ÂM DƯƠNG TÂN NƯƠNG


Sau khi Ngô Mệnh rời đi, tất cả mọi thứ trong đình viện đều biến mất.

Mà Tô Nhi và Ngân Hương vẫn đang đứng ở phía bên ngoài.
Tô Nhi vừa thấy liền chạy đến ôm chằm lấy tôi:
"Sở Lăng, em sợ anh không ra khỏi được chỗ đó."
Lần này tôi không từ chối cô ấy nữa, tôi ôm lấy cô ấy vỗ về:
"Ngoan, không phải anh vẫn còn sống đây sao?"
Tô Nhi gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn còn ấm ức.

Tôi lại hỏi:
"Em không sao chứ?"
"Em không sao..."
Sau khi ổn định tinh thần, chúng tôi lại về phòng trọ, cũng không biết qua bao lâu những chuyện quái dị lại xuất hiện.
Những người dân nơi đây tự nhiên đều biến mất không chút dấu vết, đường phố nhộn nhịp lại trở nên hoang tàn.
Ông nội chỉ thở dài một tiếng, rồi nói:
"Đại kiếp của ta sắp đến rồi."
"Biết được như vậy tại sao lại không trốn?" Một giọng nói quen thuộc vừa đáp lại ông nội, tôi hướng mắt về phía đó thì phát hiện, hoá ra người đang đi đến là lão Mù.
Ông nội có chút kinh ngạc nói:
"Sao ông lại đến đây?"
Lão Mù hừ lạnh một tiếng:
"Đã nói ta và các người có duyên, đối phó với một kẻ mạnh như vậy cũng là một sự k/ích thích."

Ông nội phớt lờ những gì lão Mù nói, ông hằn giọng:
"Ta không muốn chuyện này liên lụy tới ông."
Lão Mù bước qua khỏi ánh mắt của ông nội, ung dung đi về phía trước:
"Liên lụy hay không đâu phải ông nói là được."
Sau đó lão Mù tiện tay giật đi miếng ngọc bội trên người ông nội:
"Tà vật như vậy mà ông cũng để trong người được sao?"
"Tà vật? Đó là Ngọc Bàn Tinh do sư huynh đưa cho ta." Ông nội nghi hoặc trả lời.
Lão Mù dùng hai ngón tay vẽ lên miếng ngọc, chỉ thấy sau đó nó đã hoá thành mày đen không còn như trước nữa.

Lão quay sang nói với ông nội:
"Nó ở trong người chính là ngăn chặn pháp lực vốn có của ông."
Ông nội như thể không tin vào tai mình nữa, toàn thân run rẩy lùi về phía sau vài bước, miệng lẩm bẩm:
"Tại sao? Tại sao sư huynh lại muốn hại ta."
Tôi đỡ lấy ông nội, miệng còn nói vài câu:
"Ngay từ đầu con đã không có thiện cảm với ông ta rồi."
"Câu Minh...tại sao...tại sao vậy?"
Trên trời lúc này mây đen vần vũ, sấm chớp cuồn cuộn như thể vũ bão, cuồng phong.
Từ trên trời cao lại xuất hiện một chiếc quan tài màu trắng, hình như nó được làm từ mã não thì phải.
Có tổng cộng bốn người khiêng quan tài, mỗi người đều mặc một bộ đồ màu đen, nhìn rất gióng quan binh thời xưa.

Ông nội lùi lại phía sau, còn lão Mù tuy không thấy nhưng về độ cảm nhận phải nói rất là nhạy bén:

"Thượng cổ tứ đại cương thi động quan?"
Mà Tô Nhi và chị Ngân Hương vốn dĩ đang ở trong quán trọ, nhưng khi nghe thấy âm thanh lớn như vậy liền nhanh chống ra ngoài.
Ông nội lẩm bẩm một mình:
"Doanh Câu, Hậu Khanh, Hạn Bạt, Tương Thần...!không ngờ người này đạo pháp quả thật cao thâm."
Tô Nhi lo lắng bất an, nói:
"Phải làm sao đây."
Chưa ai kịp trả lời câu hỏi đó, thì chiếc quan tài trên hư không bỗng nhiên nổ tung.

Trong làn khói xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, hắn không phải ai khác chính là Câu Minh mà tôi và ông nội đã gặp lúc trước.
Ông nội ngước nhìn, ánh mắt tràn đầy sự thất vọng:
"Sư huynh? Thật sự là huynh sao?"
Câu Minh cười khinh, sau đó một thân ngang tàn tiến về phía ông nội:
"Sư đệ à, không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy..."
Vừa nói đến đây, hắn liền nhìn ông nội một lược rồi nói:
"Món quà gặp mặt mà ta cho đệ, sao đệ không biết trân trọng vậy."
Ông nội hất tay hắn ra:
"Huynh, rốt cuộc tại sao lại làm như vậy?."
Ông ta chấp tay sau lưng:
"Tại sao à? Chắc phải hỏi bản thân đệ đã lấy đi của ta những gì mới phải."
Ông nội xoay người, nói:
"Ta lấy của huynh thứ gì? Sư huynh, chẳng phải chúng ta luôn xem nhau như người thân sao?"

