ẤM ÁP TỪ ANH


Lúc này người ngồi bên trong xe cũng cảm nhận được là xe mình bị cái gì đó va phải, một người đàn ông thân vest đen từ trong bước ra, và cô cũng dừng xe bên lề đường, nhanh chóng chạy tới xem tình hình.
" Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, anh cứ sửa xe đi chi phí tôi sẽ trả " do cô không biết tiếng Pháp nên cô nói tiếng Anh.
Ánh mắt cô nhìn chăm chăm người đàn ông trước mặt mình, thân hình lại cao lớn, cô thầm cảm thán tại sao lại có người cao như vậy chứ, vẻ ngoài lại điển trai nữa.
" Không cần " anh nhìn cô nói.
Anh cũng quan sát cô, nhìn cô không giống như người ở đây lắm, khuôn mặt cũng không tệ, nhưng điểm thu hút ở cô nhất là làn da trắng mịn, mái tóc đen và màu mắt nâu càng làm cô nổi bật hơn.
" Anh đem xe đi sửa đi, tôi sẽ trả mà, mong anh đừng từ chối " cô thì lại không muốn mắc nợ một ai.
Anh không nói không rằng lấy từ trong túi ra một tờ danh thiếp của mình đưa cho cô, không phải cô gái nào anh cũng cho đâu, Tuyết Nhi cầm lên đọc thấy tên Lục Ký Minh và anh cũng ở cùng thành phố Tứ Xuyên với cô, tính ra cô và anh là đồng hương luôn đấy.
" Được, vài ngày nữa tôi sẽ liên lạc với anh, tôi có việc phải đi trước " cô biết anh là người cùng quê nên đã nhanh đổi tiếng lại, nói tiếng Anh mệt chết đi được, cô bỏ danh thiếp của anh vào túi xách rồi quay người ra xe.
" Được " anh gật đầu đồng ý.
Lục Ký Minh là một người nổi tiếng lạnh lùng trên thương trường, chủ tịch của tập đoàn Lục Thịnh và gia tộc Lục gia cũng chẳng có ai dám đắt tội đến, hiện tại Lục Thịnh đã lọt top 10 những công ty có sức ảnh hưởng và phát triển nhất trong và cả nước, dù chỉ mới 28 tuổi nhưng anh rất thành công.
Ký Minh còn là người đứng đầu trong thế giới ngầm, chuyên về buôn bán vũ khí và tất cả các casino lớn nhỏ trên khắp cả nước đều do anh làm chủ.


Chỉ cần nghe tên anh thôi đã khiến người khác đôi phần sợ sệt.
Sau khi cô rời đi thì anh cũng lên xe ngồi chờ trợ lí mình tới, hầu như anh chẳng dòm lấy chiếc xe có bị gì nghiêm trọng không, cũng đúng anh giàu vậy mà những chiếc xe này đâu là gì đối với anh.
" Xin lỗi chủ tịch để ngài phải đợi lâu " Du Võ là trợ lí và là cánh tay đắc lực của anh ở bang Ký Dạ.
" Đi thôi " anh lạnh giọng nói.
Du Võ nhận lệnh nhanh chóng lái xe đi về biệt thự riêng của anh, Tuyết Nhi chạy xe đến gara để xem và sửa lại đôi chút, may là không bị hư nhiều nếu không cô phải tốn số tiền lớn để đền bù nữa rồi.
Về đến khách sạn cô thay đồ xong thì lại tiếp tục nằm trên giường gọi điện cho Gia Linh để nói chuyện với nhau.

Xong thì cô đi ngủ, cả buổi cô đi ngoài đường cũng rất mệt.
Tại Tô gia bây giờ cả nhà ba người ngồi ăn cơm cùng nhau, Nguyễn Lệ Hằng, Tô Nhã Tịnh ra dáng vợ hiền và con ngoan, trong bàn ăn vẫn luôn cười nói vui vẻ, như chẳng có chuyện gì xảy ra, ngay cả ba cô Tô Hữu Thành cũng vậy, trên khuôn mặt ông ta không có gì gọi là buồn khi cô bỏ nhà đi.
" Ba sao chị hai chưa về nữa vậy? " Tô Nhã Tịnh vừa gắp thức để vào chén ông vừa hỏi.
" Con đừng quan tâm đến nó, từ giờ trở đi nó không về đây nữa đâu " ông ta vẫn bình thản nói.
" Như vậy thì tội nghiệp chị hai lắm, không biết chị ấy ngủ ở đâu? "
" Mặc kệ nó "

Ngoài miệng nói tội nghiệp nhưng trong lòng thì đang cười thầm, mong là cô mãi đừng trở về đây, hai mẹ con bà ta nhìn nhau cười một cái, rồi cũng không ai nhắc đến tên cô nữa.
Ông ta vẫn đang còn tức giận vì cô dám hâm dọa mình, cô biết được những gì mà dám hù dọa ông ta chứ? Dù sao những thứ này cũng thuộc về tay ông ta, thế nên việc cô đi hay ở Tô Hữu Thành ông đây chẳng quan tâm.
Chú Võ làm sao không hiểu được mưu kế của mẹ con bà ta, cái mà mẹ con Nguyễn Lệ Hằng muốn là tài sản của Tô gia, chỉ thương cho mẹ cô phải mất sớm, còn cô thì chẳng nhận được tình thương nào từ người cha ruột này.
Về phần La Thắng, hắn ta vẫn luôn tìm cô, hôm qua tới nay đã bao nhiêu lần gọi cho Gia Linh để xin gặp cô nhưng đổi lại là những lời mắng chửi từ Gia Linh, còn Tô Nhã Tịnh thì lúc nào cũng gọi điện làm phiền hắn khiến đầu hắn như muốn nổ tung.

Người hắn cần là cô thì chẳng thấy đâu còn người hắn luôn tránh né mãi xuất hiện trước mặt hắn.
" Cậu cho người tìm Tuyết Nhi đang ở đâu? " hắn gọi điện cho thư kí Phùng.
" Vâng tổng giám đốc "
Hắn hiện tại đang là tổng giám đốc của La thị, công ty hắn vẫn còn trên đà phát triển và cũng khá thuận lợi, ba mẹ hắn mất sớm, một mình hắn phải quán xuyến tất cả.
" Tổng giám đốc mấy ngày trước Tô tiểu thư có ở nhà Cửa gia nhưng hiện tại thì đã không còn ở đó nữa rồi " sau 30p thì thư kí Phùng quay lại báo cáo với hắn
" Tiếp tục tìm "
" Vâng tổng giám đốc "
La Thắng cả ngày không tập trung vào công việc được, hắn cứ nghĩ tới cảnh cô sẽ bỏ hắn thì tâm trạng hắn lại tệ hơn, tình cảm 3 năm không phải cô muốn bỏ là bỏ.

________
Lục Ký Minh đang ngồi phòng khách trên đùi để laptop những ngón tay thon dài lướt qua bàn phím, anh tập trung vào công việc nhìn càng đẹp trai hơn, khuôn mặt anh thì càng không có góc chết.
" Tình hình ở bang thế nào? " mắt anh vẫn chăm chú nhìn màn hình, miệng thì nói.
" Vẫn ổn thưa lão đại, Diêu Dạ đã chuyển lô vũ khí qua bên Mỹ thành công " Du Võ cung kính nói.
" Được " anh không nhanh không chậm đáp.
" Lão đại ngày mốt chúng ta sẽ về lại Tứ Xuyên "
" Tôi biết rồi " anh lạnh giọng nói.
Trong bang Du Võ và Diêu Dạ là hai thuộc hạ thân cận của anh, bọn họ đã theo từ lúc anh chưa có gì và cho đến tận bây giờ anh đã trở thành một lão đại hắc bang nổi tiếng.

Hai người bọn họ rất hiểu tính anh, khi đã vào công việc bọn họ chưa bao giờ làm anh thất vọng chuyện gì.
Tuyết Nhi ngủ một giấc cho đến 8 giờ tối mới tỉnh dậy, cô ngồi dậy lấy đồ vào phòng tắm.

Thay đồ xong thì cô ra khỏi khách sạn để tìm gì đó ăn, bụng cô đã bắt đầu đói rồi.

Cô không lái xe mà bắt taxi đi, lỡ đâu tại gây tai nạn nữa là mệt cô.

Tài xế đưa cô đi tới một nhà hàng nổi tiếng ở đây, Tuyết Nhi vào trong được phục vụ rất tận tình, và đồ ăn lại ngon nữa.

Sau khi ăn xong thì cô quyết định là đi bộ cho tiêu cơm, sẵn tiện đi dạo một chút.
Khi màn đêm buông xuống là lúc nơi đây thành phố Pari nhuộm màu cam của những ánh đèn đường tỏa ra còn có cả tháp Eiffel, sông Seine làm cho thành phố trở nên quyến rũ và lãng mạn vô cùng.
Tuyết Nhi vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, với bầu không khí se se lạnh làm cho cô có cảm giác thoải mái, cô lấy điện thoại ra chụp vài bức hình để gửi Gia Linh xem.
Anh có việc phải ra ngoài, Du Võ cầm lái, Lục Ký Minh ngồi trong xe đưa mắt nhìn ra cửa kính, ánh mắt anh chợt dừng lại ở bên đường có một cô gái đang đi bộ, mặc chiếc váy đen dài bó sát cơ thể và kèm theo áo khoác dài màu nâu để giữ ấm, mái tóc đen mềm mượt tung bay trong gió khiến Tuyết Nhi càng trở nên xinh đẹp.
Lục Ký Minh hạ kính xuống để nhìn rõ hơn, anh nhìn sơ qua cũng nhận ra được cô chính là cô gái lúc chiều đụng vào xe anh, Du Võ nhìn qua gương thấy anh đang nhìn gì đó bên ngoài đến nỗi không chớp mắt, hắn cũng không quan tâm gì lắm, chân đạp chân ga chạy nhanh hơn một chút.
" Chạy chậm lại " anh ra lệnh cho Du Võ
" Vâng lão đại "
Hắn nghe anh nói vậy thì cũng chạy chậm lại, Du Võ vẫn thấy anh chăm chú nhìn cái gì đó, hắn thử đưa mắt nhìn theo anh nhưng chẳng thấy gì vì bên ngoài người đi bộ rất đông thì làm sao hắn nhìn ra được.
Cô cứ vậy mà vừa đi mà trên tay còn cầm cây kẹo bông ăn, cô không bao giờ biết có một ánh mắt sắc bén đang theo dõi từng cử chỉ của mình.
Thấy trời cũng dần trở lạnh hơn nên cô bắt xe về lại khách sạn, đi nãy giờ cũng mỏi chân rồi, Lục Ký Minh ra hiệu cho Du Võ chạy theo xe cô cho đến khi cô tới khách sạn mới chịu về.
Du Võ mới nhận ra là lão đại hắn nãy giờ là nhìn gái sao, còn theo người ta đến tận khách sạn, hôm nay anh có bị uống nhầm thuốc không?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi