ÂM DƯƠNG TÂN NƯƠNG


Lão Mù chật vật bước ra khỏi cánh cửa, tay dơ cao khỏi đầu, sau đó xoay người nói với tôi và Tô Nhi:
"Đêm nay chúng ta đến mộ Dược sư phụ để trấn yểm một lần nữa."
Tôi gãi đầu, cảm giác mông lung khó hiểu:
"Chẳng phải Dược sư phụ đã bị Ngô Mệnh đưa đi rồi sao? Trấn yểm mộ của ông ấy thì có ích gì chứ?"
Lão Mù hờ hững nói:
"Huyệt mộ của Dược sư phụ là nơi tích tụ oán khí nuôi dưỡng quỷ hồn, tuy nói rằng ông ta đã rời đi không thể làm hại ai nữa, nhưng để những âm hồn khác có cơ hội lại gần huyệt mộ thành ra sẽ gây hại mọi người"
Tôi gật đầu, nghe tới đây cũng phần nào hiểu rõ đại ý của Lão Mù rồi, này phải nói là diệt cỏ tận gốc.

Sau chuyện này chắc những người trong thôn sẽ có cuộc sống yên bình hơn.
Tô Nhi rối rít chạy theo phía sau hít một hơi, cười nói:
"Thật là thơm"
"Đấy là dầu hoa cải" Lão Mù đáp
Hương thơm này thật sự rất dịu ngọt, khiến người khác khi hít vài liền có cảm giác rất dễ chịu, khó quên.
Buổi tối hôm đó chúng tôi lần mò đến chỗ huyệt mộ.

Lão Mù từ trong túi móc ra bốn lá phù, sau đó trực tiếp dùng hai tay kết ấn, đem lá phù trấn ở bốn góc huyệt mộ, lá phù phát ra ánh sáng màu vàng rồi chợt vụt tắt.
Phải nói quỷ khí quanh mộ còn rất nhiều, tuy chưa khai thiên nhãn nhưng cũng cảm nhận được phần nào.

Tôi hít một ngụm khí lạnh, than thở nói:
"Quỷ khí sao lại mạnh như vậy?"
Lão Mù vừa ấn kết, vừa đáp trả lời nói của tôi:
"Vì lí do này nên ta mới đến đây trấn yểm địa huyệt này.


Phòng những kẻ có ý định lại hại người khác."
Tôi gật đầu đồng ý với lời nói của lão Mù, gió lạnh từ bìa rừng thổi vào, cơn gió này lạnh đến độ khiến người khác sởn cả gai ốc.
Bên phía lão Mù vẫn còn chật vật với mấy lá phù, sau một hồi lay hoay cuối cùng cũng xong.

Lão Mù dùng tay lau đi mồ hôi trên trán, nhìn chúng tôi nói:
"Ta phải nhanh chóng về Côn Luân, hai đứa cũng mau lên núi đi.

Chu Hải chắc cũng rất sốt ruột rồi"
Cuối cùng chúng tôi cũng quyết định từ biệt lão Mù, trước khi đi lão đã gọi Tô Nhi đến bên cạnh.

Sau đó tỉ mỉ lấy từ trong người ra một túi gấm và thứ gì đó mà tôi cũng không thấy rõ, Lão Mù còn dặn dò Tô Nhi:
"Những thứ ta đưa cho con, nhớ phải giữ bên người thật kỹ vào lúc nguy hiểm nhất nó có thể giúp con."
Tô Nhi đưa hai tay đón lấy, ánh mắt vô cùng biết ơn.

Tôi biết trong lòng của cô ấy từ lâu đã thiếu tình thương, nay lại có một người ông lo lắng cho mình vô điều kiện như vậy, làm sao có thể không thích được cơ chứ.
Xong xuôi mọi chuyện Tô Nhi cùng tôi rời đi, nhưng ánh mắt vẫn cứ lưu luyến Lão Mù, có lẽ đây là thứ tình cảm từ người lạ mà lần đầu tiên Tô Nhi cảm nhận được.
Bất tri bất giác đã qua một đêm, trời vừa tờ mờ sáng chúng tôi đã tới thôn nhỏ dưới chân núi, không ngờ vừa vào thôn đã thấy Trương Sinh, Trương Sinh vừa thấy Tôi và Tô Nhi liền cười chào đón, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện.
Tôi cười đùa tay khoát lên vai hỏi Trương Sinh:
"Cậu biết tôi và Tô Nhi hôm nay sẽ đến đây nên xuống núi đón chúng tôi à?"
Trương Sinh nhìn tôi bằng ánh mắt xem thường:
"Cậu bớt tự luyến lại đi, tôi xuống núi là mua đồ cho sư phụ, sẵn tiện lấy thứ này."
Vừa nói Trương Sinh vừa từ trong chiếc túi vải lấy ra 1 tờ giấy.
Tôi tò mò cầm lấy tờ giấy mở ra rồi lật qua, lật lại hỏi:
"Đây là gì? Thư sao? Tại sao lại không có chữ chứ?"
Trương Sinh lắc đầu:
"Không rõ nữa, hôm nay có người đem đến đưa tôi, nhờ tận tay giao cho sư tổ."
Giao cho ông nội sao? Lại có chuyện gì nữa đây không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, nhưng trong lòng tôi cứ bồn chồn lo lắng làm sao ấy.
Tô Nhi gặp tôi cầm tờ giấy không chữ kia thất thần liền đi đến vỗ vào tay tôi rồi cầm lấy nó cũng đánh giá.

Tờ giấy màu vàng nhìn rất giống giấy vàng để vẽ bùa rồi lại có điều không giống lắm.

Rõ ràng giấy khi nãy là gấp, nhưng mở ra lại không có vết gấp nào.
Sau một hồi loay hoay không kết quả, Tô Nhi không còn hứng thú nữa tiện tay bỏ vào túi áo.

Chúng tôi lại trò chuyện đi tiếp.
Vừa tới đạo quán của tứ thúc, ông nội vừa thấy tôi liền vui mừng, phấn khởi nói:
"Sở Lăng, con đến rồi mấy ngày nay mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
Tôi biết ông nội lo cho chúng tôi lắm, khi nãy Trương Sinh có nói ngày nào ông cũng nhìn về phía cửa chờ chúng tôi.

Tôi mỉn cười trả lời:
"Cháu và Tô Nhi vẫn bình an ạ."
Ông nội thuận tay kéo tôi ngồi xuống ghế gỗ:
"Sao, con đã điều tra được gì ở Châu gia chưa?"
Ông nội nói tới đây làm tôi chợt nhớ đến những việc đã xảy ra, tôi đem mọi chuyện kể lại với ông, từ việc Chu Hạnh và Chu phu nhân đem Ngô Mệnh gả cho Chu Triệt- người đã chết trước đó mười năm.
Ông nội nghe kể tới đây, sắc mặt bỗng dưng thay đổi, giọng nói cũng có chút bàng hoàng:
"Hoá ra họ bắt sống Ngô Mệnh đem đi Minh hôn cho Triệt Nhi, có lẽ việc này đã khiến Ngô Mệnh uất hận mà chết."
Tôi gật đầu, tỏ vẻ hiểu rất rõ mọi chuyện:
"Tính ra Ngô Mệnh rất đáng thương."
Ông nội xoay người, vội vàng hỏi tiếp:
"Thế chuyện Châu gia đã giải quyết xong hết rồi à, bọn con có gặp Ngô Mệnh không?"
Tôi gật đầu, nói:
"Bọn con đã gặp, cô ấy cũng đồng ý cho Chu Diêu một cơ hội giải thích.

Ngô Mệnh muốn Chu Diêu đến trấn Thanh Mộc giải thích rõ ràng mọi chuyện."
Ông nội thở dài quay sang chỗ khác, giọng nói trầm xuống, tựa như đang u sầu vì chuyện gì đó:
"Chuyện không đơn giản vậy đâu Ngô Mệnh chắc chắn muốn lấy lợi dụng việc này để lấy mạng Chu Diêu lần nữa."
"Con sẽ đi."
Ông nội vừa dứt lời tôi liền nghe tiếng của Chu Diêu.

Không biết tự lúc nào cậu ấy đã xuất hiện bên cạnh, linh hồn của cậu giờ đây đã ngưng động lại nhìn thực hơn trước nhưng vẫn còn mờ ảo lắm.
Tôi giật mình, đứng dậy:
"Không được, nếu đã biết trước là có nguy hiểm tại sao còn muốn đến đó chứ?"
Ông nội nhìn Chu Diêu rồi quay đầu nhìn tôi gật đầu, sau đó giải thích rõ với tôi:
"Nên đi, ân oán này đã lâu cũng đến lúc kết thúc rồi."
Ông nội ngưng một hồi rồi nói tiếp:
"Ta sẽ cùng đi để bảo vệ Chu Diêu."
Tôi hớp lấy một ngụm nước, trả lời ông bằng giọng điệu chắc chắn:

"Cháu cũng sẽ đi cùng."
Ông nội có chút khó hiểu nhìn tôi từ chối thẳng:
"Chuyện này không liên quan đến con, con không được mạo hiểm."
Ánh mắt kiên định của tôi nhìn thẳng vào ông nội.

Không khí ngưng đọng lại bị tiếng nói của Tô nhi phá vỡ.
"Con cũng đi, ông ơi thêm một người là thêm một sức mạnh."
Ông nhìn tôi rồi Tô Nhi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Ông quay sang tứ thúc, căn dặn kĩ càng:
"Chuyến đi này, e là lành ít dữ nhiều.

Thiên Nhai nếu ta có việc vẫn rất cần con kịp thời tới giúp."
Tứ thúc cúi người, bộ dạng tôn kính:
"Nghĩa phụ người yên tâm, dù có nguy hiểm thế nào con cũng sẽ liều mạng này giúp người.

Ơn cứu mạng nghĩa tử chưa có cơ hội đền đáp."
Ông nội nghiêng người đỡ tứ thúc đứng dậy.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy tứ thúc thật sự rất nghiêm túc, không giống bộ dạng thường ngày chút nào.
Từ những lời nói, hành động của ông nội cũng đủ khiến tôi nhận thức được vấn đề nghiêm trọng của chuyến đi này.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi