ALPHA NÀY CỰC KÌ THƠM

Quý thâm tiêu nói sẽ cho cậu thời gian để suy nghĩ, đúng là lúc sau cũng không tìm cậu nữa. Ngày hôm sau đã đi công tác, đi đó đi đây, đi một vòng rồi cũng chưa về.

Cừu cẩn không ở lại chung cư, dứt khoát dọn về nhà cũ ở.

Cuối năm công ty cũng chưa sắp xếp cho cậu hoạt động gì, Cừu Cẩn trực tiếp cho Lưu Vĩ nghỉ, còn mình thì nghỉ ở nhà. Nghỉ ngơi, sinh hoạt, phân tích các bộ phim...

Cuối cùng được một tuần thì bị Cừu Dụ Khâm xách ra.

"Em trai à, em có chuyện gì sao?" Cừu Dụ Khâm nói với vẻ mặt lo lắng.

"Không sao mà" cừu cẩn gãi gãi đầu, không hiểu sao thấy có chút kì lạ, "Em có thể bị gì chứ?"

Cái này mà là không sao à? Cái này là gặp chuyện không may nhưng vẻ mặt bình tĩnh thì có!

Cừu Dụ Khâm nhíu mày, ôm bả vai Cừu Cẩn, làm ra gương mặt nghiêm túc như trưởng bối trong nhà: "Có phải em không thích ứng được với công ty mới không?"

"Không có mà, công ty mới rất tốt."

Cừu Dụ Khâm bán tín bán nghi: "Thật sao?"

"Em lừa anh làm cái gì?"

"Vậy có phải em..." Cừu Dụ Khâm thử hỏi "Bị thất tình không?"

"Cái đệt, ai thất tình chứ." Cừu Cẩn giống như mèo bị túm đuôi, gần như muốn nhảy dựng lên, "Em chưa yêu đương bao giờ thì lấy đâu ra thất tình?"

Cừu Dụ Khâm rất cẩn thận: "Vậy em có muốn đi đâu đó để thay đổi tâm tình một chút không?"

"Không đi, em đi một mình cũng không có ý nghĩa gì." Cừu Cẩn lắc đầu, "Hơn nữa cuối tuần này em phải tới công ty để họp hàng năm, không được đi xa quá"

Cừu Dụ Khâm muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ than thở vỗ bả vai cậu: "...Dù thế nào thì anh cũng sẽ giúp đỡ em."

"...Anh " Cừu Cẩn cạn lời, "Thật sự không có chuyện gì hết mà, em thật sự rất tốt, anh đừng nghĩ lung tung được không."

"Được được được, không có gì, anh tin tưởng em, em là nhất."

Cừu cẩn: "..."

Hôm nay cũng không thể nói chuyện bình thường với người khác được.

Sau đó khi trời tối, mọi người trong nhà đều biết cậu đang thất tình, không hẹn mà cùng nghĩ Quý Thẩm Tiêu đã đá cậu.

Cừu cẩn: "..."

Cậu lười giải thích quá.

Cuối tuần là hoạt động kỉ niệm của công ty Hoa Ích, hầu hết những người trong công ty đều sẽ tham gia. Lần trước đều có mấy minh tinh, mấy người sáng như ngọc tham gia, là lúc làm những người khác hưng phấn, nhất là đối với những người vừa mới ký hợp đồng với công ty.

Quý thâm tiêu vẫn còn ở nước ngoài, hơn nữa ở đó lại mưa to, chắc sẽ không thể kịp tham gia buổi họp hàng năm.

Buổi họp hàng năm lần này không có mời phóng viên, tất cả mọi người cũng tương đối thả lỏng, khi Cừu Cẩn vừa vào đã thấy Hạng Hi đang nhìn điện thoại cười trộm, cậu nhẹ nhàng bước qua, vỗ thật mạnh vào bả vai đối phương: "Coi cái gì vậy?"

Vốn dĩ cậu chỉ muốn dọa Hạng Hi một cái, không ngờ vừa nhìn đến thứ đang hiện lên trên màn hình của người nọ, chính cậu cũng phải ngây ra một lúc.

"A?" Hạng Hi cũng bị dọa cho hoảng sợ, luống cuống tay chân ấn tắt điện thoại, ra vẻ bình tĩnh lắc đầu, "Không... Không có gì!"

Cái đệt, không phải Cừu Cẩn đã thấy rồi chứ?

Vừa rồi cậu ta nhanh tay như vậy, cho dù nhìn thấy, chắc cũng sẽ không thấy rõ đâu nhỉ?

Phong cách của vị kia có tiếng ướt át, vừa dâm vừa dục, nửa che nửa lộ, cậu ta cũng chỉ mới lướt đến thôi, cũng không phải cố ý tìm để xem.

Hạng Hi nhớ tới cái cảnh Quý Thẩm Tiêu lột quần áo của Cừu Cẩn, cũng không nhìn được mà mặt đỏ tai hồng đứng lên.

May mắn là Cừu Cẩn cũng không truy hỏi cái đề tài này, mà chỉ cười một cái rồi ngồi xuống bên cạnh cậu ta, hỏi một câu: "Sau bữa tiệc hơ khô thẻ tre cũng đã lâu rồi không gặp nhỉ? Gần đây đang làm cái gì?"

"Thể nghiệm cuộc sống thôi" Hạng Hi nhẹ thở ra, biểu cảm cũng trở lại bình thường, "Không phải tôi đã nói tôi có nhận một bộ phim à? Bộ phim kia có thể loại vườn trường, gần đây hơi áp lực, vẫn còn đang tìm cảm giác."

Cừu cẩn tùy tay đề cử cho cậu ta mấy bộ phim có cùng thể loại, còn có một số ví dụ.

Hạng hi gật đầu nói được, lúc này mới phát hiện, Cừu Cẩn hình như đã tăng thêm vài kí, lại phục hồi lại hình thể lúc mới quay 《 Ăn Bốn Mùa 》, cơ thể vừa cao vừa gầy, là hình thể đẹp nhất.

Hay thật, cậu biến thành như thế từ khi nào vậy?

Cậu ta cũng muốn cơ thể của mình có đường cong, nên rất tích cực tập thể hình, cậu ta cũng có cao lên, tuy trên người không có sẹo lồi, nhưng bụng lại bằng phẳng, mông còn có chút thịt, một chút A cũng không thấy đâu.

Khi tiệc tối gần bắt đầu, nhóm lão tổng cao tầng bắt đầu đi kính rượu. Cừu Cẩn uống vài ly, thân thể dần nóng lên.

Rượu của công ty Hoa ích cũng có nồng độ tương đối cao, không có nhiều không khí khi mời rượu, có người lãnh đạo còn đang mang thai, toàn bộ quá trình đều uống sữa, người nọ như thế cũng đã xong việc.

Nhưng Cừu Cẩn vừa mới tới công ty, ở một bên không thôi cũng có tiền bối tới kính rượu cậu, hên là tửu lượng của cậu tốt, uống xong cũng chỉ có chút choáng.

"Đừng theo chân bọn họ chứ" Hạng Hi lấy ly rượu đỏ trên tay Cừu Cẩn, "Bọn họ là nhìn anh không vừa mắt đó, nói kính rượu chào hỏi vậy thôi, nhưng trên thực chất là đang muốn chuốc rượu anh tới say đó."

Nơi này ít nhiều gì cũng có quy tắc, nhưng sau khi Cừu Cẩn tới công ty Hoa Ích, mới vào đã trở thành nhân vật nổi bật, bị người khác nhằm vào cũng là chuyện rất bình thường. Nếu cậu còn không tiến lùi có trật tự thì về sau chắc chắn sẽ có không ít phiền toái đang chờ cậu.

Nghĩ đến đây, cừu cẩn khoát tay áo: "Đừng lo, bọn họ muốn chuốc say tôi, còn cần phải tu luyện một trăm năm."

"Thật ra cũng không quan trọng lắm, dù sao anh cũng không dựa vào bọn họ để ăn cơm."

Cùng là người ở công ty, trong công ty Hoa Ích cũng có một số đoàn thể nhỏ, Hạng Hi không tham gia vào, cũng không lấy lòng tiền bối, tuy khí thế bên ngoài của cậu ta rất cao, nhưng bên trong cũng chỉ bình thường thôi, cũng không liên quan đến tính cách bốc đồng của cậu ta.

"Bạn nhỏ Hạng Hi, " Cừu Cẩn quơ quơ ly rượu, đã có chút muốn ngất đi, "Cậu có tin nếu hôm nay tôi không uống thì ngày mai sẽ xuất hiện tin đồn tôi đi đường vòng truyền khắp công ty không." Cậu nấc một cái, cười lên, "Chắc sẽ còn mấy cái acc marketing đó."

"Ai quản bọn họ chứ?" Hạng hi trở mình xem thường, một bên dùng khăn nóng lau mặt cho cậu một bên nói, "Năm đó tôi vừa đến công ty cũng có người mời rượu tôi, còn muốn mời tôi vào đoàn thể nhỏ của bọn họ, tôi ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn bọn họ một cái. Sau đó cũng có người trong công ty nói tính tình tôi kém..."

Mặt Hạng Hi đầy vẻ bất cần đời: "Nhưng ai quản bọn họ nói gì chứ? Bọn họ cũng không phải cha mẹ của tôi. Nếu như tôi có một chỗ dựa vững chắc như Quý Thẩm Tiêu, thì tôi còn có thể đi ngang nhiên hơn nữa."

Cừu cẩn lại cười cười, cũng không đáp lại.

Cậu đã sống mấy đời, theo thói quen cẩn thận, cho dù hoàn cảnh hiện tại có tốt bao nhiêu, cũng làm có được bộ dáng tiêu soái bừa bãi như Hạng Hi được.

Cậu đã từng gặp qua rất nhiều tư bản có địa vị cao, cũng gặp qua rất nhiều diễn viên có kỹ thuật diễn như viên ngọc sáng phủ bụi trần. Trong giới này không có gì là tuyệt đối, tất cả đều là sinh hoạt gian nan khổ cực.

Đại sảnh bữa tiệc đang bật hệ thống sưởi, ánh đèn lờ mờ, còn có các mùi nước hoa trộn lẫn lại với nhau, đồ ăn, mùi tin tức tố, đầu Cừu Cẩn choáng váng, chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh chút lớn, chút lại nhỏ đi, ngay cả âm thanh cũng bắt đầu trở nên mông lung.

"Cừu Cẩn? Cừu Cẩn!" Hạng Hi vỗ thật mạnh vào bả vai cậu, "Anh không sao chứ?"

"Không... Không sao" Cừu Cẩn xoa xoa thái dương đứng lên, "Tôi đi toilet một chút."

Ngoại trừ Cừu Cẩn, thì những người lo âu còn có rất nhiều.

Lúc bắt đầu Cừu Cẩn đã rất nổi tiếng, còn công khai trên mạng rằng mình là bạn bè của Quý Thẩm Tiêu, khiến cho không ít người mới đỏ mắt ghen tị, thậm chí ngay cả một số ít tiền bối có chút thành tích cũng hụt hẫng.

Sau khi Cừu Cẩn rời đi, Nghiêm Chiêu Nguyệt và một vài minh tinh có quan hệ không tệ với gã ra ngoài hành lang.

Nghiêm Chiêu Nguyệt là minh tinh đã tới công ty Hoa Ích được hai năm, với đam mê sửa kịch bản mà xuất đạo, cũng đã từng rất nổi tiếng hơn nửa năm, nhưng sau đó tài nguyên không có, mắt thấy mình sẽ bị chìm xuống, Nghiêm Chiêu Nguyệt cắn răng ngủ với một người đầu tư, lấy được vai nam ba, bắt đầu chuyển thành phái kỹ thuật diễn.

Nhưng độ nổi tiếng lại ít, diễn cũng không nóng không lạnh, vài năm nay cũng rất gian nan. Sau đó lại rất vất vả mới bò được lên giường của một ông chủ quản nhỏ của công ty Hoa Ích, lúc này mới tới công ty, dần lên tới tuyến hai.

Đường đi của gã gian khổ như vậy, dựa vào cái gì mà người mới như Cừu Cẩn có thể một đường đi lên chứ?

Nghiêm Chiêu Nguyệt vừa phẫn nộ lại vừa không cam lòng, nhưng mà gã cũng không dám làm ra chuyện gì lớn, công ty Hoa Ích quản rất nghiêm, nghiêm cấm kết bè kết phái ức hiếp người cùng công ty, chuyện gã có thể làm, cũng chỉ có thể làm người ta thấy không thoải mái ở một nơi ít bị chú ý thôi.

Ví dụ như bây giờ, gã liền tìm những người giống như gã, định thừa dịp có rượu trên bàn mà chuốc say Cừu Cẩn.

Đương nhiên, mục đích chủ yếu của bọn họ không chỉ chuốc rượu thôi, đó là nhờ vào kính rượu để thể hiện cái danh hiệu tiền bối, cũng có thể thuận tiện châm biếm Cừu Cẩn, cho cậu biết ở công ty còn có một loại người là tiền bối.

Hơn nữa vì là xã giao, nên Cừu Cẩn dù biết là có người nhằm vào cậu, cũng ngại truyền thống kính rượu của Trung Quốc, nên chỉ đành phải ngậm khổ không nói nên lời.

Nhưng mà làm Nghiêm Chiêu Nguyệt không nghĩ tới, Cừu Cẩn vậy mà lại uống hoài không ngã, bốn người bọn họ thay phiên nhau ra trận mà uống đến choáng đầu hoa mắt, Cừu Cẩn vẫn còn ngồi ở đó.

"Không thì thôi đi?" Có người mặt búp bê mới vừa vào công ty không lâu nói, "Tôi thấy anh ta uống rất tốt."

"Chỉ thế thôi cậu đã sợ rồi?" Nghiêm Chiêu Nguyệt bất mãn nhăn mi lại, "Tài nguyên nhiều như vậy, chẳng lẽ cậu muốn nhìn cậu ta đứng trên đầu cậu, đoạt tài nguyên của cậu, một đường đi lên sao?"

Mấy người con lại trao đổi ánh mắt, trong mắt hiện lên một tia lo lắng: "Không muốn."

"Phải biết là, Cừu Cẩn chẳng qua cũng chỉ là một người mới vừa mới tới thôi mà đã ký được hợp đồng cao nhất quyền hạn cấp S. Vậy đánh giá ký hợp đồng với công ty để trưng à? Cậu cảm thấy mình có kém hơn cậu ta không? Lại phải ký hợp đồng cấp C?"

Người bị nhắc tới lắc đầu.

Nghiêm Chiêu Nguyệt lại hỏi: "Chẳng lẽ cậu cảm thấy mình kém hơn cậu ta sao?"

Hai người còn lại cũng lắc đầu theo

"Vậy thì đúng rồi" Nghiêm Chiêu Nguyệt thu tay, ánh sáng trong mắt lóe lên, "Tất cả mọi người là từng bước một đi lên, dựa vào cái gì mà anh ta lại một bước lên trời chứ? Cậu ta đang phá vỡ quy tắc có biết không? Chúng ta là đang dạy đạo lý cơ bản nhất cho cậu ta thôi."

Nghe đến đó, ba người gần như đã bị thuyết phục.

Nhưng mà người mặt búp bê vừa rồi vẫn chưa yên tâm, lại hỏi: "Nhưng nếu anh ta biết bọn mình nhằm vào anh ta thì sao ây giờ?"

"Người trẻ tuổi các cậu à, chính là phải nghĩ nhiều hơn, Cừu Cẩn vừa mới đến, chúng ta là đang thể hiện ra thiện ý của mình thôi, chuyện này sao có thể kêu là nhằm vào chứ? Đây là quan tâm yêu thương!" Nghiêm Chiêu Nguyệt đảo con ngươi một vòng, khóe môi kéo lên một nụ cười lạnh, "Huống chi, rượu trên bàn của cuộc họp hằng năm lại nhiều như vậy, nếu cậu ta bị ngộ độc cồn, thì cũng không phải lỗi của chúng ta."

"Anh còn muốn làm anh ta ngộ độc?" Mặt búp bê mặt mở to hai mắt, "Anh ta là bạn của ông chủ lớn đó."

"Ôi trời, cậu ta nói là bạn bè thì cậu liền tin sao? Theo tôi thấy, Cừu Cẩn lên cao là nhờ quy tắc ngầm nhỉ?"

"Nếu không thì thôi đi..." Mặt búp bê vẫn lo lắng, "Anh không nhớ tiểu Đinh ở 《 Đại Khiêu Chiến Toàn Minh Tinh 》 sao? Nghe nói trong tiết mục cue(*) Cừu Cẩn một câu đã bị chuyển đi chỗ khác."

(*) Nhắc đến.

"Chuyện này tôi từng nghe qua, " Một minh tinh khác nói tiếp, "Nghe nói tiểu Đinh đó là chọc tới ông chủ lớn, lúc đó mới bị chuyển công tác, Cừu Cẩn dù sao cũng chỉ là người ở giữa không đáng nhắc tới thôi."

"Đúng vậy, " Nghiêm Chiêu Nguyệt vừa lòng gật đầu, "Huống chi, hôm nay là sự kiện quan trọng như vậy mà Quý tổng cũng không tới tham gia với cậu ta, theo tôi thấy, chắc ông chủ lớn cũng chỉ chơi đùa một chút thôi."

Lập tức có người phụ họa: "Đúng đúng, lúc trước Cừu Cẩn là loại người như thế nào chứ? Quý tổng sao có thể thích anh ta? Cho dù người ta muốn tìm Omega để kết hôn, thì cũng nhất định phải tìm một người gia thế trong sạch trong gia đình quý tộc mới đúng."

"Nói tới đây thôi, nếu còn người sợ thì đi chỗ khác đi, tôi cũng không bắt buộc các cậu." Nghiêm Chiêu Nguyệt đứng thẳng người, trên gương mặt mang theo nụ cười lạnh, "Dù sao thì đến lúc người bị dẫm nát đầu cũng không phải tôi. Chỉ có thể khuyên các cậu một câu, giới giải trí không đơn giản như các cậu nghĩ như vậy đâu."

Lập tức có ba người đi theo gã.

Mặt búp bê con lại đứng tại chỗ, cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn xoay người đi về phía ngược lại.

Sau khi mọi người lục tục rời đi, thì ở chỗ rẽ có một bóng người đi ra, là Cừu Cẩn mới vừa đi toilet về.

Nghiêm Chiêu Nguyệt đã nghĩ ra đối sách rồi, tìm một vòng thì lại không thấy Cừu Cẩn đâu. Không lẽ là thấy tình thế không ổn nên chạy đi mất rồi?

Gã ngẩng nhìn xung quanh, liền phát hiện Văn Mạch Gia cầm ly rượu ngồi xuống bên cạnh gã.

Giữa hai người bọn họ cũng chỉ gật đầu một cái, nhưng sao Văn Mạch Gia lại tới tìm gã?

Trong đầu Nghiêm Chiêu Nguyệt nhất thời hiện lên vô suy nghĩ, nghe Văn Mạch Gia là người thân của Cừu Cẩn, nghe nói Văn Mạch Gia với Cừu Cẩn không đội trời chung, nghe nói Văn Mạch Gia muốn cùng gã đánh phủ đầu Cừu Cẩn? Rốt cuộc đâu mới là mục đích của hắn?

Trong lòng Nghiêm Chiêu Nguyệt quay cuồng không ngừng, nhưng trên mặt lại không lộ ra một tia sơ hở, cười ân cần hỏi thăm: "Chào anh Văn."

Văn Mạch Gia nghe vậy cũng không vô nghĩa với gã, nói thẳng: "Xin khuyên cậu một câu, đừng có chọc Cừu Cẩn, nó không phải người cậu có thể động vào, các cậu chỉ có thể bị cắn trả lại thôi."

Nghiêm Chiêu Nguyệt giật mình, đột nhiên nở nụ cười: "Anh đang nói gì vậy? Chúng tôi chỉ chào hỏi người mới, thể hiện một chút thiện ý thôi."

"Đừng có một câu lại một câu người mới, có ác tâm không thì không lẽ cậu không biết?" Văn Mạch Gia nghe vậy cũng cười lạnh một tiếng, cũng không cho gã một con đường sống, "Người ta vừa mới trở lại đã diễn phim của Dịch Tùng Thanh, còn cậu thì sao? Có tác phẩm gì để so sánh với người ta?"

"Anh..." Nghiêm Chiêu Nguyệt tức tới mức cơ tim tắc nghẽn, cắn răng nói, "Chính anh cũng không phải loại người tốt gì, không biết xấu hổ mà còn nói tôi?"

Văn Mạch Gia không trả lời.

Đúng là hắn cũng không phải người tốt.

Nếu Nghiêm Chiêu Nguyệt thật sự có thể lật Cừu Cẩn được thật, thì hắn sẽ tán thành bằng hai tay, nhưng bây giờ mấy người này đẳng cấp cò chưa đủ, đã vội vàng muốn vả mặt Cừu Cẩn.

Điều này làm cho hắn nhớ mình khi trước, năng lực không được tốt lắm nhưng lòng lại cao ngất, thân là chúa hề nhảy nhót trong vở hài kịch mà không tự biết, vừa nhìn đã thấy phiền.

Hắn cũng đã từng cho rằng mình chỉ thiếu một bước để trở nên nổi tiếng thôi, rất chướng mắt những người ở đằng sau hắn, lại nhiều lần khiêu khích Cừu Cẩn, còn dùng rất nhiều thủ đoạn sau lưng để bôi đen cừu cẩn, nhưng mà kết quả chỉ có thảm lần trước chứ không có ít hơn.

Sau khi bị đánh mặt tàn nhẫn như vậy, cuối cùng Văn Mạch Gia cũng nhận thức được, có một số người lợi hại hơn hắn nghĩ nhiều, dù làm thế nào thì người nọ cũng sẽ trở nên nổi tiếng. Mà đối với hắn, phải cố gắng tập luyện để nâng cao thực lực, đó là điều quan trọng hơn mấy cái tà môn ma đạo gì đó.

Bây giờ khi hắn thấy Nghiêm Chiêu Nguyệt đang bước trên con đường cũ của hắn, nên chỉ không đành lòng mà nhắc nhở một câu thôi, nhưng lại không nghĩ tới người nọ cũng không biết ơn gì hết.

Văn Mạch Gia cũng không tốt tính như vậy, lập tức đứng lên: "Nhắc nhở cậu một câu thôi, không tin thì tùy."

Nghiêm Chiêu Nguyệt cười lạnh: "Anh muốn đứng dưới người kia thì cứ đứng, nhưng bọn tôi thì không."

Nghe vậy Văn Mạch Gia cũng chỉ thở dài, không nhắc nhở nữa. Mấy người này chưa suy nghĩ cẩn thận, là bị vả mặt chưa đủ nhiều thôi.

Bên bọn họ đã nói lâu như vậy, Nghiêm Chiêu Nguyệt vừa quay đầu lại đã thấy, Cừu Cẩn sắp trở về chỗ ngồi.

Gã để một trong ba người minh tinh kia mang theo một chai rượu tới thay nhau chuốc rượu như vừa rồi, gã mới không tin Cừu Cẩn có thể uống hết với bốn người bọn gã được.

"Anh Cừu Cẩn" Một minh tinh nhỏ cầm theo ly rượu bước tới, "Nghe danh tiếng của anh đã lâu, lần này cuối cùng cũng gặp được người thật. Đúng là còn đẹp trai hơn trên TV nữa, lần này có thể ở chung một công ty với anh, cũng là vinh hạnh của tôi. Hy vọng về sau có thể ở chung hòa hợp, cùng tiến bộ."

Đối phương nói nguyên một câu dài, cuối cùng cũng nói ra điểm mấu chốt của lần tiếp cận này.

"Tôi uống, mời anh."

Đây không phải lần đầu tiên hắn tới kính rượu, hơn nữa còn kính rượu rất nhiều là đằng khác.

Cừu cẩn ngồi trên ghế, muốn cười nhưng không cười chờ hắn nói hết. Lúc này nghe nói như thế, miệng cậu gợi lên một nụ cười, không chút để ý nói: "Được, cậu uống đi."

Người nọ không nghĩ tới Cừu Cẩn lại nói thẳng ra như vậy, không khỏi sợ run một chút: "Hôm nay rất vui vẻ, không thì anh uống một chút đi?"

Cừu cẩn tiếp tục cười: "Không uống được, có tâm như vậy là được rồi."

"Có phải anh khinh thường tôi không?" Biểu cảm trên mặt người nọ nhạt đi, "Lúc trước có nhiều người kính rượu anh như vậy anh đều uống hết, lại không uống ly này của tôi, có phải là thấy tôi không quan trọng không..."

Cừu cẩn bị hắn chọc cười: "Cậu thật sự muốn uống rượu với tôi sao?"

Người nọ gật đầu, trên mặt còn có ý lấy lòng: "Dù sao hôm nay là một ngày rất vui vẻ mà."

Cừu cẩn nhìn hắn một cái, uống nửa ly rượu: "Như vậy được chưa?"

Sau đó là người thứ hai, người thứ ba... Cuối cùng là Nghiêm Chiêu Nguyệt cầm ly rượu đi tới.

"Kính rượu? Có thể chứ." Nhìn thấy gương mặt quen thuộc trước mắt, Cừu Cẩn nhếch nhếch khóe môi, rót đầy một ly rượu đẩy qua, "Nếu phải tỏ vẻ có thành ý, vậy thì uống hết ly này đi."

Sắc mặt của Nghiêm Chiêu Nguyệt nhất thời trở nên khó coi đứng lên: "Cũng không nên nhiều như vậy chứ..."

Một ly rượu đỏ đầy, ai mẹ nó uống hết còn có thể duy trì trạng thái bình thường được chứ?

Gã giật dây khuyên các tiểu bối khác tới chuốc rượu, không có nghĩa là gã cũng muốn trở nên say khướt không biết trời trăng.

Cừu cẩn khoát tay áo, đã sắp không còn kiên nhẫn: "Nếu không uống thì mời quay về cho."

Đây là vội vàng cho gã biết tay à?

Nghiêm Chiêu Nguyệt cắn răng nói: "Uống thì uống."

Nhìn ly rượu tràn đầy trước mắt, Nghiêm Chiêu Nguyệt liếm liếm răng, hỏi ngược lại: "Nhưng nếu tôi uống rồi, có phải anh cũng uống một ly tương tự không?"

Cừu cẩn nhếch... khóe môi một cái: "Đương nhiên rồi."

Trước mặt người nọ là ly rượu đầy có nồng độ cồn cao, không khí hết sức căng thẳng, có không ít người vây quanh xem náo nhiệt.

"Đừng uống nữa " Hạng Hi ngăn tay cậu lại, "Nếu anh lại uống nữa thì sẽ ói ra đấy."

Cừu cẩn cười cười, cũng không nói cho Hạng Hi biết cậu đã trộm nôn ra hết rồi.

Cũng không phải cậu không thể uống hết, nhưng nếu bây giờ cậu đi, thì không chừng về sau sẽ còn rất nhiều việc phiền toái cậu phải giải quyết.

Loại người như Nghiêm Chiêu Nguyệt giống như ruồi bọ vậy, tuy lực sát thương không lớn, nhưng cứ loi nhoi bên tai hoài. Bằng không thì cứ diệt hết trong một lần duy nhất cho nhanh, diệt trừ tai họa về sau.

Khi Cừu Cẩn uống xong hết một ly đầy, chỉ cảm thấy khuôn mặt mình như muốn cháy lên, yết hầu vừa nóng vừa đau, dạ dày cũng hơi đau đớn.

Nghiêm Chiêu Nguyệt còn thảm hại hơn cậu, mặt đã gần như muốn xanh lên, vội vàng thay nhau lên chiến với ba người phía xa. Cừu Cẩn một lần cân bốn người, cuối cùng cả gương mặt đều đỏ lên, ánh mắt lại lạnh như hầm băng.

Ánh mắt lạnh như băng của cậu dừng trên người mọi người, gằn từng chữ: "Còn ai muốn tới không? Cứ việc lên hết đi!"

Mấy người muốn đối phó với cậu đều nằm hết cả rồi, mấy người còn lại thấy tình thế không ổn nên đều tản ra.

Cừu cẩn cuối cùng cũng thả lỏng người, hai chân mềm nhũn, cả người đều ngã dựa trên ghế.

"Sao phải làm vậy? Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm à." Hạng Hi ngoài miệng quở trách cậu, trong tay lại đưa ly sữa tới.

"Ông đây là nhìn không vừa mắt" Cừu Cẩn rung đùi đắc ý, vừa đắc ý vừa nở nụ cười, "Nhóm người này không biết cái rắm gì thì thôi đi, ngay cả uống rượu cũng uống thua ông, còn mẹ nó nói ông đây là dựa vào quan hệ để đi lên."

"Được được được, anh lợi hại nhất." Hạng Hi đứng lên, gọi người đại diện của Cừu Cẩn đỡ người về phòng.

Lưu Vi là một Omega đã hơn ba mươi tuổi, yêu kiều mềm mại, hoàn toàn không đỡ một người như Cừu Cẩn lên được, lại thêm người trợ lý của Cừu Cẩn chạy đi, trong lúc nhất thời cũng hiểu được là làm trợ lý cho cậu có chút khó làm.

Hạng Hi giúp đỡ Cừu Cẩn bên kia: "Đứng lên, chúng ta về phòng thôi."

"Không, tôi không đi!" Cừu cẩn ôm chặt cái bàn, giơ ly rượu lên như vũ khí, "Tôi muốn làm tất cả mọi người ở đây đều gục hết!"

Hạng Hi khuyên bảo: "Đã uống muốn gục rồi, bọn họ không uống rượu với anh được nữa, chúng ta có thể về ngủ rồi."

"Ai nói tôi muốn đi ngủ chứ?" Cừu Cẩn đột nhiên đứng lên trên ghế, thân thể thẳng tắp, hai tay giơ về phía trước, "Tôi không ngủ được, tôi muốn quang hợp."

Hạng hi: "?"

"Đừng nháo nữa, người ta đang nhìn cậu kìa." Lưu Vi ôn tồn khuyên cậu.

Nào biết Cừu Cẩn lập tức ồn ào đứng lên: "Không được đụng vào tôi! Lỡ chị đụng hư hoa hồng trên đầu tôi thì sao."

Lưu vi: "..."

Hạng Hi dở khóc dở cười, Cừu Cẩn là đang tưởng tượng mình biến thành một cây hoa hồng hả?

Có người bị hành động của Cừu Cẩn hấp dẫn nhìn sang, đang cố gắng nhịn cười.

Nào biết Cừu Cẩn lại nhất thời hô to đứng lên: "Cậu không được đụng tôi, tôi có gai, đâm... Đâm các người đó!"

Đúng là vẫn có người không nhịn được, lập tức cười ha hả.

Hạng Hi cái khó ló cái khôn: "Chúng ta chỉ vừa mới để đem cho cậu một cái chậu thôi. Nơi này không phải không có ánh mặt trời sao? Không có thì sao anh quang hợp được."

Cừu Cẩn lúc này mới vừa lòng đứng lên, còn chưa kịp mỉm cười, đột nhiên lại hô một tiếng: "Bây giờ còn là mùa đông! Phải tới mùa xuân tôi mới nở hoa được! Cậu quả nhiên là đang muốn hại tôi!"

Hạng Hi còn nói: "Nhà ấm thôi, ở nhà ấm thì bốn mùa đều có thể nở hoa."

Không ngờ những lời này thật sự chọc trúng chỗ đau của Cừu Cẩn, cậu lập tức nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tôi không phải hoa hồng trong nhà ấm, tôi là hoa bên ngoài! Mọc trên cát, sống ở ven biển, mọc trên vách đá mới là hoa hồng hoang dã! Tôi có cành lá mạnh mẽ, có gai sắc nhọn, còn có đóa hoa tươi đẹp!"

Được, còn viết một đoạn văn nữa.

Đầu Hạng Hi đã muốn lớn lên vì suy nghĩ quá nhiều, chỉ đành phải nói theo: "Nhưng anh nhìn xem, nơi này không phải cát, cũng không phải biển hay vách đá, chúng ta đang muốn chuyển anh ra bên ngoài thôi mà."

Cừu cẩn suy nghĩ nửa ngày, rụt rè vươn tay, chuẩn bị xuống dưới ghế.

"Cậu ta uống rượu sao?" Đúng lúc này, Lục Bình Âm đi tới, hơi nhíu mày, "Sao lại uống nhiều như vậy?"

Hạng hi thực rất hạn chế việc thêm mắm dặm muối, chỉ bình tĩnh thuật lại: "Có mấy người tìm anh ta kính rượu, Cừu Cẩn nói không uống thì một hai muốn anh ta uống, kết quả thì dưới sự giận dữ nên Cừu Cẩn bồi bọn họ uống tới gục luôn."

Lục Bình Âm: "..."

Mọi người: "..."

Lưu Vi có chút áy náy, trên mặt mang theo một tia rối rắm: "Trách tôi không nói trước cho cậu ấy, không cần liều như vậy."

Tầm mắt Lục Bình Âm qua lại trên người mấy người kia, thản nhiên nói: "Tôi biết rồi."

Hắn đi tới chỗ Cừu Cẩn, hỏi: "Có thể xuống đây không? Chúng tôi đưa cậu về phòng."

Vốn Lục Bình Âm chỉ có ý tốt, hắn đáp ứng với Quý Thẩm Tiêu là phải chiếu cố Cừu Cẩn thật tốt, không ngờ bây giờ khi Cừu Cẩn nhìn đến hắn thì lập tức kêu thất thanh, lập tức đứng lên: "Anh ta muốn đem tôi ra ngoài, anh ta muốn chặn ước của tôi, anh ta, anh ta hại tôi."

Được rồi, đây là do cậu vẫn còn ghi hận Lục Bình Âm đã kéo cậu ra hồ bơi.

Lục Bình Âm cũng không dám động.

Cừu Cẩn đứng trên ghế, dùng chiếc đũa ăn coi như gai, dùng khăn như hoa của mình, giống như thật sự biến thành một cây hoa hồng.

Người này đã uống tới say khướt, thật sự coi mình là hoa hồng luôn rồi.

Nhìn thấy Cừu Cẩn với đầy đủ trang bị, Hạng Hi muốn hỏng cả mắt.

Ngay lúc bọn họ đang hết sức luống cuống, cánh cửa của bữa tiệc được mở ra từ bên ngoài, Quý Thâm Tiêu mệt mỏi đi đến. Anh mặc một cái áo khoác lông dê màu đen dày, trên người còn dính bông tuyết bên ngoài, mặt mày đầy sự lạnh lùng.

Khí tức của người đàn ông quá mức mạnh mẽ, mọi người theo bản năng lùi sang hai bên, chừa cho anh một con đường đi.

Trước mắt bao người, Quý Thâm Tiêu bước đến trước mặt Cừu Cẩn, dang hai tay ra.

"Ngoan, xuống đây."

Giọng nói người đàn ông vừa ôn như lại vừa từ tốn, tràn ngập cảm giác an toàn.

Cừu Cẩn đứng trên ghế, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Quý Thâm Tiêu, ánh mắt vốn hung ác lại đột nhiên trở nên mềm mại, còn mang theo vài phần ủy khuất.

Sau đó mọi người liền thấy, Cừu Cẩn lúc nãy vừa mới hung hăng như con nhím xù lông, bây giờ hai chân lại mềm nhũn, thẳng tắp ngã vào trong lòng Quý Thâm Tiêu.

Nhìn thấy hai người đàn ông đang ôm chặt nhau, mọi người ở đây không hẹn mà nghĩ.

Cậu mẹ nó không phải là hoa hồng à? Sao bây giờ thấy Quý Thẩm Tiêu lại xuống? Anh ta là hoa viên của cậu à?

Hạng Hi lại cực kì ủy khuất, tức giận không chịu được. Ông đây giúp đỡ anh lâu như vậy, mà anh lại là tên trọng sắc khinh bạn, vậy mà chỉ nhận thức Quý Thâm Tiêu??!

Bị Quý Thẩm Tiêu ôm vào trong lòng ngực, Cừu Cẩn nhất thời ủy khuất đứng lên, dùng ánh mắt phòng bị nhìn mọi người, hung ác nói: "Những người này thật xấu xa, một hai phải hái hoa của tôi, muốn rút gai của tôi, còn ngăn cản tôi quang hợp... May là tôi kiên trì đợi anh đến."

"Ừm, không sao" Quý Thâm Tiêu vuốt ve gáy cậu, nhẹ giọng trấn an, "Về sau không ai dám làm như vậy với em nữa."

"Tôi cũng không bị bọn họ khi dễ" Cừu Cẩn đắc ý nâng cằm, biểu cảm còn rất tự hào, "Tôi dùng gai dọa bọn họ chạy hết rồi!"

Quý Thâm Tiêu: "Đúng đúng đúng, em rất lợi hại."

Cừu cẩn cuối cùng vẫn bị Quý Thẩm Tiêu ôm về phòng khách sạn.

Quý Thâm Tiêu vừa mới động, giống như bỏ lại một quả bom trong công ty Hoa Ích vậy.

Mẹ tôi ơi! Ôm công chúa!

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy rồi lại đem tới phòng tổng thống!!

Ông chủ lớn đây là đang trực tiếp thừa nhận địa vị của Cừu Cẩn à!!!

Lúc trước có người nói ông chủ lớn chỉ chơi đùa một chút thôi, thấy một màn như vậy, không ít người cảm thán rằng mặt của người tung tin đồn đã bị vả tới sưng lên luôn rồi.

Trong góc bữa tiệc, nhìn thấy bóng dáng càng ngày càng xa của hai người, mặt búp bê trước đó đã rời khỏi đoàn thể nhỏ kia nhẹ thở ra, may là cậu ta không theo để khi dễ Cừu Cẩn, lương tâm của cậu ta đã cứu cậu ta một mạng.

Bình luận

Truyện đang đọc