Ngày hôm sau, lúc Mục Vãn Vãn thức dậy, trên tầng một không một bóng người.
Cô nhìn thời gian, mười một giờ.
Mình dậy sớm quá à? Không thể nào, bình thường mà dậy giờ này cô đã thấy muộn lắm rồi.
Ngồi vào trước máy tính, sợ những người khác sẽ bất thình lình xuất hiện, cô chỉ đánh rank chứ không livestream, tranh thủ làm quen luôn với bộ phụ kiện mới.
Vào giao diện BAN PICK, cô liếc nhìn ID của đồng đội, vừa nhìn đã thấy một dòng tiếng Anh.
MA.Shark.
Chiều nay MA phải thi đấu, Từ Hạo giờ vẫn còn đấu đơn, luyện tay?
Cô khẽ nhíu mày, không có biểu cảm dư thừa gì nhiều.
Đang giữa ban trưa, có vẻ mọi người đều không quá hào hứng, thông báo điểm hạ gục lơ thơ lác đác, cô ngáp một cái, tiếp tục nghiêm túc farm lính, ngay cả đi cấu máu đối phương cũng chẳng buồn làm.
[MA.Shark đang tới]
Âm thanh tín hiệu đột nhiên vọng tới tai, Mục Vãn Vãn giật mình, trên bản đồ nhỏ, Ahri trong tay Từ Hạo đang từ từ di chuyển xuống dưới.
Cô ngay lập tức hiểu ý, sử dụng luôn R (Giờ Khắc Cuối Cùng), Vayne lộn người ẩn thân, nhanh chóng bắn Caitlyn của đối phương dính tường.
Hỗ trợ phe cô là Leona, chỉ cần cô hoặc Leona làm choáng trúng, đối phương đừng mơ đến chuyện nhúc nhích, Soraka phía bên kia hồi thêm vô số máu vẫn không thể cứu ADC của bên mình về được, Ahri vừa đi đến gần chỗ bùa xanh của đối phương, Caitlyn đã bị hạ gục mất tiêu rồi.
Rừng phía bên kia sắp qua đây để giữ trụ, Mục Vãn Vãn đang định lùi về thì bên tai vang lên tín hiệu.
Cô vừa tính ping rút lui thì thấy Ahri đi thẳng vào bụi cỏ sau trụ địch, mở luôn chiêu cuối (Phi Hồ) bay vào trong trụ, thành công mê hoặc được Soraka, sát thương dồn vào vừa đủ, nhẹ nhàng đưa Soraka lên bảng đếm số.
Lúc này, đường giữa và rừng của đối phương cũng chạy tới, Ahri nhảy về sau, vừa khéo nhảy ngay vào chỗ Hạt Thông Nổ, click nhẹ một phát, an toàn về đến khu vực sông rồi đi thẳng về đường giữa farm lính.
Thao tác cực kì thành thạo.
Phía cầu thang có tiếng bước chân.
Cô tranh thủ thời gian ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức đứng hình luôn.
Bùi Lộ thân hình cao lớn một mét tám lăm, lúc này lại đang khoác trên mình một bộ đồ ngủ bằng bông màu xám, đằng trước áo còn có một khoảng màu trắng giống như bụng mèo, sau cổ áo còn có một cái nón.
Mặc dù anh không đội lên, nhưng Mục Vãn Vãn vẫn có thể nhận ra được đó là một cái nón tai mèo.
Bùi Lộ xoa mắt, lơ đãng liếc nhìn xuống dưới, hai người mắt đối mắt với nhau——
"......"
Bùi Lộ ngơ người hết mười giây mới phản ứng lại được, xoay người chạy vội lên lầu.
Sau mông lại còn có cả một cái đuôi mèo?
Đáng, đáng yêu đến mức này cơ á???
Mục Vãn Vãn nhất thời quên khuấy luôn chuyện chơi game, mãi đến khi tai nghe thấy loạt âm thanh tín hiệu, cô mới hồi thần lại được.
Không biết là nhờ chất lượng tai nghe quá tốt hay là gì khác mà cô tỉnh ngủ hẳn, kĩ năng và tốc độ phản ứng lập tức tăng lên mấy bậc. Phút hai mươi hai, đội đối phương đầu hàng.
Song song với tiếng nhà chính đối phương phát nổ, Bùi Lộ tái xuất hiện tại cầu thang.
Anh đã thay một bộ hoodie, dáng người cao ráo.
"Bộ quần áo lúc nãy, là mẹ tôi mua." anh do dự hồi lâu rồi mới lên tiếng giải thích.
Mục Vãn Vãn hỏi ngay: "Có thể nhờ bác gái cho em link mua được không."
"......"
"Đùa anh thôi," Mục Vãn Vãn thấy vẻ bối rối trên mặt anh, lướt qua chủ đề này một cách vô cùng tự nhiên, "Đồ ngủ của em cũng dễ thương lắm á, không tin tối em cho anh xem thử."
Bùi Lộ chưa từng gặp cô gái nào nói kiểu như vậy, tay anh bám vào lan can, giả vờ như vô ý mà gõ gõ hai cái, che giấu cảm xúc: "Em ăn sáng chưa?"
"Hả? Vẫn chưa, vừa đánh xong một ván xếp hạng." Mục Vãn Vãn quay lại nhìn màn hình, một thông báo vừa nhảy ra từ góc phải phía dưới.
Là lời mời kết bạn của Từ Hạo.
Giọng cô không mấy bận tâm: "Em có thể kết bạn trong game với tuyển thủ đội khác được không?"
"Đương nhiên là được, thật ra không có nhiều hạn chế lắm đâu."
Chẳng qua là anh Dương dường như hơi cố chấp thái quá về chuyện tạo tin chấn động mà thôi.
Nghĩ cũng phải, TS của mấy năm trước, trăm trận trăm thắng, không ai cản nổi, anh Dương từng trải qua những tháng ngày hoàng kim đó, đương nhiên sẽ không cam lòng với thành tích tầm thường hiện tại rồi.
Có lẽ đây cũng là lí do anh Dương nhất quyết ở lại TS, đề ra yêu cầu nghiêm khắc với mọi người.
Mục Vãn Vãn click đồng ý, cảm nhận được cái dạ dày trống rỗng của mình, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Các anh...thường ăn sáng lúc mấy giờ vậy?"
"Bọn tôi chỉ có bữa tối là ăn cùng nhau, cơm trưa mọi người đều ngủ qua bữa," Bùi Lộ đi xuống lầu, "tôi làm chút gì đó cho em nhé, muốn ăn gì?"
"Anh còn biết cả nấu cơm á?"
Bùi Lộ xắn tay áo lên cao, lộ ra phần cùi chỏ hơi gồ lên.
Người này chỉ có từ cổ trở lên là có vẻ ôn hòa, che mặt lại, chỉ nhìn vào mỗi thân hình không thôi, khí chất của người trưởng thành lộ ra hết sức rõ ràng, nhưng kết hợp vào với nhau lại không tạo cảm giác mất cân xứng.
"Trước đây có học một chút, không giỏi gì đâu, mấy món đơn giản thì vẫn có thể làm được."
Mục Vãn Vãn chắp hai tay lại, khóe miệng nhướng lên: "Vậy cảm ơn anh nhé."
Bùi Lộ phát hiện cô rất thích dùng động tác này, kết hợp với ánh mắt đáng thương tội nghiệp.
...Thật đúng là hết cách.
Trụ sở TS có một phòng bếp nhỏ, ở góc phải tầng trệt, sau khi Bùi Lộ xuống dưới, Mục Vãn Vãn đeo tai nghe vào, đang đắn đo không biết có nên xuống giúp pha cà phê rót sữa gì không.
Đang định đứng lên thì trong game nhảy ra một khung chat.
[MA.Shark: là Tusha2012?]
Giờ Mục Vãn Vãn mới sực nhớ ra—— Từ Hạo từng gửi tin nhắn cho cô bên server Hàn Quốc.
[Vương Tử Ưu Sầu: Ừm.]
Đối phương không trả lời, chỉ gửi một lời mời vào game qua.
Mục Vãn Vãn click từ chối.
Cô mở lại khung chat, định nói không rảnh thì cái chấm màu xanh đằng trước tên của đối phương đã chuyển sang màu vàng rồi—— Anh ta đã vào hàng chờ tìm trận.
Mục Vãn Vãn nhún vai, thu nhỏ giao diện game rồi xuống lầu.
Bùi Lộ chiên hai quả trứng, cạnh bên là hai cái xúc xích, nhìn cũng khá ổn.
Hai người đổ một ít tương cà, thêm một cốc sữa bò, bụng no căng.
**
Tối qua anh Dương bảo là buổi chiều, nhưng mới một rưỡi đã giục cô đi rồi.
"Trận của MA là năm giờ chiều, mình đi sớm về sớm."
Mục Vãn Vãn nhìn các đồng đội mới ngủ dậy: "Các anh không đi hả?"
"Bọn anh đã chụp hết rồi," tiểu Bánh Bao chống cằm, khuôn mặt vốn đã tròn xoe giờ lại còn bị chống lên thành một cục, trông cực kì buồn cười, "Bữa đó bị thợ chụp quần nguyên một buổi chiều đấy... vừa nghĩ đến chuyện giải mùa hè lại phải đến đó chụp ảnh với quay phim quảng cáo, anh chỉ muốn giải nghệ về làm streamer kiếm tiền cho rồi."
Mục Vãn Vãn đeo ba lô ra đằng trước, đang nghiêm túc nhét khăn giấy vào trong, nghe vậy thì hoang mang, hỏi: "Khó chụp lắm hả?"
"Anh chụp mất gần hai tiếng đấy," tiểu Bánh Bao như nhớ ra gì đó, gato nói, "còn tiểu Lộ thì mười phút là chụp xong rồi."
"Cậu cứ đòi người ta phải chụp cho cậu gầy đi, lại còn phải có khí thế, nam tính, ngầu lòi, cậu như thế chẳng phải làm khó thợ chụp ảnh à??" Hổ ca cười nhạo anh ta, "Cậu còn chưa tính cả nửa tiếng đồng hồ người ta photoshop giúp cậu vào nữa đấy."
Mục Vãn Vãn phì cười.
Tiểu Bánh Bao cũng không giận, cười chửi: "Cậu xạo chó!"
Bùi Lộ bỗng nhiên đứng dậy tiến lại gần, đưa hộp nhỏ trong tay cho cô: "Mang cái này theo đi."
Mục Vãn Vãn nghi hoặc nhận lấy, mở ra xem, là sô cô la, hãng này cô chưa thấy bao giờ.
"Đây là?"
"Thợ chụp ảnh đó rất thích sô cô la của hãng này, lần trước lúc tôi đi chụp, thấy anh ta cứ ăn suốt." nói đến đây, Bùi Lộ bỗng hạ thấp giọng xuống, "em cầm theo đi... hối lộ một tí, có lẽ anh ta sẽ chụp cho em đẹp hơn một chút đấy."
**
"Trời đất! Em cũng ăn cái này á!!" thợ chụp hình là nam, mặt dại ra, biểu cảm lố cực kì, tròn mắt há miệng, nói, "Hồi trước bạn anh ra nước ngoài mua về cho anh, đắt lắm đấy! Với cả khó mua cực, nếu không anh đã bảo cô ấy mua nhiều hơn rồi!"
Mục Vãn Vãn ngoan ngoãn ngồi xuống, để nhân viên trang điểm tạo khối cho cô: "Đắt lắm ạ?"
"Ừa, một hộp giá bốn con số đấy, nghe nói còn sản xuất số lượng có hạn nữa cơ." Thợ chụp hình nhìn chằm chằm vào hộp sô cô la, thậm chí còn không kìm được mà nuốt nước bọt.
Mục Vãn Vãn lập tức hối hận.
Cô hết sức tự nhiên mà bỏ hộp sô cô la vào lại trong ba lô, "Thế thì để về rồi em từ từ thưởng thức mới được."
Thợ chụp ảnh: "..."
Tay nghề của thợ trang điểm rất tốt, chỉ cần phết một lớp trang điểm nhạt, son môi cũng là màu hồng nhạt, là đã thành kiểu trang điểm tự nhiên "trai thẳng chắc chắn sẽ không nhận ra được" trong truyền thuyết.
Đồng phục của cô không phải là váy, mà là cùng kiểu với các thành viên khác, chỉ là phần áo được chiết eo, đường chỉ trông mềm hơn nhiều, có thể dễ dàng nhận ra là đồng phục dành cho nữ.
Rất nhanh, buổi chụp ảnh bắt đầu. Cũng may, không khó khăn mệt mỏi như những gì mấy ông anh kia nghĩ, mặc dù không tặng sô cô la, thợ chụp ảnh vẫn rất tận tâm tận lực——
"Nãy em ngồi bâng quơ mở rộng hai đùi ra trông còn đẹp hơn cái tư thế vặn vẹo bây giờ đấy."
"Em lại nhắm mắt nữa rồi... nhịn mười mấy giây khó đến vậy hả?!"
"Cái kiểu tạo dáng này, ngay cả bác sáu mốt tuổi ở lầu dưới cũng không còn dùng nữa rồi."
......
Chụp gần nửa tiếng, vẫn chưa xong.
Thở chụp ảnh kêu la than thở đầy bất lực, mới đầu trông thấy khuôn mặt của Mục Vãn Vãn, anh còn tưởng hôm nay có thể tan làm sớm cơ đấy!
Mục Vãn Vãn cũng chẳng khá hơn là bao.
Yêu cầu của anh Dương là: có khí thế, có khí thế, có khí thế.
Rốt cuộc là tư thế như thế nào mới gọi là có khí thế?
Chống hông rồi, ưỡn cằm rồi, động tác ngón tay chụm lại thành hình mái nhà để ở trước miệng cũng dùng luôn rồi, nhưng thợ chụp ảnh vẫn không hài lòng.
Cô hết cách: "Thôi anh cứ chụp đại vài tấm đi, dù sao em cũng không phải là dựa vào mặt để kiếm cơm."
Thợ chụp ảnh: "...Được rồi, để anh tìm cho em vài kiểu mẫu, em học theo là được."
Vậy thì quá tốt.
Mục Vãn Vãn lại gần chỗ máy tính, nhìn thấy một tệp tin trên màn hình.
[Ảnh quảng bá của TS]
Cô vội vàng hỏi: "Em xem cái này được không ạ?"
"Được."
Thợ chụp ảnh mở tệp tin ra, bên trong có bốn bộ ảnh, không đợi Mục Vãn Vãn nói, đối phương đã click mở luôn bộ ảnh của Bùi Lộ rồi.
Một cặp chân dài đập ngay vào mắt.
Bùi Lộ hơi nghiêng người, con ngươi mang vẻ lạnh lùng hiếm thấy, một tay để ngang trước hông, tay còn lại thì chống lên, đầu ngón tay như vô ý mà đặt ở cằm, môi khẽ mím.
Tràn đầy vẻ thản nhiên, sắc sảo tài hoa hiển lộ rõ ràng, kiểu khí thế chỉ kẻ mạnh mới có.
Mục Vãn Vãn rốt cuộc cũng hiểu ý mà anh Dương muốn truyền đạt cho cô rồi.
Cô còn chưa kịp cảm thán, thợ chụp ảnh đã nhanh chóng chuyển sang tấm tiếp theo.
Bùi Lộ cười vui vẻ, mắt híp lại thành một đường thẳng, hàm răng trắng đều tăm tắp.
Tấm kế tiếp, anh không có động tác gì khác, chỉ lặng yên đứng đó, nhìn thẳng vào ống kính, trong mắt mang theo sự kiên quyết. Đây cũng chính là tấm hình quảng bá của Bùi Lộ mà TS chọn dùng cho giải mùa xuân lần này.
...Bùi Lộ này, đúng là tuyệt thật chứ.
"Sao các anh không lấy tấm đầu tiên làm ảnh quảng bá thế?"
Cô dám bảo đảm, nếu tấm đó mà được đăng lên, hội fan girl của Từ Hạo – nhan sắc đáng giá "một nửa giang sơn" của giới thể thao điện tử chắc chắn sẽ trèo tường hết phân nửa.
"Tiểu Lộ tự chọn tấm này đấy." anh Dương đi từ ngoài vào, "Vẫn chưa xong sao? Sắp ba giờ rồi."
Rất nhanh đã bắt đầu chụp tiếp.
Một tư thế chợt lóe lên trong đầu Mục Vãn Vãn, cô theo phản xạ tạo dáng theo——
Tay để ngang trước eo, khuỷu tay chống lên, đầu nghiêng nghiêng, liếc nhìn về phía ống kính, đầu ngón tay như có như không mà chạm vào dưới mắt.
Tư thế là phụ, cái chính là ánh mắt lần này rất tốt.
Thợ chụp ảnh giật mình, lập tức chụp ngay lại.
Tốt lắm, ánh mắt này cực kì khinh khi kẻ khác, chắc chắn là đủ khí thế rồi.
Cuối cùng quyết định lấy tấm này, lúc Mục Vãn Vãn đi thay quần áo, thợ chụp ảnh ngoắc anh Dương lại gần: "Anh qua đây một lát."
Anh Dương tiến lại: "Sao vậy, tấm đó không được à?"
"Không, không phải," thợ chụp ảnh mở bộ ảnh ra, chọn mở tấm hình đó của Bùi Lộ, lật qua lật lại một chút, sau đó để chung với tấm Mục Vãn Vãn vừa chụp xong.
"Anh nhìn xem, có giống một cặp đang yêu nhau không?"