"Người thân?" Hắn cười nhạo lời nói của ông nội, vẻ mặt đắc ý đó chỉ khiến tôi muốn đấm một cái.
Hắn lại nói tiếp:
"Xem ra là người thân? Ngươi cướp đi người phụ nữ mà ta yêu quý nhất, sư phụ cũng chỉ dạy đạo pháp thất truyền cho một mình ngươi, hai chữ người thân này...ngươi dựa vào đâu chứ."
Ông nội đến bây giờ mới biết Câu Minh từ lâu đã xem ông nội là cái gai trong mắt:
"Sư huynh, Phụng Nghi và đệ là thật lòng yêu nhau."
"Thật lòng yêu nhau? Nếu như ngươi không xuất hiện thì muội ấy đã là của ta rồi, nếu như ngươi không xuất hiện thì sư phụ cũng không vứt bỏ ta."
Ông nội nhìn thẳng Câu Minh nói:
"Sư phụ rất thương huynh, chưa bao giờ vứt bỏ huynh cả, đến chết sư phụ vẫn để lại tất cả truyền thừa cho huynh."
Câu Minh nhìn ông nội bằng ánh mắt đùa cợt:
"Sư đệ đến bây giờ đệ vẫn tin ông ấy bị yêu ma giết ch/ết à, quá ngây thơ rồi không biết lão già mắt mù hay sao mà lại chọn ngươi nữa?"
Ông nội dùng sức lắc đầu, cảm giác toàn thân bắt đầu run lên:
"Vậy...cái chết của sư phụ là do huynh làm có đúng không?"
Hắn cười một tiếng, ánh mắt mang theo nổi oán hận:
"Phải, ông ta đáng chết."
Ông nội nghe đến đây liền không đứng vững nữa:
"Sư huynh, huynh điên rồi, huynh thật sự điên rồi..."
Câu Minh liếc nhìn ông nội một cái:
"Sư đệ, ta giờ không cần kì môn dị thuật của lão già đó nữa, đệ xem ta đã luyện thành pháp yêu mạnh nhất rồi...haha...haha"
Ông nội đau lòng đến tột độ, cảm giác người khác vì mình mà chết, người mình xem là thân thiết lại phản bội.

Ông cầm lấy thanh kiếm trong tay trực tiếp đâm Câu Minh một phát, tôi, Tô Nhi và chị Ngân Hương há hốc mồm, không thể tin vào mắt mình nữa.

Nhát kiếm đó không sai, không lệch đã đêm xuyên qua ngực của Câu Minh, nhưng hắn vẫn bình thản nhìn ông nội với ánh mắt thương hại:
"Chu Hải ơi Chu Hải, những thứ gỗ mục này cũng muốn giết ta à? Ngươi đúng là hồ đồ mà."
Chu Diêu từ trong cây bản mệnh xuất hiện trước mặt Câu Minh, Câu Minh lại cười lớn:

"Haha...lại một tên nữa đến nộp mạng."
Nói rồi Câu Minh nhảy thẳng lên cao, mây đen tụ lại quanh người hắn, chỉ nhìn thôi đã cảm nhận được khí tức mạnh mẽ phát ra từ người Câu Minh.
Ngô Mệnh, Lão Lão và cả Vong Ưu đều xuất hiện bênh cạnh ông ấy.

Họ vậy mà lại cùng một giuộc với nhau.
Câu Minh cười lớn, giọng nói thách thức:
"Nào, hôm nay cùng chết với nhau tại đây đi."
Vừa dứt lời thì Ngô Mệnh và Vong Ưu đã tấn công chúng tôi, Lão Mù dựa theo sự chuyển động liền tránh được một kiếm.

Sau đó nói:
"Sở Lăng, Tô Nhi bọn con đói phó với hai nữ quỷ kia.

Ta và Chu Hải đối phó với đại ma đầu."
Chúng tôi cùng đồng thanh đáp trả lời lão Mù, Ngô Mệnh quăng chiếc ô về phía chúng tôi, tốc độ rất nhanh, như thể xé gió bay đến vậy, từ trong chiếc ô vậy mà lại có hàng vạn mũi tên bay ra.
Tôi nghiêng người né đi những mũi tên, Tô Nhi cũng rất nhanh đã né được.

Vong Ưu liền cầm theo hai mảnh vải liên tục đánh về phía chúng tôi, tốc độ ra tay thật sự rất nhanh, mỗi một đòn đều là chí mạng.
Chị Ngân Hương lộn nhào một cái đã đạp hai mảnh vải dưới chân mình, Vong Ưu vẫy mạnh đã khiến hai mảnh vải chuyển động không ngừng, tôi không ngờ chị ấy lại có thể né chuẩn từng đòn của Vong Ưu.
Chu Diêu cũng phải tham chiến với chúng tôi, cậu ấy chỉ cần vươn tay lên một cái những mỗi tên kia đã đứt lìa, Ngô Mệnh thu Ô về, Chu Diêu vẫn không nở lòng nào mà ra tay với cô ta.
Ngô Mệnh bước trên chiếc ô, giơ cao móng vuốt chuẩn bị đánh đến, Chu Diêu liền nhanh chóng nắm lấy tay cô ta:
"Ngô Mệnh, ta thật sự chưa từng lừa nàng."
Ngô Mệnh không hề quan tâm đến lời nói đó, một chưởng, hai chưởng, ba chưởng...đều nhắm đến Chu Diêu nhưng cậu ấy đã né kịp.
Ông nội và Lão Mù chẳng khá hơn là mấy, khi Câu Minh tự tay bày trận, tôi thấy ông nội và lão mù đã bị nhốt giữa bốn tên Thượng cổ tứ đại Cương Thi, bọn chúng rất hung tàn, mỗi một chiêu xuất ra đều rất chuẩn xác, ông nội suýt chút đã bị cào trúng, may mà có lão Mù kịp thời kéo ông nội lui về phía sau.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi