ALPHA VÔ CẢM VÀ OMEGA VẠN NHÂN MÊ


Tử Đằng dành vài phút ngắm kỹ bình hoa.

Chiếc bình có hoạ tiết mây và hoa cỏ khá phức tạp, tông màu chủ yếu trắng, vàng, và đỏ.

Cậu quyết định sẽ vẽ bằng than chì!
Tử Đằng tập trung ngồi vẽ.
Năm mươi phút sau, phần thi của Tô Bích Vân mới bắt đầu.

Cô tự tin bước ra sân khấu, nhìn một lượt hai giám khảo là ca sĩ dày dặn kinh nghiệm và hơn ba ngàn khán giả chủ yếu là học sinh trường Minh Khải.
Tiếng nhạc du dương vang lên, đèn sân khấu tập trung chiếu vào Tô Bích Vân, chiếc váy màu đen tuyền mà cô mặc kết hợp với ánh đèn khiến làn da vốn đã trắng nay càng trắng hơn.

Ai cũng muốn thốt lên rằng, cô thực sự rất giống một nàng thiên nga đen đầy kiêu hãnh!
Chuyển động của cô vô cùng nhẹ nhàng và uyển chuyển, hút hết tất cả ánh mắt người nhìn.

Mọi người im lặng dõi theo từng bước chân của nàng thiên nga đen đang bận say đắm trong từng nốt nhạc.
Phan Trạch Dương ngồi trên khán đài chuyên chú dõi theo Tô Bích Vân, hắn đã biểu diễn xong phần của mình, nếu phần thi của hắn ở sau phần thi Tô Bích Vân, hắn chắc chắn sẽ rất áp lực, tuy đây chỉ là một cuộc thi giữa các trường nhưng Phan Trạch Dương không thích mình xếp hạng sau người ta.
Nhìn đôi chân mảnh, đôi tay dài, eo thon đó kìa, hắn phải công nhận cô thực cực hợp với ba lê.


Từ biểu cảm gương mặt đến chuyển động cơ thể, mọi thứ đều hoàn hảo!
Hắn thầm hỏi tại sao lúc trước lại không có thiện cảm với omega xinh đẹp này.
Cưa Ninh Lạc không thành, hôn sự mình sẽ xem xét lại
Lạc Diên, bạn trai hiện tại của Phan Trạch Dương thấy người yêu cứ nhìn chăm chăm Tô Bích Vân liền không vui.

Cậu ta quá rõ tính háo sắc của hắn, vất vả lắm mới giữ hắn ở bên cạnh lâu như thế này.

Hai tay Lạc Diên siết chặt, cậu ta cố dời ánh mắt của hắn về chỗ mình.

Bộ mặt thuần khiết đáng yêu và giọng nói nũng nịu là thứ Phan Trạch Dương thích nhất:
"Trạch Dương~ em đói, chúng ta đi ăn nha~"
Lạc Diên thành công thu hút sự chú ý của hắn, hắn cúi xuống hôn môi cậu ta một cái, ghé vào tai nói nhỏ:
"A Diên muốn đến khách sạn ăn à?"
Lạc Diên đỏ mặt, đầu vùi sâu vào trong lòng hắn:
"Anh muốn đi đâu cũng được~"
Lạc Diên đắc ý nhìn omega nữ đang cúi người chào ban giám khảo.


Xinh đẹp hơn cậu ta thì đã sao? Trạch Dương luôn say mê chỉ một mình hắn thôi!
Tô Bích Vân trong lúc cúi người chào giám khảo và khán giả xong thì vô tình bắt gặp cảnh đó, cô ghét bỏ:
Tên hình như là Lạc Diên.

Xem ánh mắt của nó kìa
Cô quay người vô cùng dứt khoát, bỏ lại đôi cẩu nam nam phía sau.
Tìm Tử Đằng thôi!
.............
Reengggg
Chuông ra chơi reo lên.

Tất cả học sinh mừng rỡ như được giải thoát khỏi trốn địa ngục.
Lớp trưởng bắt đầu phân phát bài kiểm tra 1 tiếng môn anh vừa rồi.

Khi đến bàn Ninh Lạc, suy nghĩ một lúc cô đưa luôn bài của Tử Đằng cho cậu:
"Cậu giữ giúp Tử Đằng đi, chiều đưa cho cậu ấy"
Đưa xong cô lướt đi luôn, vì cô biết Ninh Lạc không có nói chuyện, suy ra sẽ không từ chối.
Xem như cô giúp hai người họ mở miệng trò chuyện với nhau vậy, cùng bàn gì đâu mà chưa nói với nhau một câu nào cả! À, Ninh Lạc cũng có nói với ai câu nào đâu!
"....." Ninh Lạc nhìn chăm chăm bài kiểm tra của Tử Đằng trên bàn mình.

Cậu mà trả lại thì không đúng lắm, bạn cùng bàn mà biết chắc nghĩ mình ghét cậu ta.

Thế là cậu nhét bài kiểm tra 100 điểm của mình vào cặp, xong nhét luôn bài kiểm tra 100 điểm của Tử Đằng vào cặp nốt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi