Tôn Điềm Điềm giấu tay sau lưng, do dự không muốn đưa ra.
Thẩm Niệm Thâm thấy cô nhìn chằm chằm anh mà nửa ngày bất động, ấn đường nhíu lại hỏi: "Cắt trúng rồi?"
Tôn Điềm Điềm: "..."
"Cô có phải là ngốc đến chết hay không hả?" Thẩm Niệm Thâm đi về phía trước một bước, kéo tay cô từ phía sau ra.
Ngón trỏ có một lỗ hổng đang chảy máu ra.
Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm miệng vết thương trên ngón tay cô, tức khắc nhăn chặt mày, "Sao lại sâu như vậy."
Tôn Điềm Điềm: "Cắt nhanh quá, không cẩn thận liền... liền cắt phải."
Thẩm Niệm Thâm ánh mắt rất sâu nhìn cô, Tôn Điềm Điềm bị nhìn đến có điểm chột dạ, theo bản năng cuộn tròn ngón tay, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật... cũng không phải rất sâu..."
Anh liếc nhìn cô một cái, bất đắc dĩ lộ ra ý trách cứ.
"Chờ tí, tôi tìm băng dán."
Nói xong liền buông tay cô ra, xoay người đi ra bên ngoài.
Tôn Điềm Điềm ngơ ngác đứng tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm ngón tay đang chảy máu của mình, đầu ngón tay còn lưu lại độ ấm từ tay Thẩm Niệm Thâm, sự ấm áp chạm vào lòng cô.
Cô lặng lẽ cong môi, tâm tình phá lệ tốt.
Thẩm Niệm Thâm lại từ phòng bếp đi ra, bà ngoại cảm thấy kỳ quái liền hỏi anh: "Lại làm sao vậy?"
Anh nói: "Điềm Điềm cắt vào ngón tay rồi, con tìm băng dán cho cô ấy."
Một bên nói một bên ngồi xổm trước TV, lôi ngăn kéo ra tìm. Kết quả tìm nửa ngày cũng không tìm được.
Bà ngoại nhớ ra, nói: "Trong nhà hình như không có băng dán, cháu ra ngoài mua đi."
Thẩm Niệm Thâm tìm khắp ngăn kéo, nghe thấy bà ngoại nói vậy liền đóng ngăn kéo lại, đứng lên nói: "Con ra ngoài một chút, lập tức quay lại liền."
Nói xong liền xoay người nhanh chóng đi ra ngoài.
"A Niệm, từ từ, em đi cùng anh." Thẩm Niệm Thâm chân trước vừa mới đi thì Lâm Lị liền lập tức đi theo.
Đầu ngõ có một tiệm thuốc nhỏ, Thẩm Niệm Thâm đi rất nhanh, Lâm Lị chạy theo sau cả nửa ngày, đến khi Thẩm Niệm Thâm vào tiệm thuốc thì mới đuổi kịp anh.
"Anh đi nhanh thật." Lâm Lị thở phì phò.
Thẩm Niệm Thâm không đáp lời nàng mà nói với người ở quầy hàng: "Cho tôi hai miếng băng dán."
"Hai miếng một đồng."
Thẩm Niệm Thâm nhanh chóng lấy ra một đồng xu từ túi quần, cầm băng dán xoay người đi ra ngoài.
Lâm Lị đi theo anh, "A Niệm, có phải anh thích cô gái kia không?"
Thẩm Niệm Thâm vừa đi đến đầu ngõ thì nghe thấy thanh âm của Lâm Lị đột nhiên từ phía sau truyền đến, bước chân anh hơi dừng lại.
Lâm Lị chạy ba bước đến trước mặt anh, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm anh.
"A Niệm, anh sẽ không thật sự thích cô ta chứ?"
Thẩm Niệm Thâm mặt vô biểu tình, "Không liên quan đến cô."
Dứt lời, lại lập tức đi về phía trước.
Lâm Lị ngăn anh lại, nhìn anh nói: "Anh có biết đôi giày mà cô ta mang bao nhiêu tiền không?"
Thẩm Niệm Thâm nhíu mày nhìn cô.
Lâm Lị nói: "Rất xa xỉ a, một đôi giày hơn bốn ngàn, còn có cái túi mà cô ta đeo là của Chanel loại mới nhất, phải hơn hai vạn. Một bộ quần áo của cô ta còn nhiều hơn tiền chi tiêu một năm cho anh và bà ngoại."
Thẩm Niệm Thâm nghe xong, một lúc lâu sau cũng không nói chuyện, ngực giống như đột nhiên bị thứ gì ngăn chặn, buồn bực đến có chút không thở được.
Anh nhìn chằm chằm Lâm Lị thật lâu, rốt cuộc cũng mở miệng.
"Cô nói với tôi cái này để làm gì."
Lâm Lị có chút kích động nói: "Em chỉ muốn nói với anh, cô ta và chúng ta căn bản không phải là người cùng một thế giới, hai người hoàn toàn không thích hợp!"
Thẩm Niệm Thâm đột nhiên bực bội, "Chuyện này không liên quan đến cô."
Anh đi nhanh về phía trước như muốn đem hiện thực tàn nhẫn ném lại sau đầu.
Lâm Lị đuổi theo anh, kích động nói: "Chính là cô ta thấy anh đẹp trai nên muốn chơi đùa với anh thôi, đến khi cô ta chơi đủ thì sẽ quăng anh đi. Loại thiên kim đại tiểu thư này em thấy nhiều rồi, hôm nay quen người bạn trai này, không thích liền lập tức thay một người mới a."
Lại nói: "Vậy cứ tính là cô ta không phải loại người đứng núi này trông núi nọ đi, tính là cô ta thật sự thích anh, vậy anh hỏi thử cô ta xem cô ta có thể chịu khổ cùng anh không?"2
Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng dừng bước chân, yết hầu giống như bị lửa đốt vừa trướng vừa đau, đôi tay đặt bên người gắt gao siết chặt lại.
Lâm Lị thấy anh dừng lại thì muốn duỗi tay kéo anh, lại nghĩ tới anh không cho người khác chạm vào, liền ngừng động tác, nói: "A Niệm anh đừng trách em nhiều chuyện, chỉ là em cảm thấy một cô gái như vậy không thích hợp với anh, anh không nuôi nổi cô ấy. Đến khi cô ấy chán ghét, ghét bỏ anh, kết quả người bị thương vẫn là anh."
Thẩm Niệm Thâm yết hầu bị đau đến lợi hại, anh vẫn không nhúc nhích mà đứng tại chỗ, thật lâu cũng không nói chuyện.
Thời điểm Thẩm Niệm Thâm trở về, Tôn Điềm Điềm vẫn còn ở trong kia tiếp tục nghiêm túc cắt khoai tây.
Thẩm Niệm Thâm nhíu mày, duỗi tay lấy dao đi.
"Đừng phá."
"Anh đã về." Tôn Điềm Điềm đợi anh nửa ngày, thấy anh trở về liền ngẩng đầu, cười nhìn anh.
Thẩm Niệm Thâm "ừ" một tiếng, mặt vô biểu tình đưa băng dán cho cô, "Tự dán lên."
Tôn Điềm Điềm không phát hiện cảm xúc khác thường của Thẩm Niệm Thâm, nhận băng dán còn cười tủm tỉm kéo ống tay áo của anh làm nũng.
"Anh không giúp em dán sao,em tự dán có chút không tiện."
Thẩm Niệm Thâm bất động thanh sắc mà tránh cô, dịch sang bên cạnh hai bước, bảo trì khoảng cách với cô mà đứng một bên cúi đầu cắt một bên nói: "Tự dán đi, sau đó ra bên ngoài ngồi một lát đi, cơm nước xong tôi đưa cô về trường."
Tôn Điềm Điềm ngẩn người, lúc này mới phát hiện Thẩm Niệm Thâm có điểm không đúng, sắc mặt lại rất kém. Cô nhẹ nhàng lại gần, lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không có." Anh liếc nhìn cô một cái, nói: "Ra ngoài đi, phòng bếp dơ."
Nói xong, lại tiếp tục cúi đầu cắt khoai tây, không nhìn Tôn Điềm Điềm một cái.
Tôn Điềm Điềm thấy anh tựa hồ không muốn nói chuyện liền do dự một lát. Tuy rằng không quá nguyện ý nhưng cuối cùng vẫn là nghe lời anh mà ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Thẩm Niệm Thâm rất nhanh đã mang cơm chiều ra, Tôn Điềm Điềm lần đầu tiên ăn cơm ở nhà anh, bà ngoại lại thích cô, không ngừng giục cô ăn nhiều một chút.
Bởi vì là Thẩm Niệm Thâm làm, cô nhịn không được thật sự ăn rất nhiều, một bữa cơm ăn hết hai chén lớn làm bụng no căng.
Bà lão ở bên cạnh nhìn đặc biệt cao hứng, kéo Tôn Điềm Điềm nói: "Điềm Điềm, về sau cháu phải thường xuyên tới nhà chơi a. Trước khi tới thì gọi điện thoại cho bà ngoại, bà sẽ đi chợ mua thức ăn, sau đó kêu A Niệm làm cho cháu ăn."
"Vâng ạ, cảm ơn bà ngoại." Bà ngoại thích cô như vậy, Tôn Điềm Điềm cũng rất vui vẻ.
Thẩm Niệm Thâm thu dọn chén đũa, thời điểm từ phòng bếp đi ra Tôn Điềm Điềm còn ngồi trên sô pha tán gẫu với bà ngoại.
Anh về phòng thay quần áo, ra tới liền nói: "Đi thôi."
Đang cùng nhau vui vẻ nói chuyện đột nhiên nghe thấy Thẩm Niệm Thâm nói đi, cô ngẩng đầu nói: "Nhanh như vậy a? Chỉ vừa mới 8 giờ."
Thẩm Niệm Thâm: "Muốn về trường còn phải đi xe một lát, tới nơi cũng gần 9 giờ rưỡi rồi."
Nói xong liền kéo Tôn Điềm Điềm đi.
Cô đứng lên, lưu luyến không rời mà kéo tay bà ngoại.
"Bà ngoại, ngày thường bà một mình ở nhà nhất định phải giữ gìn sức khỏe, tuần sau con lại tới thăm bà."
Bà lão nói chuyện với Tôn Điềm Điềm rất hợp, ngẩng đầu nói với Thẩm Niệm Thâm: "A Niệm, ngày thường cháu phải đưa Điềm Điềm về nhà chơi nhiều một chút biết không?"
Thẩm Niệm Thâm hàm hồ "dạ" một tiếng, nói: "Chúng con đi đây bà ngoại, cuối tuần con lại về thăm bà."
"Ôi trời, đi đi."
Anh chào hỏi bà ngoại xong liền dẫn Tôn Điềm Điềm ra cửa.
Từ nhà Thẩm Niệm Thâm đi ra, Tôn Điềm Điềm một đường đều rất cao hứng, bước chân nhẹ nhàng đi theo bên cạnh anh.
"Thẩm Niệm Thâm, nhìn không ra anh làm đồ ăn rất ngon a."
Anh không trả lời.
Tôn Điềm Điềm đôi mắt xoay chuyển, đột nhiên tiến đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm mà ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn anh.
"Bà ngoại nói về sau em có thể thường xuyên tới nhà anh chơi, có thể chứ?"
Tôn Điềm Điềm dựa rất gần, môi cơ hồ muốn dán đến cằm Thẩm Niệm Thâm.
Ngõ nhỏ gió thổi phất qua, có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt từ người cô. Anh đi về phía trước, vẫn như cũ không có phản ứng cô.
Lấy ra một gói thuốc từ túi quần, rút một điếu cắn trong miệng.
Tôn Điềm Điềm theo sau, thấy Thẩm Niệm Thâm trong miệng có điếu thuốc, đang từ túi quần lấy ra bật lửa chuẩn bị đốt.
Cô có chút kinh ngạc, đôi mắt đen nhánh nhìn anh.
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái, nói: "Cách tôi xa một chút."
Anh sợ làm cô sặc.
Tôn Điềm Điềm mím môi, hỏi anh: "Thẩm Niệm Thâm, tâm tình anh không tốt sao?"
Thẩm Niệm Thâm động tác đốt lửa hơi dừng lại, ngước mắt nhìn cô.
Cô duỗi tay lấy điếu thuốc từ miệng anh xuống, nhỏ giọng nói: "Đừng hút thuốc."
Thẩm Niệm Thâm ánh mắt rất sâu nhìn cô không nói gì.
Cô không biết anh đột nhiên làm sao nhưng cũng nhìn ra được tâm tình anh không tốt, trước nay cô chưa thấy qua anh hút thuốc.
Cô nhẹ giọng nói: "Nếu tâm tình anh không tốt có thể nói với em. Đừng hút thuốc, không tốt cho thân thể."
Thẩm Niệm Thâm ngực khó chịu, yết hầu trướng đau.
Nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm một hồi lâu, anh muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn là không biết phải nói cái gì, chung quy cái gì cũng không nói. Anh nhét bật lửa vào túi quần, tiếng nói nghẹn lại: "Đi thôi."
Từ ngõ nhỏ đi ra, Thẩm Niệm Thâm chuẩn bị đưa Tôn Điềm Điềm đi xe điện ngầm, cô lại theo bản năng giữ chặt anh, nói: "Kêu xe đi, tàu điện ngầm rất nhiều người."
Thẩm Niệm Thâm ngẩn người, gật đầu, "Được."
Thẩm Niệm Thâm kêu xe taxi, hai người cùng ngồi vào.
Trên đường về trường, Thẩm Niệm Thâm vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ không nói gì.
Không khí trong xe ngưng trọng, Tôn Điềm Điềm lại muốn phá vỡ bầu không khí trầm trọng này vì thế cười hì hì nói: "Thẩm Niệm Thâm, cuối tuần câu lạc bộ trượt ván có hoạt động tập thể. Đạp xe đến đường Tân Giang chơi, anh cũng đi chứ?"
Chuyện đạp xe, hai ngày trước Hứa Lệ đã nói qua với anh.
Thẩm Niệm Thâm không quay đầu lại, vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ, thanh âm lạnh lùng, "Không có thời gian."
"A?" Tôn Điềm Điềm tức khắc có chút mất mát, "Em còn muốn anh dạy em, em không biết chạy xe."
Thẩm Niệm Thâm nói: "Cô có thể tìm người khác dạy."
"Em không cần, em chỉ muốn anh dạy em." Tôn Điềm Điềm vốn dĩ chính là bởi vì Hứa Lệ nói sẽ kéo anh tới nên mới muốn đi tham gia hoạt động tập thể.
Cô nghĩ nghĩ một chút lại nói: "Nếu không kêu Hứa Lệ đổi thời gian, chờ anh rảnh thì..."
"Tôn Điềm Điềm, dừng ở đây đi."
"C-cái gì..." Tôn Điềm Điềm ngây người, ngơ ngác nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Anh quay đầu lại nhìn Tôn Điềm Điềm, biểu tình nghiêm túc, "Lúc trước không cẩn thận hại cô té ngã là tôi không đúng. Hiện tại tay cô đã khỏi, nghĩa vụ chiếu cố cô hẳn là cũng hoàn thành rồi chứ?"
Tôn Điềm Điềm hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Niệm Thâm sẽ đột nhiên muốn phân rõ quan hệ với cô, cô còn cho rằng trải qua khoảng thời gian ở chung này hai người bọn họ quan hệ đã càng ngày càng tốt.
Vừa rồi lúc tay cô bị cắt trúng, không phải anh còn rất lo lắng sao?
Thậm chí cô còn cho rằng anh đã thích cô một chút.
Tôn Điềm Điềm đột nhiên hoảng loạn, cô há miệng muốn nói, nhưng trong cổ họng lại không phát ra âm thanh.
Vừa vặn lúc này, xe taxi ngừng ở cổng trường học.
Thẩm Niệm Thâm thanh toán tiền, mở cửa xe đi xuống.
Tôn Điềm Điềm lúc này mới bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng đẩy cửa xuống xe.
Thẩm Niệm Thâm đi về hướng trường học, anh đi rất nhanh nhưng Tôn Điềm Điềm vẫn chạy đuổi kịp anh, giữ chặt cánh tay anh, "Thẩm Niệm Thâm, anh có ý gì a?"
Thẩm Niệm Thâm dừng chân, rũ mắt nhìn cô, "Chính là ý dừng lại. Tôi rất bận, mỗi ngày có rất nhiều việc cần hoàn thành, không có nhiều thời gian chơi cùng cô."
"Em không có nói anh chơi với em." Tôn Điềm Điềm không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào, trước đêm nay cô vẫn luôn cảm thấy quan hệ của mình cùng Thẩm Niệm Thâm rất khá, như thế nào lại đột nhiên biến thành như vậy?
Cô không chớp mắt nhìn Thẩm Niệm Thâm, muốn nhìn ra manh mối từ trong mắt anh. Chính là đôi mắt anh đen nhánh lại thâm thúy, cô hoàn toàn nhìn không thấu anh.
Thẩm Niệm Thâm kéo lại cánh tay đang bị cô giữ lấy, bỗng nhiên có chút vô lực, "Tôn Điềm Điềm, nam sinh tốt hơn tôi có rất nhiều, không nhất định một hai phải là tôi."
Nói xong liền buông tay Tôn Điềm Điềm ra, không nhìn cô lấy một cái liền xoay người đi về phía trước.
Tôn Điềm Điềm sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng anh hồi lâu.
Cô phục hồi tinh thần, chạy vài bước về trước, lớn tiếng kêu anh, "Thật sự anh không thích em một chút nào sao?"
Thẩm Niệm Thâm dừng lại, nửa giây sau lại tiếp tục đi về phía trước, bảo trì không trả lời.
......
Lúc Tôn Điềm Điềm về ký túc xá thì đã 10 giờ tối.
Nhóm bạn cùng phòng người thì đang rửa mặt, người thì đọc sách, chơi trò chơi.
"Hôm nay lại cùng Thẩm Niệm Thâm đi nơi nào hẹn hò a? Một ngày không về." Trình Đóa một bên chơi trò chơi, một bên cười hỏi cô.
Tôn Điềm Điềm cả người đều uể oải, thanh âm rất nhỏ, "Kết thúc rồi."
Trình Đóa sửng sốt, quay đầu lại hỏi: "Cái gì kết thúc?"
"Đúng vậy, cái gì kết thúc?" Tạ Nghiên cũng chạy tới.
"Cùng Thẩm Niệm Thâm a, anh ấy nói tớ đừng quấy rầy anh ấy." Tôn Điềm Điềm ra vẻ nhẹ nhàng, cười tự giễu.
"Tớ còn tưởng rằng anh ấy đã có chút thích tớ, kết quả là tớ tự mình đa tình."
Tuy rằng cô đang cười, nhưng biểu tình thoạt nhìn rất khổ sở. Trình Đóa lo lắng, lập tức từ trên ghế đứng lên cầm lấy tay cô.
"Điềm Điềm, cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì a, tớ có thể có chuyện gì được." Nói xong liền đi đến bàn của mình bỏ túi xuống, kéo ghế ra ngồi. Lấy một tờ phác họa từ trong ngăn kéo ra, chọn một chỗ giấy trống, cầm bút chì tùy tiện vẽ lên.
Tôn Điềm Điềm từ nhỏ đã như vậy, lúc khổ sở sẽ không biểu hiện ra ngoài, chỉ ngồi vẽ tranh để giảm bớt cảm xúc của mình.
Hai người bạn cùng phòng nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Tạ Nghiên nhịn không được hỏi một câu, "Điềm Điềm, vậy kế tiếp cậu muốn làm như thế nào a? Còn theo đuổi anh ta không?"
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, "Không."
Đêm nay anh đã nói rõ như vậy, dù cô mặt dày thì cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Qua đêm đó Tôn Điềm Điềm thật sự không có đi tìm Thẩm Niệm Thâm, mỗi ngày đều đi học bình thường ăn cơm rồi ngủ, thoạt nhìn không khác gì cuộc sống trước kia.
Nhưng Thẩm Niệm Thâm cho rằng chỉ cần Tôn Điềm Điềm không tới tìm anh, anh liền có thể tâm như nước lặng mà trở lại cuộc sống yên bình lúc trước.
Nhưng sự thật không phải là như thế.
Mỗi ngày đi học anh sẽ không tự giác mà nhìn cửa sau, nhìn xem Tôn Điềm Điềm có lại xuất hiện ở ngoài phòng học anh hay không.
Lúc đến nhà ăn, anh sẽ theo bản năng quét mắt đến vị trí Tôn Điềm Điềm thường ngồi một cái, xem cô có đang cười tủm tỉm ngồi kia chờ anh hay không.
Thậm chí lúc đến thư viện tự học, ngẫu nhiên đều sẽ nhịn không được mà ngẩng đầu lên xem Tôn Điềm Điềm có ngồi đối diện anh hay không.
Nhưng mà không có, hết thảy đều khôi phục như thường. Cái người cười đến giống tiểu hồ ly giảo hoạt kia, người muốn anh chịu trách nhiệm kia, giống như chưa từng xuất hiện.
Suốt nửa tháng thậm chí anh không ngẫu nhiên gặp được Tôn Điềm Điềm ở trường một lần nào.
Trong giờ học đến lần thứ ba anh nhìn chằm chằm cửa sau xuất thần, Hứa Lệ ngồi bên cạnh rốt cuộc cũng nhịn không được, "A Niệm, cậu hà tất phải như vậy, nếu thích liền ở bên nhau a, mạnh miệng như vậy không phải là làm lẫn nhau khó chịu sao."
Còn làm hại hắn cũng bị liên lụy, mỗi ngày đều bị Trình Đóa mắng.
Thẩm Niệm Thâm thu hồi tầm mắt, không phản ứng hắn, ngẩng đầu tiếp tục nghe giảng bài.
Từ ngày đầu tiên khai giảng Hứa Lệ biết Thẩm Niệm Thâm đến giờ, rất nhiều lúc cũng không biết anh suy nghĩ cái gì, thấy anh không nói lời nào thì thở dài, lại nói: "Năm nhất khoa công trình Tạ Tuân, cậu biết chứ? Chính là lần trước ở cửa chúng ta gặp qua, cái cậu lái Ferrari."
Thẩm Niệm Thâm hơi rũ mắt, "ừ" một tiếng.
Hứa Lệ: "Tớ nghe Trình Đóa nói, hình như đang theo đuổi Điềm Điềm."1
Thẩm Niệm Thâm nhíu mày lại, tay cầm bút bỗng siết chặt.
Hứa Lệ thấy Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng phản ứng lập tức thêm mắm thêm muối, "Nghe nói mỗi buổi tối cậu ta đều đưa Điềm Điềm về ký túc xá, lại đưa hoa, đưa chocolate nữa."
Thẩm Niệm Thâm sắc mặt rất khó coi, Hứa Lệ đúng lúc khuyến khích, "A Niệm, tớ nói này, nếu cậu thích Điềm Điềm thì nói với em ấy, đừng để cho người khác cướp mất, có hối hận cũng không kịp."
Thẩm Niệm Thâm vẫn là không hé răng, không biết suy nghĩ cái gì.
Hứa Lệ nói nửa ngày, thấy Thẩm Niệm Thâm vẫn là không có phản ứng gì không khỏi gãi đầu, nói một câu cuối cùng.
"Cậu tự ngẫm lại đi, cái gì cũng có thể bỏ qua, duy chỉ có người mình thích nếu bỏ lỡ thì sẽ tiếc nuối cả đời."2
Nguyên một tiết Thẩm Niệm Thâm đều không nghe thấy giáo sư nói cái gì, trong đầu đều là lời nói của Hứa Lệ, đều là chuyện có người theo đuổi Tôn Điềm Điềm.
Anh vẫn luôn hồn vía lên mây, mãi cho đến lúc tan học mới hơi lấy lại tinh thần.
Hứa Lệ thấy Thẩm Niệm Thâm sắc mặt không tốt cũng không dám nói gì về việc đó nữa, liền vỗ vai anh nói: "Đi chơi bóng đi, vận động một chút tâm tình sẽ tốt."
Thẩm Niệm Thâm đã hơn nửa tháng không gặp qua Tôn Điềm Điềm, lại không nghĩ rằng cư nhiên lại đụng phải cô ở sân bóng rổ.
Anh vừa tiến vào sân bóng rổ liền thấy cô ngồi ở khán đài, bên cạnh còn có mấy người bạn cùng phòng của cô.
Trong tay cô ôm quần áo nam sinh, đang nói cười với bạn cùng phòng.
Thẩm Niệm Thâm dừng chân, ánh mắt dừng ở bộ quần áo nam sinh cô đang ôm trong tay, cảm thấy phá lệ chói mắt.1
Tôn Điềm Điềm là bị Tạ Tuân kéo tới xem hắn chơi bóng, lúc này đang ngồi ở khán đài thương lượng với bạn cùng phòng xem buổi tối ăn cái gì.
Đang thảo luận là ăn lẩu hay là ăn thịt nướng, Tạ Nghiên bên cạnh đột nhiên khều cô một cái, nhỏ giọng nói: "Điềm Điềm, Thẩm Niệm Thâm kìa."
Tôn Điềm Điềm cả người cứng đờ, theo bản năng ngẩng đầu, cách một đám người tầm mắt liền đối diện với Thẩm Niệm Thâm.
Anh cũng nhìn cô, ánh mắt rất sâu.
Tôn Điềm Điềm nhớ tới chuyện nửa tháng trước Thẩm Niệm Thâm đoạn tuyệt với cô liền cảm thấy còn hơi tức giận, thở phì phì trừng mắt liếc anh sau đó nghiêng đầu không thèm nhìn hắn.
Vừa lúc nghỉ ngơi giữa trận, Tạ Tuân đứng ở sân bóng rổ ngẩng đầu hướng tới khán đài đối diện mà kêu, "Điềm Điềm, lấy nước lại đây cho tớ!"
"Được, đợi tí!" Tôn Điềm Điềm buông quần áo Tạ Tuân, sau đó cầm khăn lông cùng nước đi xuống khán đài chạy vào trong sân bóng rổ.
Cô đến trước mặt Tạ Tuân, đưa nước khoáng cùng khăn lông cho hắn, "Cho cậu."
Tạ Tuân nhận khăn lông, tùy tiện lau mồ hôi, vặn bình nước khoáng ra ngửa đầu đổ vào cổ họng.
Đánh bóng cả buổi sáng nên có chút mệt, hắn uống nước xong, tay phải tùy ý đặt trên vai Tôn Điềm Điềm.
Cô sửng sốt, theo bản năng muốn né tránh, "Cậu làm gì vậy."
"Dựa một chút, mệt chết."
Hai người dựa rất gần, một bộ dạng rất thân mật.
Thẩm Niệm Thâm đứng ở cách đó không xa nhìn Tôn Điềm Điềm thân mật đứng chung với nam sinh khác, trong lòng giống như bị thứ gì ngăn chặn, nói không nên lời như bị đè nén khó chịu.
Đầu này Tôn Điềm Điềm ghét bỏ mà đẩy hắn ra, "Được rồi, cậu tự đứng đi, tớ phải đi."
Nói xong liền chạy ra sân bóng rổ, thời điểm chạy ngang qua người Thẩm Niệm Thâm mắt nhìn thẳng, giống như hai người xa lạ, không nhìn anh một cái.
Nhưng còn chưa chạy được hai bước, cánh tay đột nhiên bị một bàn tay lớn cầm lấy.
Tôn Điềm Điềm sửng sốt quay đầu lại, Thẩm Niệm Thâm đứng sau cô, vừa nắm cánh tay cô vừa nhìn cô, nói: "Tôn Điềm Điềm, chúng ta nói chuyện."