ÁM NHẬT


Lương An đã chịu nghỉ ngơi cho nên Diệp Tinh Hà cũng tranh thủ cơ hội mà tạm thời trốn khỏi cuộc sống trong cung.

Cũng lâu rồi cả hai không đi ngoài cho nên Diệp Tinh Hà liền chọn ngay một ngày thời tiết đẹp mà rủ Lương An rời cung.

Mùa đông đang lúc rét mướt cho nên cả hai đều phải mặc áo choàng dài trùm kín cả đầu làm bằng lông cừu của người Lạc.

Lông cừu đúng là tuyệt tác của tạo hoá cho những lúc thời tiết thế này.

Cũng vì ăn mặc kín mít thế này cho nên cũng chẳng lo có ai nhận ra.

Mặc dù với những người quen biết họ lâu năm thì một đen một đỏ thế này thì kiểu gì cũng nhận ra dù không nhìn thấy mặt.Hai người rời cung vẫn không đem theo hộ vệ vì bản chất lúc này hai người họ ở cạnh nhau là vô địch.

Ngay cả Mục Vân lúc này cũng đã được điều đi hỗ trợ hoạt động ngầm của Giám Bộ.

Lương An vốn chẳng cần đến Ảnh như những vị quân chủ đời trước của nước Lương.

Lương An chỉ muốn tận dụng khả năng của Mục Vân, một người như Mục Vân giết đi thì quá đáng tiếc.

Những kỹ năng của Mục Vân là rất thích hợp để bảo vệ trong bóng tối cho Giám Bộ.

Giám Bộ có được sự hỗ trợ này thì hoàn toàn không phải lo lắng về an toàn của các Giám Quan.Dương Mặc thân là thống lĩnh Cấm Vệ Quân thì cực liệt phản đối hai người Lương An đi ra ngoài mà không có sự bảo vệ của Ngự Lầm Quân.

Dương Mặc thậm chí còn định lén đi theo nhưng khả năng ẩn giấu nội khí của Dương Mặc không thể bằng Mục Vân được cho nên vẫn bị phát hiện từ sớm và bắt đi về.

Suýt chút nữa thì Diệp Tinh Hà dùng đến Phượng Hoàng để ép Dương Mặc.

Lúc đầu thì Dương Mặc bị dùng vũ lực cưỡng ép nhưng khi quay về nghe được Tổng Quản Thái Giám giảng giải về việc hai người Lương An cần không gian riêng tư thì một cô gái mới lớn chưa trải qua yêu đường như Dương Mặc có đôi chút giác ngộ.

"Thì ra là hẹn hò hai người".

Đây là những gì Dương Mặc tổng kết được.Hôm nay là lần đầu tiên mà Lương An ra khỏi cung mà không phải vì những mục đích riêng.

Trước kia Lương An chỉ chăm chăm vào việc thu thập tin tức của Hàn Vương cũng như Thương thậm chí là cả chiêm nghiệm cuộc sống của người dân mà chưa từng thật sự tận hưởng cái không khí của thành Lương Kinh những ngày tháng cuối năm như thế này.


Vẫn là toà thành này, vẫn là những chốn quen thuộc này hôm nay Lương An lại nhìn thấy nó ở một góc độ hoàn toàn khác.

Hôm nay Lương An thấy người dân kinh thành vô cùng bận mải.

Họ đang phải lo đủ thứ chuẩn bị cho năm mới sắp đến.

Thương nhân thì muốn bán hết hàng để sớm về nhà.

Nông dân thì muốn thu được lợi nhuận tối đa từ những thứ mình làm ra.

Các nơi như tửu lầu hay quán ăn thì đang vu cùng tấp nập khách khứa.

Dù sao cũng đang là cuối năm nào là bạn bè lâu ngày mới gặp, nào là đối tác cần phải tiếp đãi để sang năm tiếp tục làm ăn cùng nhau, nào là người nhà cuối năm tổ chức ăn uống hội họp.Cuộc sống tấp nập của năm nay nghe chừng còn hối hả hơn cả những năm trước.

Lương An bèn ghé vào một quán ăn quen thuộc trước kia mình vẫn hay ghé vào- Tiểu nhị, cho hai bát mỳ thịt bò.- Công tử lâu lắm mới thấy quay lại chỗ chúng tôi.Tiểu nhị của quán này nhanh chóng nhận ra Lương An và Diệp Tinh Hà.- Tiểu thư đây thì càng ngày càng xinh đẹp hơn.- Haha.

Ngươi vẫn dẻo miệng như cũ.

Dạo này quán các ngươi làm ăn tốt chứ?- Từ ngày được công tử chỉ dẫn cho về hương vị.

Quán chúng tôi càng lúc càng đông hơn.

Món mì thịt bò hai vị thích ăn là một trong những món bán chạy nhất đấy.Nói rồi vị tiểu nhị kia chạy đi thông báo đặt món cho hai người.Lương An và Diệp Tinh Hà vẫn thích ngồi gần cửa sổ nhìn ra ngoài của quán.

Thói quen của Lương An luôn là nhìn vào dòng người tấp nập bên ngoài.

Trong cung mọi thứ luôn rất quy củ cho nên không có sự ồn ào vội vã như ở bên ngoài.

Nhìn thấy những điều này Lương An mới thật sự cảm nhận được cuộc sống.Sau đó hai bát mì thịt bò nóng được mang lên cho hai người Lương An.

Vì là khách quen cho nên vị tiểu nhị kia không ngại ngần gì.- Hại vị đã lâu mới quay lại không biết gần đây đang làm gì?- Chúng ta á.


Chúng ta bận kết hôn đấy.Diệp Tinh Hà vẫn như thường lệ.

Tính tình rất vui vẻ thoải mái.- Ồ vậy tiểu nhân xin được chúc mừng hai vị.- Ta thấy khu vực này đông người hơn năm ngoái khá nhiều- Đúng thế thưa công tử.

Năm nay nhờ có chính sách mới của bệ hạ mà cuộc sống của chúng tiểu nhân thoải mái hơn nhiều.

Ông chủ của tiểu nhân còn đang muốn mở rộng quán.- Ồ, vậy chúc mừng các ngươi.

Vậy theo ý ngươi là chính sách của bệ hạ rất tốt rồi?- Tất nhiên rồi tiểu thư.

Đối với người dân như tiểu nhân đây bây giờ bệ hạ chính là lão thiên rồi.

Chỉ là tiểu nhân cảm thấy có chút thương bệ hạ.- Bệ hạ làm sao mà ngươi lại thấy thương?- Thì bệ hạ thành thân với con gái Diệp Hùng tướng quân mà.

Năm ngoái ở Bách Hương Lâu không phải chính vị đó đã đánh cho mấy vị công tử nằm lăn ra đất à.

Có tin đồn ở trong cung rằng bệ hạ thường xuyên bị Hoàng Hậu bắt nạt.

Tiểu nhân đây dù chỉ là hạ nhân thân phận thấp hèn tuy nhiên vợ của tiểu nhân chẳng bao giờ dám bắt nạt tiểu nhân cả.

Vì thế mà không chỉ tiểu nhân đâu ai ai trong thành cũng bày tỏ sự thông cảm với bệ hạ.- Vậy sao?- Đúng thế.

Tiểu thư có thể hỏi bất cứ nam nhân nào trong quán này đều sẽ nói như vậy.Lúc này Lương An chỉ dám cúi mặ tủm tỉm cười.

Còn Diệp Tinh Hà thì đang cố nhẫn nhịn lắm.

Dù sao vị tiểu nhị đây cũng chỉ là kể lại lời đồn mà thôi.

Hơn nữa cùng là nam nhân với nhau họ hiểu được nỗi khổ của người đàn ông bị vợ đè ép cho nên Diệp Tinh Hà cũng không thể trút giận lên người vị đáng thương này được.Một số bàn xung quanh nghe được câu chuyện này cũng có người nói theo.- Ta có quen biết với một số vị quan của Tài Bộ thì nghe nói bệ hạ là người uy nghiêm nhưng khi ở bên cạnh vợ thì lại vô cùng dịu dàng.

Còn con gái của Diệp Hùng tướng quân nghe nói là người rất đáng sợ.


Lúc mùa hè tại trận chiến ở Thiên Mộ của người Lạc.

Một mình Hoàng Hậu đã giết đến cả mấy ngàn quân Thịnh.

Hơn nữa còn rất đáng sợ.Thấy vị huynh đệ kia nói thế thì rất nhiều người đang ăn cũng dừng lại mà hóng chuyện.- Vị huynh đệ đây.

Không biết đáng sợ là thế nào?- Ta nghe nói nội khí của Hoàng Hậu có thể thiêu sống người khác.

Ngày hôm đó như địa ngục trần gian vậy- Việc này thì ta cũng nghe được từ người anh em trong xóm được kể lại từ Hắc Long Quân.

Đúng là có thật- Hoàng Hậu đáng sợ như thế quả thật là khổ cho bệ hạ của chúng ta.- Đúng thế.- Ta cũng có một lão bà hung giữ.

Ta rất hiểu cho bệ hạ.

Dù có là tiểu nhân như ta hay chí tôn như bệ hạ thì cũng chỉ biết chấp nhận.

Dù sao cũng là vợ mình chẳng lẽ lại ra tay.Diệp Tinh Hà nghe đến đây thì khó chịu lắm rồi.

Nhưng vẫn phải tỏ ra bình thản.

Dù sao cũng không thể để lộ mình chính là Hoàng Hậu kia được.- Các ngươi đúng là biết 1 mà không biết 2.

Vậy ta sẽ giúp các ngươi khai thị một chút.Lương An lúc này bất chợt lên tiếng.- Không biết công tử nói vậy là có ý gì?- Ta đây cũng là có chút quen biết với trong cung.

Đúng là Hoàng Hậu ở chiến trường rất đáng sợ.

Cái này thì không sai, tuy nhiên Hoàng Hậu quen biết với bệ hạ từ khi còn nhỏ, luôn đối xử rất tốt với bệ hạ suốt gần 20 năm.

Đừng nói là bắt nạt thậm chí Hoàng Hậu còn chưa bao giờ làm điện hạ buồn lòng.

Nếu không có Hoàng Hậu thì chẳng có bệ hạ hôm nay.- Ồ! Cái này tất nhiên chúng ta cũng có nghe nói.

Chỉ là hơi khó tin vì tính cách con người làm sao thay đổi thế được.- Các ngươi chắc hẳn chưa trải qua tình yêu nên mới nói thế.Lúc này thì Diệp Tinh Hà mới có ý kiến.

Quả thật người không chứng kiến mười mấy năm qua của Lương An và Diệp Tinh Hà thì mới hiểu được sự thay đổi của hai người khi ở cạnh nhau thế nào.

Lương An bình thường luôn như Hắc Khí của cậu âm u mà đáng sợ.


Đến khi ở cạnh Diệp Tinh Hà thì mới vui vẻ.

Còn Diệp Tinh Hà bình thường thì như mặt trời bừng cháy sẵn sàng thiêu đốt mọi thứ ở bên cạnh Lương An lại trở nên dịu dàng như tia sáng bình minh.- Tiểu thư đây luôn đối xử rất tốt với công tử cho nên mới nói như vậy thôi.Tiểu nhị dù sao cũng đã tiếp xúc với hai người nhiều lần cho nên mới nói như thế.- Đúng thế vợ của tôi lúc nào cũng hung giữ chẳng thấy lúc nào hiền lành cả.Người lúc trước kể bị vợ bắt nạt vẫn giữ nguyên quan điểm.Thế là cả quán ăn vừa ăn vừa bàn luận rôm rả về các lão nhà mình.

Người khen vợ mình xinh đẹp, ngươi khen vợ mình hiền lành.

Người thì chê vợ mình hung giữ, người thì than vợ mình suốt ngày ra ngoài đi đâu mất chẳng lo lắng việc nhà.

Khiến cho quán ăn biến thành đại hội nói xấu lão bà của cánh đàn ông.Diệp Tinh Hà là một trong số ít nữ nhân trong quán chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

Trong lòng lẩm bẩm "Các ngươi không sợ về bị vợ các ngươi đuổi ra ngoài hay sao".

Đúng lúc này Lương An lại mỉm cười mà nắm lấy tay Diệp Tinh Hà lúc này đang cố kìm nén không phát nội khí ra ra.- Lão bà nhà mình vừa xinh đẹp vừa đáng yêu nhất thế gian.

Ta quả là có phúc quá.Diệp Tinh Hà không ngờ Lương An lại có thể sến sẩm như vậy cho nên chỉ có thể đỏ mặt ngượng ngùng.

Bình thường Lương An hoàn toàn không phải kiểu dẻo miệng như này hôm nay ở chốn đông người lại có thể nói những lời như vừa rồi.- Sau này bớt ra ngoài một chút.

Học toàn thói xấu.- Anh đi ra ngoài luôn có em đi cùng mà.

Không sợ.Thế rồi hai người ăn nốt bát mì rồi ra ngoài hoà vào thế giới của người dân trong thành Lương Kinh.

Dọc đường đi Diệp Tinh Hà ghé vào vô số quán ăn nhỏ dọc đường ăn những thứ mà lâu rồi chưa được ăn hoặc là những thứ mới lạ mới có.

Lương An chỉ lặng lẽ theo sau và giải quyết nốt những gì Diệp Tinh Hà để lại.

Họ bây giờ chẳng khác nào một cặp vợ chồng bình thường đang tận hưởng thế giới của hai người.

Không nghĩ đến quốc sự, không lo cho dân chúng.

Tất cả chỉ có người còn lại mà thôi.Trời đã dần tối mà chưa thấy cả hai quay về làm cho Dương Mặc và tổng quản thái giám trở nên sốt ruột.- Không được.

Ta phải ra ngoài tìm bệ hạ.- Thống Lĩnh định đi tìm ở đâu bây giờ?- Không biết ở đâu cũng phải đi tìm? Tổng quản muốn ta đứng yên chờ đợi tiếp à?- Bệ hạ có Hắc Khí hộ thân.

Làm gì có ai làm hại được bệ hạ.

Thống Lĩnh cứ chờ thêm một chút sẽ có tin tức thôi.Quả nhiên không lâu sau thì thấy Cấm Vệ Quân thông báo bệ hạ đã về cung..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi