BĂNG TUYẾT TRONG NGÀY HÈ

"Mau đưa chị ! Nếu không chị không để ý đến em nữa !" Mộ Tuyết phát ra tối hậu thư, quả thật không giành nữa, ngược lại nằm trên giường, mặt chuyển sang hướng khác không để ý tới Tư Băng.

"Được được ! Không giỡn nữa, em đưa chị nè, đừng giận được không? " Tư Băng thấy chị thật sự không để ý đến mình, sợ chị giận thật, vì vậy vội vàng đem truyện tranh để trước mặt chị, nhẹ giọng nói.
"Em không phải muốn xem sao ! Vậy em xem đi !" Mộ Tuyết bắt lấy quyển truyện, bực mình nói.
"Là em muốn giỡn với chị thôi mà, đừng giận được không, đi mà !" Tư Băng thấy chị có vẻ như đã giận, nhanh chóng nghiêng người bắt lấy cánh tay chị, hy vọng chị nguôi giận.
"Ai muốn giỡn với em ! Cách xa chị một chút !" Mộ Tuyết tiếp tục không để ý, đẩy tay Tư Băng ra.
"Chị..., em sai rồi, đừng không để ý đến em được không ?" Tư Băng biết chị đã giận thiệt rồi, tiếp tục lay lay cánh tay chị vừa cầu xin tha thứ.
"Đừng nháo nữa !" Mộ Tuyết dùng sức giữ lại tay Tư Băng.
"Chị... Mộ Tuyết... Tiểu Tuyết...Hạ Mộ Tuyết...Đừng không để ý đến em, được không?" Tư Băng bật dậy, đặt hai tay lên hai bên người chị, dùng các cách xưng hô khác nhau để gọi Mộ Tuyết, muốn cho Mộ Tuyết chú ý. Tuy nhiên đối phương lại xoay mặt sang hướng khác, không thèm liếc mình dù một cái. Tư Băng bắt đầu gấp lên, hai chân cũng đặt hai bên người chị, nếu không phải đang dùng hai tay hai chân chống đỡ thì chắc cả cơ thể nàng đều nằm trên người chị.
"Em làm gì vậy ?" Mộ Tuyết vốn định không để ý đến hành động của Tư Băng, chính là tình huống hiện tại làm cho Mộ Tuyết không thể không phản ứng, nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết kế tiếp Tư Băng sẽ làm ra chuyện gì !
"Chị, xin chị, đừng không để ý đến em ! Em đã nhận sai rồi còn không được sao?" Tư Băng tỏ ra dáng vẻ vô cùng đáng thương cầu xin chị.
Mộ Tuyết vốn đã muốn nguôi giận, chỉ là vẫn không biết tại sao vẫn muốn không để ý đến Tư Băng, có lẽ thấy Tư Băng đối với mình như vậy thì rất vui, muốn Tư Băng sốt ruột vì mình, thấy Tư Băng dỗ dành mình, lo lắng cho cảm nhận của mình thì chứng tỏ Tư Băng quan tâm mình. Chính vì muốn Tư Băng tiếp tục dỗ dành mình, tiếp tục vì mình mà sốt ruột, nên phải giả vờ giận dỗi. Hẳn là người con gái khi yêu đều có khát vọng được đối phương quan tâm lo lắng như vậy.
Tư Băng thấy chị không có phản ứng gì sau khi mình nhận sai,  liền nóng nảy. Làm sao bây giờ ? làm sao bây giờ? Tư Băng sốt ruột suy nghĩ đối sách.
Mộ Tuyết nửa ngày không nghe được thanh âm của Tư Băng, có chút buồn bực, vì thế quay đầu lại muốn nhìn xem thế nào, không ngờ bắt gặp ánh mắt sâu đậm tình cảm của Tư Băng đang nhìn mình.
"Vợ yêu dấu...Tha thứ cho em được không? Em sai rồi, được không?" Tư Băng nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ chỉ có như vậy thì chị mới nguôi giận nhỉ? Vì thế thâm tình nói ra câu này, đủ để cho Mộ Tuyết không biết phản ứng thế nào.
Mộ Tuyết nghe xong câu nói của Tư Băng, lập tức xấu hổ đến đỏ mặt, không biết nên làm thế nào cho phải, vẫn không nhúc nhích nhìn Tư Băng. Tư Băng nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của chị, kìm lòng không được hôn xuống. Nhẹ nhàng hôn hai má hồng hồng của chị, một lần lại một lần, không biết mệt mỏi.
"Vợ yêu, có phải tha thứ cho em rồi phải không?" Tư Băng ngẩng đầu nhìn thấy Mộ Tuyết đang nhắm mắt lại, tựa hồ thật thích mình hôn, nên thích thú hỏi.
"Em... ai là vợ của em?" Mộ Tuyết mở mắt nhìn thấy đối phương đang tỏ vẻ khoái chí nhìn mình, biết Tư Băng đang trêu đùa mình, liền hét lên.
"Không phải chị thì còn có thể ai? Chẳng lẽ chị muốn em đi tìm người khác làm vợ sao?" Tư Băng tiếp tục vui đùa.
"Tuỳ em!" Mộ Tuyết quay đầu không thèm nhìn bộ dáng đáng ghét kia của Tư Băng.
"Được! Vậy em đi đây !" Tư Băng cố ý làm ra vẻ muốn đứng dậy đi.
"Em..." Mộ Tuyết không ngờ Tư Băng sẽ như vậy, quay đầu lại muốn nói, không ngờ Tư Băng đã dùng miệng ngăn lại.
"Uhm..." Mộ Tuyết vốn muốn đẩy Tư Băng ra, nhưng từ sau khoảnh khắc nghe Tư Băng nói những lời đó, thì mọi sức lực đều biến mất.
"Yên tâm, đời này em chỉ yêu một mình chị, cũng chỉ có chị mới có thể trở thành vợ của em !" Tư Băng nhìn thấy nụ cười của đối phương mà hài lòng, tiếp tục nụ hôn vừa rồi.


