ẢNH TRUNG TRÌ (TRÌ TRONG ẢNH)

Thời điểm khi ta gặp gỡ bọn họ, đã là mấy trăm năm sau rồi.

Mấy trăm năm, rất nhiều chuyện đều im lặng thay đổi. Cánh cổng đi thông nhân giới của địa ngục Hoàng tuyền mở mấy lần, nhưng ta một lần cũng không trở về, bởi vì ta là một tội nhân, ta một khi trở về, sẽ liên lụy đến phụ thân của ta.

Ta vẫn là bộ dạng xương khô kia, nhưng theo năm tháng dần tăng lên, ta không còn là xương khô nhỏ ngốc nghếch, không rành thế sự nữa rồi, ta thành thục, cũng bởi vì các loại kỳ ngộ (*gặp gỡ bất ngờ) mà lớn lên.

Đáng tiếc Yên Trì đều nhìn không tới.

Cô đơn cùng chờ đợi một thời gian dài, lại sống ở nơi không thể gặp người, khiến cho tính tình của ta cũng xảy ra nhiều thay đổi, lúc không có người, ta sẽ thật quái gở, không thích nói chuyện, sẽ luôn vuốt ve khối thạch anh đen kia im lặng ngẩn người. Nhưng khi đi tới nơi nhiều người, ta sẽ tưởng tượng ra Yên Trì đang bên cạnh ta đi dạo trên đường, vì vậy ta liền sẽ cười ngây ngô, sẽ rất sáng sủa. Mà khi ta giết người, ta sẽ cảm thấy được hưng phấn, rất khát máu, cảm thấy huyết dịch của cả người đều sôi trào, ta thậm chí rất hưởng thụ quá trình giết người này cùng với đau đớn mãnh liệt mà cấm chế tạo thành. Đau đớn, lại khiến cho ta có một loại cảm giác thoải mái tràn trề.

Ta đương nhiên sẽ không mãi dây dưa với Phệ Hồn Thú như vậy, trong khoảng thời gian gần bảy trăm năm này, ta không ngừng dùng lý do tìm ra linh hồn thích hợp cho nó, vân du tứ hải (*dạo quanh bốn biển), tìm kiếm phương pháp có thể tiêu diệt Phệ Hồn Thú, cứu ra Yên Trì. Nhưng đáng tiếc, tiến triển của ta chậm chạp, nhưng ít nhiều vẫn được ta tìm ra chút lề lối.

Phệ Hồn Thú cũng không có hình người, nhưng nó vẫn có thể hút hồn phách của người, bám vào thân thể đó, dùng thân thể người đó để sinh hoạt. Trong bảy trăm năm này, Phệ Hồn Thú đổi vô số thân thể, tuy nhiên đều không hợp ý nó. Thẳng đến mấy ngày trước, nó mới may mắn đoạt được một thân thể linh lực cực cao, Thiện Pháp chân nhân.

Thiện Pháp chân nhân là Hộ pháp trưởng lão của đại phái Vân Linh Tông thiên hạ đệ nhất tu tiên, kỳ thật thực lực trong tông xếp ở năm vị trí đầu, có thể thấy được không hề tầm thường. Nhận được thân thể này, Phệ Hồn Thú liền dùng linh thuật bóp méo ký ức của người trong pháp, khiến cho bản thân dung nhập vào trong, dễ dàng cho nó hút hồn phách. Vì vậy, ta cũng không còn giá trị lợi dụng, bởi vì nó tùy thời đều có thể hút đi một vài hồn phách của tiểu bối không danh không phận, đến chữa thương. Đúng, chữa thương, tổn thương Linh Đạo Thiên Quân năm đó lưu lại cho nó, đến nay chưa lành.

Ta nghĩ, nếu như Linh Đạo Thiên Quân lại đến thu phục nó một lần thì tốt biết bao, nhưng đáng tiếc từ sau khi ta thả ra Phệ Hồn Thú, Linh Đạo Thiên Quân vẫn không có tin tức.

Thẳng đến mấy tháng sau, ta mới biết được vì sao Linh Đạo Thiên Quân không chút tung hơi.

Bởi vì y vì người trong lòng, nghịch thiên cải mệnh, bị đánh xuống phàm trần, trải qua mười đời cực khổ. Mà ta gặp y một năm này, chính là kiếp thứ mười của y.

Bởi vì năm đó Linh Đạo Thiên Quân lúc nghịch thiên cải mệnh xuất hiện lỗi, khiến cho hắn y đến kiếp thứ mười, tất cả người có liên quan đến y đều phục sinh, cũng tức là nói, hiện tại ta gặp được Linh Đạo Thiên Quân, là phàm nhân của y trước khi thành tiên, Liễu Mộ Đình.

Phệ Hồn Thú biết được tin tức này, sướng đến phát rồ, vậy mà liên tiếp mấy ngày đều thả Yên Trì ra cho ta gặp mặt, đây chính là tình huống chưa bao giờ có. Xoay chuyển thiên mệnh của Linh Đạo Thiên Quân, trước khi trở lại thành tiên, này có nghĩa là, nếu như Phệ Hồn Thú tại thời điểm trước khi thành tiên giết chết người kia, vậy sau này liền sẽ không còn Linh Đạo Thiên Quân, Phệ Hồn Thú cũng báo được thù.

Mà trùng hợp ở chỗ, Liễu Mộ Đình chính là đệ tử của Vân Linh Tông.

Liễu Mộ Đình là đời trước của Linh Đạo Thiên Quân, mặc dù trải qua bị phạt xuống hạ giới chuyển thế, trên người vẫn còn tiên lực của Linh Đạo Thiên Quân cùng bảo hộ của Thiên đế, Phệ Hồn Thú không cách nào dễ dàng giết người. Cho nên Phệ Hồn Thú nghĩ ra một biện pháp, lợi dụng ta, tiếp cận Liễu Mộ Đình, cùng nó thiết kế sắp đặt giết chết Liễu Mộ Đình.

Phệ Hồn Thú thề với trời, nếu ta giết chết Liễu Mộ Đình, nó liền thả ra hồn phách Yên Trì hoàn hảo không chút sứt mẻ, đoàn tụ với ta.

Người có linh lực kiêng kỵ nhất là thề, bởi vì nếu vi phạm lời thề, sẽ gặp phải thiên khiển, cho nên lúc này Phệ Hồn Thú thề là thật.

Ta nghe được tin này, trong lòng vừa mừng thầm, lại vừa chua xót. Có thể gặp lại Yên Trì, là ước mơ tha thiết của ta, huống hồ tiếp cận Liễu Mộ Đình, có lẽ ta còn có cơ hội tìm ra phương pháp cứu thoát Yên Trì.

Vì vậy, hai chúng ta cùng hợp tác, diễn một màn kịch.

Ngày đó, thừa dịp Liễu Mộ Đình cùng một chỗ với người yêu Cửu vĩ hồ – Cửu Diệc của hắn, ta xuất hiện trước mặt bọn họ, mà Phệ Hồn Thú thì ngụy trang thành Thiện Pháp chân nhân, xuất hiện trên danh nghĩa đuổi giết ta, cuối cùng kết duyên cùng Liễu Mộ Đình. Còn ta tức thì hòa vào cái bóng của Liễu Mộ Đình, tồn tại bên cạnh hắn.

Linh hồn bất tử trời sinh chứa âm lực, thể chất Liễu Mộ Đình vừa vặn thuần âm, ta bám vào cái bóng của hắn, sẽ tổn hại đến tinh thần lực của hắn đến cực độ, đối với thân thể hắn tạo thành thương tổn.

Nhưng bởi vì thể chấy Cửu Diệu thuần dương, vừa vặn tương khắc với ta, phàm là lúc Cửu Diệu ở bên cạnh Liễu Mộ Đình, thời điểm ta ẩn thân, sẽ hết sức thống khổ. Phệ Hồn Thú cân nhắc đến tình huống của ta, liền tặng cho Liễu Mộ Đình linh kính Yểm nguyệt giáng*, khiến ta tiến vào thân kính để tới gần Liễu Mộ Đình.

(*Nguyên văn 掩月绛: là để che đậy cái phần âm hay sao ta?)

Nhưng ta trăm triệu không nghĩ tới, trò vui lại lần nữa xuất hiện.

Ngày đó Cửu Diệu trở về, nhìn thấy linh kính Yểm nguyệt giáng thì vô cùng yêu thích, liền nổi lên lòng lấy huyết nhận chủ.

Sau khi ta phát hiện, đang muốn lao ra khỏi kính, để tránh bị nhận chủ, kết quả ở các loại ngoái ý muốn, máu tươi của hắn xuyên thấu mặt kính, trùng hợp rơi xuống đầu xương khô của ta, mà chú ngữ lấy máu nhận chủ của hắn cũng rơi xuống trên người ta.

Lấy máu nhận chủ.

Linh lực này là linh thức không thể kháng cự. Mặc dù là thiếu chủ Hoàng tuyền, ta cũng bất lực.

Ta dở khóc dở cười, ta vậy mà phải nhận một con hồ yêu làm chủ, nếu cha ta biết được, ông nhất định sẽ tức nổ phổi.

Tại thời điểm ta vô cùng bất đắc dĩ cùng kinh ngạc, sự tình càng khiếp sợ liền xảy đến. Ta cảm thấy được thân thể ta phát sinh biến hóa, mạch máu bắt đầu bao bọc thân thể ta, thời gian dần trôi mạch máu trên người dần sinh ra kết cấu da thịt, cuối cùng tạo thành huyết nhục cùng da người hoàn chỉnh.

Ta vậy mà có hình người!

Ta khiếp sợ sờ soạng mặt mình, không còn là xương cốt lạnh băng, mà là thân thể ấm áp. Mấy trăm năm, ta vẫn luôn muốn biến ra hình người đã mấy trăm năm, rồi lại dưới tình huống âm dương hòa hợp, liền có hình người.

Này chẳng lẽ thật sự là vận mệnh chú định.

Đã có hình người, ta vô cùng vui mừng, hận không thể vọt tới trước mặt Phệ Hồn Thú, khiến nó thả ra Yên Trì để chúng ta gặp nhau, để cho ta nói cho Yên Trì, ta có hình người, có thể ôm y, cũng có thể hôn y.

Đáng tiếc ta bởi vì lấy máu nhận chủ, bị giam cầm trong kính.

Vận mệnh buồn cười, nhân sinh buồn cười.

Ta từ một địa ngục, lại đến một cái ngục khác. Ta ra không được, cũng chỉ có thể đóng cửa linh thức của mình, ở trong kính ngồi xuống tu luyện. Linh kính Yểm nguyệt giáng thuần âm, vừa vặn dung hợp với âm lực của ta, để ta tu luyện chính là lời ít ăn to. Nhưng cùng với đó, chính là bóng tối vô tận.

Nơi này rất tối, ngoại trừ mặt kính còn gần như không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng gì, ta ở trong bóng tối một thời gian dài, liền sẽ trở nên hết sức quái gở, ta bắt đầu nghĩ, nếu như bộ dạng ta không dễ nhìn, Yên Trì ghét bỏ ta thì làm sao bây giờ. Nếu như ta vĩnh viễn ra không được, vĩnh viễn không thể gặp Yên Trì thì làm sao bây giờ… Ta thậm chí nghĩ, nếu như giết không được Liễu Mộ Đình, ta còn phải cùng Phệ Hồn Thú dây dưa bao lâu.

Bóng tối dễ dàng khiến người ta sinh ra ý niệm tuyệt vọng trong đầu, ta bắt đầu nghĩ, nếu như giết không được Liễu Mộ Đình, liền để cho ta cùng Phệ Hồn Thú đồng quy vu tận, còn Yên Trì, ta chỉ có thể xin lỗi y, không thể cùng y đồng sinh, chỉ cầu cùng y đồng tử, một khi Phệ Hồn Thú chết đi, ta cùng Yên Trì cũng có thể được giải thoát rồi.

Ngay tại thời điểm ý niệm tuyệt vọng cuồn cuộn trong đầu ta đến lợi hại nhất, ta đi ra khỏi kính.

Tất cả đều là tạo hóa, Ngự Hạ Thần Thú của Linh Đạo Thiên Quân —— Cửu Thiên Thần Phượng – Huỳnh Thước xuất hiện, nó mổ ta từ trong kính ra.

Cũng tức là khi đó, ta thông qua mặt kính, thấy được bộ dạng của mình.

Bộ dạng ngược lại cũng không kém, nhưng đáng tiếc thiếu đi người thưởng thức.

Về sau trải qua đủ loại, ta cứ như vậy gia nhập vào đại gia đình của Liễu Mộ Đình, làm quen với rất nhiều bằng hữu của y.

Đúng, bằng hữu. Trong năm tháng của mấy trăm năm, ta cho tới bây giờ đều không nghĩ tới sẽ có ai khác ngoài Yên Trì làm bạn với ta. Dưới địa ngục Hoàng tuyền, người người đều xem thường ta. Tại Thiên cực đảo, người người đều đề phòng ta. Chỉ có mấy người này, bọn họ sẽ không bài xích ta, cũng sẽ không hại ta, thậm chí còn móc tim móc phổi trả giá cho ta.

Mà ta, rồi lại ở sau lưng hại Liễu Mộ Đình.

Trong quá trình chung đụng với bọn họ, tâm tình của ta phập phồng bất định, trước kia không quen Liễu Mộ Đình, ta hoàn toàn có thể dùng thái độ của người xa lạ, ra tay sát hại y. Chính là sau khi trở thành hảo hữu với y xong, ta không ra tay được, ta thậm chí cảm thấy áy náy đối với hành vi hại y ở sau lưng.

Ta bắt đầu nghiêng về trợ giúp Liễu Mộ Đình, thậm chí không đành lòng giết y, vì vậy lúc Phệ Hồn Thú cho Liễu Mộ Đình một Quỷ tháp trấn hồn để hại hắn, ta theo bản năng lấy lại vật đó, dùng cho mình.

Vốn ta đối với vật này cũng không có hứng thú, nhưng sau khi ta phát hiện vật này chính là thần khí tu luyện, bên trong nhốt không ít hồn phách mà Phệ Hồn Thú ghét bỏ không ăn, ta liền thích bảo vật này. Ta thường cách một đoạn thời gian liền sẽ tiến vào trong tháp, cắn nuốt oán linh bên trong, làm mạnh thêm linh lực của mình. Bời vì một lòng rơi vào việc tu luyện, ta càng không chuyên tâm đi hại Liễu Mộ Đình, huống chi, ta không muốn hại y.

Ta nghĩ, nếu như ta không xuống tay, vậy liền mượn tay người khác đi đối phó y a, tại thời điểm Vạn trùng quật*, ta cố ý ở phía sau mọi người, giả vờ bị Hắc Xà Huyền Âm giết chết, để cho bọn họ chống lại Hắc Xà Huyền Âm. Ta lợi dụng nghĩa khí của bọn họ, muốn mượn tay Hắc Xà Huyền Âm giết chết bọn, nhưng lại không thành công.

(*万虫窟ổ triệu sâu:D)

Hắc Xà Huyền Âm bị bọn họ giết chết, còn ta… A, ta lúc đầu còn ý định mượn việc này chạy trốn, từ nay về sau cắt đứt liên hệ với bọn họ, không tiếp tục liên quan. Nhưng ta đánh giá thấp tình nghĩa của bọn họ.

Ta nhìn thấy chủ nhân mà ta gọi, Cửu Diệu ở bên cạnh nước đen khàn giọng gọi tên ta, vẫn không thể tin ta đã chết, giọng của hắn đau đớn thê lương, nghe thấy lòng ta đau từng hồi.

Ta cùng bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, thậm chí không có sinh tử chi giao*, bọn họ lại chưa từng bạc đãi ta. Cửu Diệu thậm chí vì ta chết mà cực kỳ bi thương.

(*Bạn sinh tử, chí cốt, sống chết có nhau.)

Ta nên thế nào đối mặt với bọn họ.

Rốt cuộc ta vẫn là về tới bên trong đại gia đình này, không vì cái gì khác, đơn giản là gia đình này cho ta cảm nhận được ấm áp mà trước nay chưa từng có. Ta còn vì đền bù tội lỗi với bọn họ, từ đáy nước tìm được rất nhiều bảo vật, cho bọn họ.

Ta bắt đầu qua lại giữa hai đầu cán cân. Một bên ta muốn nhanh chóng giải quyết xong Liễu Mộ Đình, cứu ra Yên Trì; một bên, ta lại không nhẫn tâm ra tay giết Liễu Mộ Đình, muốn dây dưa với bên kia, thẳng đến khi không dây dưa được nữa mới thôi. Nhưng nếu không nhanh chóng giết Liễu Mộ Đình, Yên Trì phải chịu nhiều thêm một phần tra tấn.

Cán cân như thế nào giữ thế thăng bằng, ta do dự.

Phệ Hồn Thú dường như cũng phát hiện ta không đành lòng, vài ngày sau liền dùng Yên Trì uy hiếp ta, muốn ta nhanh chóng giải quyết Liễu Mộ Đình, nếu như ta còn đứng ở phía Liễu Mộ Đình bên kia, Yên Trì sẽ phải chịu tra tấn.

Ta bất đắc dĩ thỏa hiệp, ta nói ta nhất định sẽ nhanh chóng giết chết Liễu Mộ Đình, chỉ cần cho ta chút thời gian, ta nhất định, nhất định… sẽ giết hắn…

Bình luận

Truyện đang đọc