BẢO TRÂM! EM ĐỪNG HÒNG THOÁT


  Huỳnh Bảo Trâm, 27 tuổi. Nhan sắc cũng thuộc trung bình. Đã có chồng nhưng chưa có con. Họ đang sống tại một căn hộ cho thuê ở thành phố A. Hôm nay, cô thấy trong người không được khỏe nên xin nghỉ phép đến bệnh viện khám, và kết quả là cô đã có thai hai tháng. Cô vui mừng chạy về nhà, định chiều nay anh đi làm về sẽ cho anh một bất ngờ.

  Nhưng than ôi! Vừa về đến nhà cô đã bắt gặp chồng và một cô gái khác đang thân mật trên giường. Nhìn thấy cô, anh ta chẵng những không chột dạ, mà còn thản nhiên nói.

  - Bảo Trâm! Chúng ta ly hôn đi! Tôi sẽ cưới cô ấy. Cô ấy xinh đẹp và có tiền, có quyền có thế hơn cô nhiều. Sẽ cho tôi cuộc sống tôi muốn. Còn cô chẳng có gì cả, lúc trước tôi mắt mù mới cưới cô, nên giờ mới phải hối hận. Đơn ly dị tôi đã viết và ký sẵn, cô chỉ việc ký vào là xong. Chúng ta đường ai nấy đi.

  Nói rồi, hắn đưa cho cô tờ giấy đơn ly hôn, trên đó cũng đã ký tên của hắn. Cô nhìn tờ giấy, rồi nhìn hai tên gian phu, dâm phụ vẫn đang ôm nhau tươi cười đắc ý nhìn cô. Cô thật muốn cầm dao lên đâm chết họ, nhưng cô nghĩ đến đứa con trong bụng nên cố nén lại. Cô cười khẩy nói.

  - Ha. Anh đừng có hòng! Tôi sẽ không để hai người toại nguyện đâu.

  Rồi cô xé nát tờ giấy ly hôn quăng vô mặt họ. Xách giỏ đi ra ngoài trong nước mắt. Nhưng cô cũng không quên đem ở khóa mới mua trong giỏ ra mà khóa cửa bên ngoài lại. Nhốt hai kẻ khốn nạn bên trong. Nếu không phải nhà thuê và ở chung cư, cô thật sự muốn đổ xăng thiêu chết họ.

  Vừa đi nhanh, vừa khóc, vừa tức tối. "Tại sao? Tại sao lại đối xử với mình như vậy? Mình có làm gì hại ai đâu mà phải chịu sự đau khổ như thế này chứ? Khi xưa thì người yêu bao nhiêu cũng bị cướp, bây giờ đến chồng cũng bị giật. Tại sao lại như vậy chứ?"

  Cô sờ lên bụng, nơi đó có một sinh mệnh nhỏ bé đang bắt đầu tượng hình. Tự nói.


  - Con yêu! Cha đã bỏ mẹ con ta! Thì mẹ con ta cũng không cần tên khốn nạn đó nữa. Mẹ sẽ tự sinh con ra và nuôi con lớn khôn.

  Tuy nói vậy, nhưng nước mắt cô vẫn tuông rơi trong đau xót, trái tim như thắt lại đau đớn. Cô cất bước đi mà không biết mình sẽ đi đâu. Đột nhiên, một chiếc xe tải lớn từ một con phố băng ra và... cô cảm thấy cả người tối sầm lại, nhưng ý thức cô vẫn còn thanh tĩnh.

  - Không ngờ cả ông trời cũng muốn mình tác hợp cho họ. Người yêu cũng bị cướp nay đến chồng cũng bị giật. Nếu có thể làm lại từ đầu mình nhất định sẽ không yêu ai, không lấy chồng. Chỉ sẽ sống vì bản thân mình. Con ơi! Cho mẹ xin lỗi mẹ đã không bảo vệ được con.

  Rồi dần dần chìm vào bóng tối.
  ___________________________________________________________________

  Một giọng nói quen thuộc vang bên tai cô.

  - Trâm! Trâm.... dậy ăn cháo, uống thuốc nè con.

  Bảo Trâm cố gắng mở đôi mắt nặng trịch của mình, đập vào mắt là một gương mặt quen thuộc, hiền từ mà mấy năm nay cô luôn nhớ. Cô tưởng mình thật sự đã chết, bèn khóc nức nở kêu.

  - Mẹ! Mẹ con cũng gặp lại mẹ rồi. Hu hu...


  Mẹ cô cười nói.

  - Cái con nhỏ này. Mẹ mới đi mua thuốc có một lát mà nó làm như là đi mấy năm trời vậy. Còn nhõng nhẽo nữa chứ? 15, 16 tuổi rồi bộ ít ha. Mấy năm nữa gã được rồi, chỉ có bị sốt mà cũng khóc.  Thôi ăn cháo, uống thuốc nè cô nương, cho mau hết bệnh rồi mai còn đi học nữa. Nghỉ hai ngày rồi!

  Bảo Trâm vô cùng kinh ngạc, nhìn mẹ rồi nhìn cháo và thuốc mẹ để trên ghế cho cô. Nhìn nhìn xung quanh nữa. Cô trừng to mắt, khi thấy mình đang nằm ở một nơi vô cùng quen thuộc. Đây là căn nhà nhỏ chỉ vỏn vẹn 30m2, tính luôn gác, nằm sâu trong một con hẻm nhỏ thuộc thành phố A. Nơi mà đã trở thành tổ ấm của mẹ con cô từ khi ba cô và mẹ thôi nhau.

  Lúc vừa mới sinh ra, Bảo Trâm cũng có một gia đình hạnh phúc vui vẽ, đầm ấm. Tuy không giàu có, nhưng cũng không đến nỗi nghèo hèn. Nhưng từ khi ba cô cặp với người đàn bà khác và ly dị với mẹ cô, bởi mẹ không sinh được cho ông ta đứa con trai. Mẹ đã dùng số tiền chia gia sản sau khi ly hôn mua căn nhà này. Tuy nhỏ hẹp, lại ở sâu trong hẻm nhưng cũng có thể giúp hai mẹ con có nơi che mưa chắn gió, không phải ở thuê, ở trọ.

  Nhưng ba năm trước, mẹ cô bị bệnh nặng cô đã bán nó để lấy tiền chữa trị cho mẹ, nhưng cuối cùng mẹ cũng không qua khỏi và qua đời. Cô mới ra ngoài thuê nhà để ở và gặp được người chồng hiện tại của cô. Quen nhau hai năm, sau đó kết hôn một năm. Nhưng rồi... Bảo Trâm không muốn nhớ tới tên khốn nạn đó nữa.

  Cô chợt giật mình như người từ trong mộng mới tĩnh lại. "Không lẽ mình đã trọng sinh sao?" Cô vội hỏi mẹ.

  - Mẹ ơi! Hôm nay là ngày tháng năm nào vậy mẹ?

  Mẹ cô ngớ ra, thắc mắc nói.


  - Cái con nhỏ này! Bộ sốt đến hỏng đầu hay sao vây?

  Rồi lấy bàn tay sờ lên trán cô, nhíu mày nói.

  - Ừm. Cũng đỡ hơn hồi sáng rồi.

  Rồi chỉ vào lịch nói.

  - Đó con coi thử...ơ...

  Nhưng khi nhìn vào lịch bà thấy lịch còn là của hai ngày trước, chưa xé đến hôm nay. Bình thường là cô xé mẹ cô ít khi nào xé, vì hai ngày nay cô bị bệnh nên bà cũng để luôn. Bà nghĩ chắc cô chỉ định hỏi ngày thôi, tiện nói luôn tháng với năm cho vần. Bà bèn đứng dậy xé hai tờ lịch. Bảo Trâm xem thì là ngày 20 tháng 10 năm 2007.

  Cô mới nhớ ra, hôm nay là ngày phụ nữ Việt Nam. Năm nào cô cũng dùng tiền để dành mua quà cho mẹ, nhưng chỉ có năm 2007 là năm cô học lớp 9. Cô bị một trận sốt nặng phải nghỉ học mấy ngày nên năm đó không có tặng mẹ quà. Cô rươm rướm nước mắt lại muốn khóc.

  Mẹ cô thì không có để ý lắm ngày phụ nữ hay phụ nam gì. Thấy con đã đỡ nhiều bà bèn dặn cô ở nhà nghỉ ngơi. Bà đi dọn vệ sinh cho người ta. Có gì thì gọi điện thoại cho mẹ. Mẹ cô làm việc chủ yếu là dọn vệ sinh cho người khác theo giờ. Bửa nào không có người kêu thì mẹ lãnh hàng gia công về làm. Chủ yếu trang trải gia đình và có tiền lo cho cô ăn học.

  Cô tươi cười đáp "dạ" một tiếng rồi bưng tô cháo lên ăn và uống thuốc, mẹ cô cũng đã đi ra ngoài. Xong rồi, cô nằm xuống ngủ một lát, đến khi thức dậy cô cũng thấy mình vẫn còn ở nhà nên vô cùng vui mừng. Vậy là cô thật sự đã trở lại năm 15 tuổi, cô không phải nằm mơ.


  Nếu trời cao đã mở mắt cho cô làm lại lần nữa, cô sẽ tuyệt đối không như kiếp trước suốt ngày mơ mộng, hẹn hò bạn trai đâu. Cô sẽ cố gắng kiếm tiền phụ giúp mẹ đỡ gánh nặng. Kiếp trước ngoài đi học ra thì cô cũng chỉ có đi chơi, quen bồ bịch nên dù cô thông minh nhưng thành tích cũng chỉ trung bình. Không suy nghĩ phụ được mẹ việc gì kiếm tiền. Khiến mẹ phải vất vả, sau này mới sinh bệnh và qua đời. Cô thật cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Kiếp này cô nguyện trong tim sẽ không còn bóng hình nào nữa, cô chỉ sống cho mình và cho mẹ thôi.

  Nghĩ thông suốt, cô tươi cười rạng rỡ. Theo ký ức, lục trong cặp những tấm ảnh soái ca điện ảnh đều xé bỏ thùng rác hết. Ngay cả hình bạn trai trên điện thoại cũng xóa luôn. Mấy tấm hình dán trên tường ảnh diễn viên Hàn quốc đẹp trai gì gì đó đều xé xuống hết. Thay vào đó là những công thức toán học đáng nhớ được viết trên giấy A0 và dán lên tường. Vẽ trang trí thêm vài cái bông hoa nữa cho sinh động. Thế là, căn phòng nhỏ bé và góc học tập của cô đã thay đổi.

  Cô ra lan can nhỏ trên gác, vén màn che nhìn xuống dưới con hẻm nhỏ. Tuy nhỏ, nhưng trẻ con cũng rất đông đang nô đùa rất vui. Cô không khỏi mỉm cười. "Kể từ hôm nay, mình sẽ là một con người mới, sẽ có một cuộc sống mới."

  Rồi cô bỏ màn xuống, tiện thể lấy luôn mớ quần áo đã khô mà mẹ cô đã giặt hồi sáng đem vào nhà treo trên sào. Nhà có hai mẹ con nên cũng rất đơn giản. Trên gác thì dùng để treo quần áo, tủ đồ và chổ ngủ của hai mẹ con ban đêm. Dưới nhà thì là bếp, tolet, có một cái tủ tivi ngăn ra làm phòng khách, cũng là phòng sinh hoạt chung. Góc học tập của cô cũng bày một góc.

  Cô lấy điện thoại gọi sang nhà đứa bạn học chung lớp cũng ở gần đây, mượn tập vở chép bài của hai ngày nay. Cô định sang nhà nó luôn nhưng sợ nó không có nhà nên gọi trước. Khi nghe cô gọi, nó vui mừng huyên thuyên hỏi thăm. Sau đó, bảo cô ở nhà đi nó sẽ mang qua liền, nói cô mới hết bệnh không nên vội ra nắng.

  Một lát sau, nó đã tới nhà cô mang đầy đủ tập vở cho cô và cả bài tập đã làm nữa. Cô bé ấy cũng không xinh đẹp nhưng được cái rất có duyên, hay giúp bạn bè, học cũng rất giỏi. Bốn năm cấp hai cô đều học chung lớp với nó. Nhưng khi đến cấp ba thì nó thi đậu vào trường công, còn cô thì không, phải học trường tư thục. Nên từ đó hai đứa cũng ít liên lạc đi. Dù nhà gần nhưng chương trình học hai bên khác nhau nên cũng không còn qua lại nhiều.

  Cô thật hối hận tại sao kiếp trước không chăm chỉ một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi thì cô đã cùng nó học cùng trường luôn rồi. Tại cô mê trai quá làm gì. Để rồi bị người ta bỏ rơi, khiến cho buồn bã học hành cũng không vô. Thật hối hận! Nhưng mà kiếp này cô đã có cơ hội làm lại rồi. Tuyệt đối chăm chỉ học hành, nhất định phải đậu trường công lập. Giúp mẹ giảm chi phí học một chút.

  Mà cũng không lo quá, dù sao kiến thức lớp chín cô cũng học qua rồi. Chỉ ôn lại một chút, chắc chắn sẽ đạt thành tích cao cuối năm thôi. Nếu không thật uổng phí khi trọng sinh một lần.
 

 


Bình luận

Truyện đang đọc