"Đúng rồi, chị vì sao không cho em xem vậy?" Rốt cuộc sau khi dùng nụ hôn để dỗ dành chị xong thì Tư Băng tò mò hỏi.
"Tư Tư, vì sao đột nhiên chạy đến phòng chị?" Mộ Tuyết nói sang chuyện khác.
"Vì em ngủ không được, muốn tìm chị nói chuyện phiếm." Tư Băng không nhìn ra ý đồ của chị, ngoan ngoãn trả lời.
"Em không sợ quấy rầy chị ngủ à." Mộ Tuyết nhớ lại tình huống chật vật lúc nãy, không khỏi oán giận.
"Chuyện đó, không nghĩ tới, ha ha" Tư Băng thật không nghĩ tới phương diện này.
"Bỏ đi, chị mệt rồi, em về phòng ngủ đi!" Mộ Tuyết muốn mau chóng chấm dứt tình cảnh này, để tránh Tư Băng nhắc lại vấn đề truyện tranh.
"Nhưng mà chị, chị còn chưa trả lời em câu hỏi vừa rồi, vì sao không cho em xem?" Tư Băng rốt cuộc vẫn không quên.
"Chị mệt rồi !" Mộ Tuyết xoay người, cố tình không để ý câu hỏi của đối phương.
"Chị không nói cho em biết, vậy em xem nha !" Tư Băng nói xong liền muốn đi lấy quyển truyện.
"Em... được rồi nói em biết ! Mấy cuốn truyện này đều là truyện tranh đồng tính !" Mộ Tuyết chịu không nổi sự truy đuổi của Tư Băng, đành phải nói ra.
"Thật hả?" Tư Băng tỏ vẻ vô cùng hưng phấn.
"Không được xem !" Mộ Tuyết nhìn ra ý đồ của Tư Băng, cảnh cáo nói.
"Vậy... em không quấy rầy chị nghỉ ngơi, em về phòng ngủ." Tư Băng nói xong muốn đứng dậy, định âm thầm giở trò lấy truyện đem về phòng mình, không ngờ bị chị kéo lại giường.
"Chị nói không được xem, ngoan ngoãn ngủ ở đây !" 
"Ơ...Nhưng người ta thật sự ngủ không được ! " Tư Băng nhìn mấy quyển truyện bị chị cất đi, đáng thương nói.
"Ngủ không được cũng phải nhắm mắt lại !" Mộ Tuyết không để ý đối phương đang oán giận, tắt đèn ngủ đầu giường.
"Haiza..." Tư Băng than thở trong đêm, đành phải quên đi vụ truyện tranh rồi !

Bình luận

Truyện đang đọc