BÀN LUẬN TƯ THẾ ĂN CẨU LƯƠNG CHÍNH XÁC



======《 Sinh tồn trên đảo hoang 》 phát sóng trực tiếp thực tế ảo quay phim hiện trường · ngày thứ mười ↓↓======
Trải qua thời gian mấy ngày rèn luyện, mấy người Tô Sở đều biến thành đen gầy, nhưng cũng có tinh thần hơn, ánh mắt sáng ngời, đã quen với nhịp sống trên đảo.
Cẩu Lương vì đạo cụ định hình lại danh tính có hiệu lực vĩnh viễn trong thế giới nhiệm vụ hiện tại, bất kể là diện mạo như thế nào cũng sẽ không có thay đổi lớn, vẫn trắng trẻo nõn nà, vẻ mặt khi cười rộ lên giết chết bốn phương.

Hạ Sùng Phong hơi rám nắng một chút, nhưng hắn mập hơn một cách đáng ngờ —— Cẩu Lương đã bí mật mở rất nhiều buổi chăm sóc đặc biệt, hắn có thể tăng được một chút cân, điều này còn có lợi từ lượng vận động trong thời gian này.
Vào ngày thứ mười, bọn họ muốn xuất phát về phía một hòn đảo khác.
Trong năm ngày ở giữa đảo, bọn họ được nhìn thấy nhiều khung cảnh khác nhau, trèo cây hái trái dại kỳ lạ, cùng nấu rượu trái cây với Cẩu Lương, thậm chí còn cắt mật ong và ăn nhộng ong...!Rất nhiều việc cho rằng cả đời này sẽ không nếm thử đã được đột phá trong vài ngày qua
Lúc này đây vẫn đi bộ, nhưng không gặp con sông bao la hùng vĩ kinh người khi muốn di chuyển như lần trước.

Trên đường đi thật yên bình, họ vẫn có tâm trạng để thưởng thức phong cảnh ven đường.
Khi đến nơi, dòng suối nhỏ cao chưa tới đầu gối của Hạ Sùng Phong.
Dưới suối là cục đá phủ đầy cỏ nước, Chương Kiều Dịch cao hơn Hạ Sùng Phong trượt chân ngã xuống nước tạo ra những bọt nước thật lớn, Hạ Sùng Phong đi sau cùng nhanh chóng kéo hắn lên ——
【 Đinh! Tính mạng của mục tiêu gặp nguy hiểm, người chấp hành NO.00401 vui lòng nhanh chóng xử lý khẩn cấp!! 】
Cẩu Lương đang đi ở vị trí đầu tiên quay đầu lại nhìn vì thấy động tĩnh, đúng lúc này hệ thống chủ đột nhiên phát ra cảnh cáo, Cẩu Lương sợ hãi, hai mắt bỗng dưng trợn lớn, thất thanh quát: "Anh Sùng Phong, tránh ra!!"
Cậu rút ra lưỡi dao ở cổ tay áo ném mạnh qua ——
Hạ Sùng Phong chỉ cảm thấy mắt cá chân đau nhói, ánh sáng bạc lóe lên, một con rắn đang đóng đinh bên chân hắn, hắn tuỳ ý nhìn lại, một con rắn độc đen trắng đan xen đang giãy giụa hấp hối nổi lên khỏi mặt nước, bị dòng suối từ từ cuốn đi....Đầu óc hắn choáng váng, ngay lập tức ý thức được rằng con rắn này rất độc
Tô Sở đi ở giữa hét lên một tiếng, những người khác đều bị sự cố này dọa sợ rồi, Chương Kiều Dịch người ở gần hơn mặt trắng bệch, nắm lấy Hạ Sùng Phong nói: "Tôi không có việc gì chúng ta đi mau!"
"Đừng động vào anh ấy!!"
Cẩu Lương điên cuồng xông tới, bởi vì quá mức sốt ruột còn té ngã ở trong nước.
"Tiểu Hố Nhi......"
Hạ Sùng Phong nhìn ở trong mắt, muốn ngăn cậu lại nhưng nhanh chóng trở nên suy yếu, trước mắt hoa mắt, khiến hắn không nhịn được lắc lắc đầu dưới cái nắng to.
Cẩu Lương nhào đến bên chân hắn, không nói hai lời mò mẫm chân của hắn ở trong nước, sau khi xác định miệng vết thương liền nhấc chân trái của hắn lên, dùng lưỡi dao sắc bén cắt ống quần hắn, cúi đầu hút máu độc.
"Dừng lại......!Tiểu Hố Nhi, đừng......"
Hắn ngã một chút, Chương Kiều Dịch hoảng loạn đỡ cơ thể lung lay sắp đổ của hắn.
Cẩu Lương phun ra một ngụm máu đen, súc miệng trong nước, rồi lại mút lên miệng vết thương của hắn.
Đám Minh Hình và tất cả nhân viên an ninh của đoàn phim gần đó đều đã vọt lên, mặt không có chút máu.
"A Phong, cậu thế nào rồi?!"
"Mau, đội ngũ y tế nhanh chóng đặt thiết bị lên!!"
Cẩu Lương hút hết máu đen, thuận tiện buông ba lô leo núi của mình, tìm được hòm thuốc bên trong.
【 Cẩu Lương: Tiểu Tứ, đổi công cụ thanh lọc độc tố, ngay lập tức! 】
【 Hệ thống: Vâng, chủ nhân! 】
Nhận được phản hồi từ hệ thống, cuối cùng Cẩu Lương cũng không hoảng sợ nữa, cậu thực sự sợ việc mất cảnh giác và bất lực như lần trước.
Cẩu Lương tháo nắp kim tiêm, tiến hành tiêm thuốc vào tĩnh mạch cho Hạ Sùng Phong, đồng thời để hệ thống đưa đạo cụ thanh lọc vào.
Chờ tiêm vào xong, Cẩu Lương mới đứng dậy, nâng mặt Hạ Sùng Phong nói: "Anh có thể nhìn rõ không, đây là số mấy?"
"Tiểu Hố Nhi, em, huyết thanh!"
Hạ Sùng Phong hai mắt mở to, trong mắt đều là hoảng sợ và lo lắng.
Cẩu Lương chậm một nhịp mới phản ứng kịp hắn đang nói gì, ô một tiếng, tuỳ tiện tiêm cho mình một mũi nước muối sinh lí—— cậu cũng không trúng độc, nhưng để Hạ Sùng Phong yên tâm.


Người sau quả nhiên bình tĩnh lại, Cẩu Lương ném ba lô leo núi cho Chương Kiều Dịch, lạnh giọng nói: "Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này."
Cậu khom người cõng Hạ Sùng Phong, tránh bác sĩ đoàn phim tiếp nhận.
======《 Sinh tồn trên đảo hoang 》 phát sóng trực tiếp thực tế ảo ngày thứ mười · Phong bị rắn cắn ↓↓======
"A!"
"Đừng mà!"
"Phong của tôi!!"
"Phong của tôi bị rắn cắn phải làm sao bây giờ, con rắn kia có độc không!"
"Phong của tôi! Hu hu, ông trời phù hộ đừng xảy ra chuyện, đừng xảy ra chuyện!"
Không chỉ có nhóm Ong Mật là khóc đến vỡ òa mà các fans của những người khác cũng thót tim khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Đó không phải rắn nước, là rắn biển, rất độc!"
"Phong của tôi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện......"
"Nếu Phong xảy ra chuyện, bây giờ tôi liền mang theo bom cùng WE đồng quy vu tận!"
"Động tác của Mạch Mạch thật chuyên nghiệp!"
"Phong của tôi không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì!"
"Bác sĩ đoàn phim hoàn toàn để trang trí sao?!"
"Mau về nhà đi! Tôi không muốn Phong ở một nơi nguy hiểm như vậy......"
Tiếng khóc còn mãnh liệt hơn khi Phong công bố kết thúc độc thân, phòng phát sóng trực tiếp lại bị nước mắt bao phủ, cũng may Mạch Mạch đã nhanh chóng xử lý miệng vết thương, cõng Phong trở về trên bờ, sau đó các nhân viên y tế mới chạy đến, dùng máy để thực hiện các xét nghiệm máu và các kiểm tra khác cho Phong.
Mạch Mạch đẩy bác sĩ xử lý miệng vết thương cho Phong ra, băng bó vết thương bằng thuốc mà cậu mang tới: "Ở đây không cần anh phụ trách nữa, qua xem vết thương của anh Chương đi."
Giáo chủ sờ sờ mông lúc này mới cảm giác được bị quăng ngã rất đau, nhưng bây giờ cũng không rảnh lo nhiều như vậy.
Hắn tự trách, nói: "Đều tại tôi không cẩn thận, nếu không phải tôi dọa đến con rắn kia nó cũng không đột nhiên phát động tấn công, cắn A Phong được.

Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ ở lại trên đảo này không cần trở về nữa."
Mặt Phong từ từ khôi phục huyết sắc, cũng không biết Mạch Mạch dùng thuốc gì, hiện tại triệu chứng sinh lý đã khôi phục bình thường, chỉ là nói chuyện vẫn còn chưa được lưu loát.
"Tiểu Hố Nhi, kiểm tra."
Mạch Mạch xử lý xong miệng vết thương cho hắn, lắc đầu nói: "Em không sao, anh đừng lo lắng.

Anh Sùng Phong, anh cứ bình tĩnh, em sẽ không để anh xảy ra chuyện gì đâu."
Cậu ngồi xổm trên đất bắt mạch cho Phong, thật lâu sau, lông mày chau lại, châm cho hắn mấy kim, đau lòng nói: "Chảy nhiều máu như vậy, không biết phải bồi bổ bao lâu......"
Trong thời gian ngắn ngủn Phong đã khôi phục hành động tự nhiên, hắn một tay bế Mạch Mạch lên, quát: "Bác sĩ! Kiểm tra cho cậu ấy mấy người không nghe thấy sao?!"
Bác sĩ đoàn phim và các fan giật nảy mình, Mạch Mạch giơ tay ôm lấy hắn, bỗng nhiên khóc, nói: "Con rắn đáng chết! Em muốn tiêu diệt chín đời nhà nó, cho nổ tung hòn đảo đểu này!"
Phong mím môi, không nói gì, nhíu mày thật chặt.
【 Đinh, cập nhật độ hảo cảm của mục tiêu, độ hảo cảm hiện tại: 85! 】
Cuối cùng cũng có thể nghe thấy một vài tiếng cười trong vòng làn đạn ↓
"Vừa rồi lo lắng đến mức tôi đã cắn vào lưỡi của mình."
"Tôi khóc nhiều đến nỗi bạn trai tôi bị dọa sợ đái ra quần rồi......"
"WE ngồi thu lưỡi dao của tôi đi!!"
"Mạch Mạch biết y thuật! Là đông y, dáng vẻ thật là lợi hại!"
"Vừa rồi Mạch Mạch hình như phi dao đóng đinh con rắn, còn lợi hại hơn cả những chiêu thức trong phim cổ trang!"
"Cảm ơn Mạch Mạch đã cứu Phong của tôi, giống như tôi đợi bố mẹ tái sinh vậy!"

"Tôi đi theo dõi cậu ấy đây, mấy người khiến tôi khóc một hồi, đừng để ý đến tôi."
"Lúc trước tôi thấy Phong đối xử với cậu ấy rất tốt, tôi đã ghen tị với Mạch Mạch rồi thoát fan, bây giờ......!Rất xin lỗi Mạch Mạch, tôi tuyên* cậu cả đời!"
*Tuyên - 宣: là một phương ngữ địa phương Đài Loan mang ý nghĩa như Anh thích em hay em thích anh.Từ Tuyên 宣 [xuān] được tạo ra bằng cách đọc liên tục từ Thích 喜欢 [xǐ·huan])
"Mạch Mạch thật sự rất thích Phong a, nếu là tôi, lúc ấy đã sớm khóc ngất rồi, cũng may Mạch Mạch rất lợi hại!"
"Mạch Mạch không do dự một chút nào, tôi không biết tôi có thể làm được vậy không......"
"Mạch Mạch khóc cũng khí phách như vậy!"
"Mẹ hỏi tôi tại sao lại quỳ khi xem phát sóng trực tiếp......"
"Tôi vừa rồi mới ngất đi, hiện tại đang trên xe cứu thương, mấy người mau nói cho tôi biết, Phong không có việc gì chứ?!!"
"Em gái kiên cường chút, Phong đã không có việc gì rồi, cảm ơn Lúa mạch của tôi!"
"Vậy thì tôi có thể yên tâm thoải mái vào phòng sinh rồi!"
"Lầu trên...... ̄0 ̄."
......
======《 Sinh tồn trên đảo hoang 》 phát sóng trực tiếp thực tế ảo ngày thứ mười một · sáng sớm khủng bố ↓↓======
"A a a!!!!!"
Tiếng hét thất thanh của nữ thần, khởi động một ngày chấn động lòng người.
Cách đó không xa đám Tiểu Teddy cũng bị dọa thê thảm, cuống quít chạy lại, đỡ nữ thần té ngã trên mặt đất đang không ngừng lùi về sau, "Làm sao vậy, làm sao vậy?"
Nữ thần hoảng sợ nói: "Được rồi, thật nhiều rắn, chúng ta mau đi ra......!Tôi muốn về nhà......"
Teddy đi qua xem—— "A!!!"
"Đã xảy ra chuyện gì thế?!"
"Mặt nữ thần của tôi trắng bệch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Đạo diễn đi ra cho lời giải thích!"
Các fan đang ôm chặt trái tim của mình, ngày hôm qua sau khi Phong bị rắn cắn, bọn họ đã không muốn nghe từ như rắn nữa.

Lại thấy màn hình thực tế ảo bị xử lý làm mờ, lần đầu tiên xuất hiện dòng chữ chú thích như vậy: Số lượng rắn lên đến hơn một trăm con, quá đáng sợ, mong các fan có hội chứng sợ mật độ cao và sợ rắn tự giác che chắn.
"Suỵt, đừng lên tiếng, đừng đánh thức chúng nó." Thầy Thành che miệng nữ thần đang mất khống chế mà còn thấp giọng thét chói tai, kéo cô lùi lại, giáo chủ Chương đỡ Tiểu Teddy chân đã mềm nhũn.
Tiểu Teddy mạnh dạn nói: "Được rồi, nó giống như đã chết rồi."
Lúc này, Mạch Mạch ngáp dài đi vào, "Đều là một đống rắn chết, tôi bắt để bổ thân thể cho nam thần."
Phong đi theo phía sau cậu sắc mặt thay đổi một chút, cau mày nói: "Không phải anh đã nói đừng làm những chuyện nguy hiểm rồi sao?"
Mạch Mạch nhún nhún vai nói: "Cũng không nguy hiểm lắm, mấy thứ này làm sao có thể là đối thủ của em.

Hừ, em chính là muốn cho chúng nó về sau nhìn thấy chúng ta đều sợ, xem chúng nó còn dám dám tới không!"
Phong: "......"
Phong bỗng nhiên lại do dự nói: "Em vừa mới nói em cho anh ăn......?"
Mạch Mạch xua xua tay: "Mật rắn tươi, thánh phẩm để bồi bổ và giải độc nha.

Được rồi, bây giờ đều ở trong bụng của anh, có buồn nôn cũng muộn rồi."
Phong: "......"
Mật rắn tươi......!Các fan tỏ vẻ: Thật không thể tưởng tượng, an ủi Phong của tôi QvQ.

Tiểu Teddy vành mắt đỏ lên, "Cậu...sao cậu không dặn trước cho chúng tôi TДT!"
Mạch Mạch nói: "Xin lỗi, bình thường buổi sáng mọi người đều không tới phòng bếp."
Nữ thần một bên uống nước an ủi một bên khóc lóc nói: "Thật xin lỗi, ngày hôm qua tôi nhìn Mạch Mạch và A Phong......!Nên hôm nay tôi muốn làm cơm sáng......"
Chỉ là không nghĩ tới, sẽ nhìn thấy hình ảnh đáng sợ như vậy.
"Sợ bóng sợ gió QAQ."
"Cái gì mà sợ bóng sợ gió, phải là thật sự bị hù chết được chứ!"
"Đoàn phim đã làm mờ, nhưng mà tưởng tượng đến mấy trăm con rắn chồng chất lên nhau, cho dù là rắn chết......!Bây giờ cả người tôi đều nổi hết da gà."
"Nữ thần cũng thật tốt bụng, không nghĩ tới......"
"Mạch Mạch, cậu thật đi diệt chín đời nhà con rắn kia sao!"
"Ha ha, tôi chỉ có thể nói, làm tốt lắm!!"
"Việc đó đã xảy ra khi nào?"
"Hẳn là ngày hôm qua Mạch Mạch tắt công cụ phát sóng trực tiếp đi ra ngoài, tôi nói sau nửa đêm tôi luôn cảm thấy chỉ có một người trong lều của Phong."
"Phong cũng không có biện pháp giữ cậu ấy lại, Mạch Mạch cậu đây là muốn lên trời à."
"Mấy trăm con rắn......!Mạch Mạch cậu đây là muốn làm gì......(>д<)"
Mạch Mạch dường như nghe được tiếng lòng của hắn: "Một khoảng thời gian tiếp theo chúng ta sẽ ăn canh rắn.

Hôm nay trước tiên làm món canh long phượng, thịt rắn kho tàu, thịt rắn hấp, hầm một nồi thịt rắn với mỡ gà và dầu thực vật rừng..."
"Tiểu Hố Nhi." Phong nói, "Anh không muốn ăn."
Teddy đã không nhịn được lao ra ngoài nôn mửa, biểu hiện của những người khác cũng không khá hơn là bao.
Mạch Mạch vô tình bỏ qua bọn họ, nhón chân sờ sờ đầu Phong, ân cần nói:
"Ngoan, phải nghe lời bác sĩ."
Phong: "......!Được."
"Ha ha, câu trả lời của Phong hơi khó khăn!"
"Nhìn thấy Phong vẫn ổn, cuối cùng tôi đã có thể nuốt trái tim nhỏ trở lại."
"Star của tôi nôn trông thật đáng thương T^T."
"Bác sĩ Mạch ~~"
"Nữ thần và giáo chủ chân đều mềm nhũn rồi, có thầy Thành đỡ nên bọn họ mới không bị ngã......23333."
"Vì tình mà có thể tha thứ được, nhưng bây giờ tôi đã ghê tởm đến mức không thể ăn cơm sáng được nữa rồi."
"Thật ra tôi rất muốn nhìn một chút bộ dạng của mấy trăm con rắn chồng chất lên nhau XD."
"Ngày đầu tiên tôi nhìn thấy một con rắn cũng đã sợ hãi lắm, nhưng bây giờ tôi cũng muốn nhìn một chút cho hả giận! Xem bọn nó còn dám cắn Phong của tôi nữa không!!"
"Đã tìm được rồi —— Mạch Thao, tốt nghiệp thạc sĩ tại Đại học Y Khoa Hoàng gia nước X, có bằng bác sĩ khoa ngoại và Đông y hạng đặc biệt, tương đương với trình độ chuyên gia, năm ấy mới 21 tuổi...!Mạch Mạch của tôi thật lợi hại!!"
"Thật hay giả vậy?!"
"Trời ơi, sao lại có người lợi hại như vậy!!"
"21 tuổi, còn vừa qua năm thứ hai Đại học Y Khoa......"
"Cả đời không hối hận hâm mộ Phong, cả đời không uổng yêu lúa mạch!"
"40 tuổi, vẫn còn đang thi bằng trung cấp _(:зゝ∠)_."
"Có một fan đáng yêu như vậy bên cạnh Phong, mẹ đã có thể yên tâm rồi ^__^."
......
======《 Sinh tồn trên đảo hoang 》 phát sóng trực tiếp thực tế ảo quay phim hiện trường · ngày thứ 14 ↓↓======
Mặc dù Hạ Sùng Phong chỉ có hai vết thương chảy máu ở chân, nhưng Cẩu Lương vẫn nhất quyết để hắn cẩn thẩn tĩnh dưỡng, sợ hắn đi ra ngoài vết thương sẽ bị nhiễm trùng, nhất quyết giữ hắn an toàn và không cho hắn ra ngoài.

Còn bản thân thì hoạt động tích cực hơn bao giờ hết, mỗi ngày mới bình minh đã ra ngoài kiếm ăn.
Đảo hoang này thật sự giống như sân sau nhà cậu, mỗi lần cậu đi ra ngoài không đến một giờ đã thu hoạch được rất nhiều.
Đám Minh Hình đều mắt nhìn trông mong, tuy rằng Cẩu Lương ngoài miệng không khoan dung người khác, nhưng mỗi lần đều sẽ chia đồ ăn cho bọn họ —— cho dù không phải phần tinh tuý, nhưng hương vị đã ngon đến mức khiến bọn họ hận không thể nuốt đầu lưỡi vào.
Tô Sở xúc động nói: "Tôi còn tưởng rằng tôi ở đây hơn nửa tháng, sau khi ra ngoài tật xấu kén ăn gì cũng sẽ không thuốc mà khỏi, nhưng mà bây giờ xem ra......!Về sau không có tay nghề của Mạch Mạch, làm sao tôi có thể sống!"

Chương Kiều Dịch nói: "Tôi có cảm giác như đang tham gia một chương trình ẩm thực, ha ha!"
Thành Bắc: "Điều này cũng phải cảm ơn Mạch Mạch rất nhiều! Khi trở về thủ đô, hãy tới nhà tôi ăn cơm, tuy rằng tay nghề của chị dâu cậu không bằng cậu, nhưng một vài món ăn miền bắc vẫn làm rất chính gốc."
Cẩu Lương không từ chối.
Minh Hình nói theo: "Mạch Mạch à, lúc ra ngoài cậu cũng đừng quên tôi nha, sau này lại đưa đồ ăn cho phụ huynh của tôi nhé, đừng quên vẫn còn một người đang sống như tôi."
Cẩu Lương cười tủm tỉm nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ quên."
Minh Hình: "......!Anh họ, cậu thật sự là anh họ của tôi!"
Cẩu Lương xoay đầu: "Hai mắt bị thương."
Mọi người đều nở nụ cười.
Thời gian chia tay đang đến gần, tất cả đều luyến tiếc, nhiệt tình dẫn các bạn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đi xem rất nhiều cảnh đẹp.
Buổi chiều ngày hôm sau, máy bay của đoàn phim đã đến đảo.
Đạo diễn nói: "Thế nào, mấy vị nam thần nữ thần, nửa tháng này có vui không?"
Tô Sở: "Sợ hãi lại kích thích, nhưng mà rất vui vẻ.

Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho tôi mấy ngày nay, thật hy vọng qua mười năm nữa chúng ta còn có thể tụ tập với nhau ở đây, cùng nhau nướng cá, ăn chút canh rắn, ha ha ha."
Chương Kiều Dịch: "Tôi muốn cảm ơn nhất chính là Mạch Mạch, nếu không có cậu ấy trong khoảng thời gian này chúng tôi cũng không biết sống qua ngày mấy, khẳng định là đói bụng.

Còn muốn nói một câu thật xin lỗi với A Phong, lần đó liên luỵ cậu, trong lòng vẫn luôn rất áy náy, may mắn tất cả đều ổn."
Thành Bắc: "Vợ của tôi còn nói tôi ở trên đảo đói mấy bữa gầy mất mấy cân, khi kết hôn mặc vest sẽ đẹp hơn, kết quả cuối cùng mấy ngày nay, tôi còn béo ra.

Ha ha, về nhà mong không cần quỳ ván giặt đồ!"
Minh Hình: "Mạch Mạch, giao địa chỉ không giết!"
Hạ Sùng Phong: "Vui vẻ."
Cẩu Lương: "Xin miễn cọ cơm, cảm ơn."
Bất luận các fan có luyến tiếc bao nhiêu, bọn họ đều theo chân nhóm Thánh Allah rời khỏi thế giới hòn đảo biệt lập đầy nước mắt và tiếng cười trong mười lăm ngày sinh sống.

Máy bay bay lên khỏi biển lớn, xuyên qua những đám mây ——
《Kỷ niệm một trăm năm WE · Sinh tồn trên đảo hoang 》END.
*
Trên máy bay.
Công cụ phát sóng trực tiếp thực tế ảo đã đóng lại, Hạ Sùng Phong một tay ôm Cẩu Lương vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Em không được lấy bản thân ra mạo hiểm nữa, em có nghe thấy không?"
Cẩu Lương giơ tay trấn an sống lưng hắn, "Vâng, em nhớ rồi."
Hạ Sùng Phong nói: "Tiểu Hố Nhi, chúng ta......!Kết hôn đi!"
Cẩu Lương mở to hai mắt, ngay sau đó cười đến mức lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào, "Được, anh không được đổi ý đấy, tí nữa xuống máy bay chúng ta đi luôn!"
"Sẽ không đổi ý."
Hạ Sùng Phong hôn lên môi cậu.
Cẩu Lương đẩy hắn vào trên ghế dựa, hôn hắn liên tiếp: "Nam thần à nam thần, em rất thích anh!"
Hạ Sùng Phong cười thành tiếng, vẻ mặt đã không thấy một chút cao lãnh nào, dịu dàng đến mức có thể khiến người ta tan chảy.
Cẩu Lương đã ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng, cậu nuốt nước bọt, không thể nhịn được nữa —— lúc này không ăn cơm, còn đợi khi nào!! Mấy ngày nay khiến cậu nghẹn hỏng rồi!
"Sùng Phong......"
Hạ Sùng Phong phóng túng cậu, đợi cậu dỗ dành mà thúc giục, mới nâng sườn mặt của cậu, lấy lại quyền chủ động, lấy bàn tay che lại mặt cậu và môi hai người chạm nhau, hôn cậu thật sâu.
【 Đinh! Tiến độ nhiệm vụ được đẩy mạnh! Tiến độ hiện tại: 10.5%!! 】
Bọn họ hôn đến mức khó khăn tách rời.
Mọi người trên máy bay: Hoá đá.ING.


Bình luận

Truyện đang đọc