BA NĂM QUÉT RÁC - BẮT ĐẦU ĐIỆU THẤP TU HÀNH



Nhất Vô Niệm sai khiến huyết đằng vô thanh vô thức thủ tiêu đi gốc gai đằng do Lý Vân ném ra, còn hắn thì nằm một bên trong đống đổ nát âm thầm dùng thần thức quan sát đám người trên hư không đại chiến.

Nhìn thôi cũng thấy nhiệt huyết sôi trào, thực ra thì hắn cảm thấy xem giải trí rất ổn.
Đám người này giống như mấy con khỉ đang biểu diễn đấu vật với nhau, còn hắn ở một bên thích thú quan sát.

Huyết đằng phẩm cấp đương nhiên cao hơn loại gai đằng mà Lý Vân ném ra, bất quá bởi vì không muốn kinh động đối phương, cho nên huyết đằng nghe theo lệnh Nhất Vô Niệm từng bước thôi miên gốc gai đằng này về dưới trướng của mình.

Thời gian trôi qua không sai biệt lắm thì huyết đằng truyền âm lại,
“Chủ nhân, gốc gai đằng này đã bị ta thu phục, giờ chúng ta có thể âm thầm rời khỏi đây bất cứ lúc nào mà không kinh động tới đám người kia.”
Nhỏ huyết đằng nói ra lời này, giọng nói tràn ngập cỗ kiêu ngạo.
Nhất Vô Niệm cũng công nhận nó làm việc rất tốt cho nên cũng không có nói gì chỉ cười cười, sau đó hắn tiếp tục âm thầm quan sát đám người kia.

Đại chiến diễn ra vô cùng căng thẳng, tên thành chủ của ma đạo dưới sức ép của mười hai tên Nguyên Anh kỳ cũng bắt đầu rơi xuống hạ phong.
Nguyên Anh đại viên mãn đã coi như một đẳng cấp vô cùng cao, nhất là khi đám người chính đạo kia căn bản không có ai tiếp cận cảnh giới này.

Nhất Vô Niệm quan sát một lúc đã có thể lờ mở nhìn ra được cảnh giới của đám người này, đương nhiên nếu đám người này có ai che giấu thì nhận định của hắn vẫn có thể sai lầm.
Bất quá, mặc dù đám tu sĩ chính đạo chưa ai đạt tới Nguyên Anh đại viên mãn nhưng tất cả đều có khí tức rất mạnh, căn bản không phải đám Nguyên Anh mấy tầng cảnh giới thấp.

Chính vì thế dù thành chủ ma đạo có là Nguyên Anh đại viên mãn đi chẳng nữa, đúng là khi bị vây công cũng vẫn có thể rơi xuống hạ phong.

Trông thấy thành chủ ma đạo đang rơi vào hạ phong Nhất Vô Niệm phỏng đoán, nếu như đối phương không có con bài ẩn giấu nào, có lẽ nơi đây chính là mồ chôn của y.

Cuộc chiến bên ngoài đang vô cùng gay go, bất quá đây cũng là một cơ hội để Nhất Vô Niệm âm thầm thoát khỏi nơi đây.
Hắn chẳng muốn dây dưa gì tới đám người này.
Vừa rồi mặc dù đối phương có thể hiểu nhầm hắn nhưng mà hắn vẫn canh cánh trong lòng, hắn không ghi hận đối phương không có nghĩa là hắn sẽ vui vẻ chấp nhận đám người này.

Truyền âm cho huyết đằng bắt đầu chuẩn bị đào tẩu, huyết đằng cũng chỉ đợi có thế mà thôi, nó lập tức hành động.
Hơn chục giây sau, Nhất Vô Niệm thu liễm khí tức tới mức tối đa sau đó từng bước lặng lẽ rời khỏi chốn đây.

Đúng như dự kiến, hắn rất thuận lợi rời khỏi phạm vi của đám người kia, đang chuẩn bị sử dụng thuật pháp độn thổ thì không biết từ đâu ló ra hơn chục tên tu sĩ chính đạo.
Nhất Vô Niệm ngớ người, đám người này rốt cuộc chui từ đâu ra vậy?
Khi hắn còn đang suy tư thì mấy tên tu sĩ chính đạo mặc trên người đủ loại màu y phục cũng nhìn hắn như con mồi, có mấy tên trong đó còn cười lạnh, lên tiếng trêu chọc Nhất Vô Niệm.

“Ô, có một tên ma đạo tiểu tốt lọt lưới.”
Khóe miệng Nhất Vô Niệm hơi giật giật, hắn không nghĩ tới có ngày bản thân lại đứng đối lập với tu sĩ chính đạo trong hoàn cảnh này.

Nên giải thích thế nào đây khi mà trên người hắn tản mát ra ma khí nồng đậm, cũng may đám người này cảnh giới không cao cơ bản chỉ là Kim Đan Kỳ.

Mà bên trong cảnh giới Kim Đan Kỳ hắn lại chưa từng ngán ngẩm tên nào, chứ nói gì tới hiện tại hắn đã là Kim Đan viên mãn.
Nhất Vô Niệm híp mắt, đang tính động thủ thì không biết từ đâu ra một đám ma đạo, hắn chưa kịp nói câu nào thì đã nghe một tên ma đạo trong đó quát:
“Hừ, đám chính đạo các ngươi không ngờ lại lấy đông hiếp yếu căn bản chính là một lũ ngụy quân tử.”
Một tên thiếu niên mặc y phục màu trắng, tay cầm một thanh hỏa đao bên tu sĩ chính đạo cười khinh thường, đáp:
“Đối với đám ma đạo các ngươi cần thiết phải dài dòng như vậy sao?”
Nói xong, hai bên chính ma lần lượt lao vào nhau chiến đấu.

Nhất Vô Niệm đang trở thành tiêu điểm bỗng hóa thành người qua đường, hắn nhìn một bên đang chém chém giết giết liền không khỏi đưa tay vuốt sống mũi.

“Đám người này cũng thật điên cuồng đi!”
Cảm thán một câu, Nhất Vô Niệm liền âm thành lách khỏi phạm vi chiến đấu của hai phe.

Hắn còn tính tốn ít sức để đánh phủ đầu đám người này nhưng không ngờ lại có người cản hộ, mà đặc biệt, đám người này còn là ma đạo.

Trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ, đồng thời cũng có chút vui sướng.

Ây!
Ai mà không muốn bản thân nhàn rỗi cơ chứ!
Thế là dưới con mắt của đám chính, ma hai đạo Nhất Vô Niệm đường đường chính chính rời đi.
“Xem ra đến đây là an toàn rồi!”
Rời khỏi phạm vi chiến đấu của ma đạo hắn thầm nghĩ.
“Tiểu tử, nhanh chóng đưa bản tọa rời khỏi nơi đây.

Nhanh, nhanh! Không đám người chính đạo liền đuổi theo.”
Đột nhiên không gian có xút ba động, sau đó dưới ánh mắt trợn tròn của Nhất Vô Niệm một thân ảnh hiện ra, cả người của y toàn là máu, đặc biệt một bên cánh tay đã bị chém rụng.

Nhìn thôi cũng cảm thấy người này rất thảm!
Sau một giây bất ngờ quá độ Nhất Vô Niệm có chút dở khóc dở cười, đối phương không ngờ lại nhờ hắn mang y rời đi.

Điều này có chút châm chọc!
Nếu như y biết thân phận thực sự của hắn không biết sẽ cảm thấy như thế nào?
Nghĩ tới đây thôi hắn đã có chút mong đợi.
“Khụ khụ!”
“Vị đại nhân này, ngài là…?”
Nhất Vô Niệm biểu hiện có chút đần độn, lắp bắp nói.
“Hừ, ta chính là thành chủ của Vạn Ma Đảo – Khô Sát Lão Nhân!”
“Ồ…” Nhất Vô Niệm kéo dài chữ thể hiện bản thân giật mình, sau đó hắn đột nhiên biểu hiện vẻ ngu ngơ hỏi một câu rất đáng đánh.

“Ngài rất nổi tiếng sao?”
Khô Sát lão nhân nghe vậy suýt nữa thì hộc máu, lão không ngờ đối phương chưa từng nghe tên tuổi của y, đầu tiên hơi sững sờ sau đó liền tức giận.


Lão nổi danh khắp vùng này lý nào lại có người không nghe thấy, nhưng khi lão nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt Nhất Vô Niệm thì có chút không xác định.
Mà quả thật, Nhất Vô Niệm nói không có điêu, hắn đúng là không biết đối phương là ai?
Từ nhỏ hắn đã nổi tiếng ngoan ngoãn lễ phép, người người yêu thích đương nhiên không bao giờ nói dối.
Mặc dù có chút tức giận nhưng lão biết bây giờ không phải là lúc thích hợp để nói mấy lời thừa thãi này, Khô Lâu lão nhân thúc dục Nhất Vô Niệm:
“Ngươi chỉ cần biết ta là một vị ma tu đức cao vọng trọng trong giới ma đạo, có thể giúp ngươi hoàn thành những việc mà ngươi chưa bao giờ nghĩ tới, cụ thể như là giúp ngươi đột phá cảnh giới, nâng cao thiên phú tu luyện và vân vân.

Nói tới đây ngươi cũng hiểu rồi, không cần nói nhảm thêm nữa mau đưa ta rời khỏi nơi đây!”
Khô Lâu lão nhân không muốn sử dụng phí phạm sức lực đi đối phó Nhất Vô Niệm, cho nên liền dùng lợi ích dụ dỗ hắn.

Bất quá để cho lão tức phát điên đó chính là Nhất Vô Niệm không những không tức tốc đưa y đi, mà lại nghi hoặc hỏi:
“Hóa ra ngài là tiền bối trong giới ma đạo.

Tại hạ ngưỡng mộ ngài đã lâu, nay được bái kiến chân thân không khỏi vui mừng trong lòng.

Bất quá tại hạ còn có một câu hỏi nghi hoặc, rất mong ngài có thể giải… đáp…”
Đột nhiên Khô Lâu lão nhân động thủ, lão tung ra một trảo muốn bóp cổ Nhất Vô Niệm đồng thời cũng mở miệng nói, âm thanh có chút nghiến răng nghiến lợi:
“Khốn khiếp! Ngươi đúng là không biết sống chết!”


Bình luận

Truyện đang đọc