng, suốt một tuần này cậu và Ninh Lạc đi đâu chơi hả?”

Lớp trưởng tò mò hỏi. Tử Đằng chỉ còn cách gật đầu. Rất nhiều bạn học đầu óc phong phú tưởng tượng đến nhiều cảnh vô cùng nóng bỏng.

Góc ngoài lề:

Camera chạy bằng cơm của khu chung cư Số đỏ - rất yêu nghề theo dõi Tử Đằng: tách tách, tách tách tách

Ninh đại thiếu gia: tốt, thưởng thêm!

Tử Đằng: sao mình luôn có cảm giác có đôi mắt nào đó luôn nhìn mình nhỉ?

Tác giả: đang ra thêm nha, đợi áp duyệt ♥️♥️♥️


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi