BẮT ĐƯỢC CÁI ĐUÔI CỦA ANH

Cố Hề Đình rốt cuộc cũng không quản Tuân Dực.
Anh hỏi Hàn Tùng Nguyên đầu mối xong rơi vào yên lặng.
"Thiếu Quân, chuyện này cũng không đơn giản, chỉ sợ thế lực phía sau không chỉ là một ma tu thường." Hàn Tùng Nguyên tỏ ra vô cùng nghiêm túc, "Địa chỉ trang web này đã hoạt động được hai ba năm, người thường liên quan đến cũng đã ba bốn trăm người... Đây tuyệt đối không phải chỉ một người, mà là cả một tổ chức."
Hai ba năm ngắn ngủi như vậy nhưng bọn ma tu đã tăng biết bao nhiêu máu.
Nếu đây là một tổ chức thì là một chuyện hết sức nghiêm trọng.
Cố Hề Đình gật đầu.
Anh cũng vừa mới nghĩ về chuyện này.
Bữa tiệc chia tay ngày hôm đó, ký hiệu trong bàn tay cô gái kia đã biến mất dưới mũi kiếm của anh.
Vì vậy anh lại hoài nghi, người sau lưng có khi nào là Mạc Cổ.
Nhưng bây giờ xem ra không chỉ đơn giản một mình Mạc Cổ như vậy.
Ngàn năm vạn tái, trải qua nhiều cuộc bể dâu, thế giới này trải qua nhiều chuyện như vậy cũng không tránh được sẽ có vô số người thường tham lam mà biến hóa.
Mà ánh sáng thiên hạ không thể nhìn thấy ma tu rải rác. Quản sự Thiên Cực Sơn sẽ không bỏ qua chuyện này.
"Thiếu Quân, bây giờ chúng ta phải làm gì?" Hàn Tùng Nguyên hỏi.
Cố Hề Đình nghe thì cong môi, "Chờ."
"...Đình ca, ý cậu là gì?" Tề Thư mờ mịt không rõ.
Hàn Tùng Nguyên mê man, "Thiếu quân, không phải chúng ta nên đánh đòn phủ đầu sao?"
Cố Hề Đình cầm ly trà nhấp một miếng, sương mù mông lung trong mắt anh, "Đánh đòn phủ đầu? Cậu tìm được nơi ở của bọn chúng sao?"
"..." Hàn Tùng Nguyên trầm mặc.
"Địa chỉ IP tra không ra, bọn nó cũng không để lại dấu vết nào, đầu mối qua miệng người thường không có tác dụng, chúng ta không còn lựa chọn nào khác."
Cố Hề Đình buông ly trà trong tay xuống, chậm rãi nói.
"Nhưng cứ chờ như vậy cũng không phải là biện pháp." Tề Thư gãi cổ.
"Luôn có người sẽ tìm đến tôi." Môi Cố Hề Đình khẽ nhấp, đôi mắt u ám.
Anh giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, lúc đó ánh trăng lạnh lùng chiếu trên những phiến lá, trăng sáng một mảng.
Lần này, sương trần kiếm tuyệt đối sẽ không thất thủ.
Địa chỉ trang web thần bí đó đã bị Cố Hề Đình phong tỏa, người thường sẽ không truy cập vào được nữa, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn này sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đời sống lại tạm thời ổn định, gió êm sóng lặng.
Thời gian nghỉ hè, Chu Song Song lại vẽ tranh.
Câu chuyện cô vẽ không quá dài, chỉ là những tập ngắn như trước kia.
Một câu chuyện đáng yêu, bởi vì được quảng cáo nên Chu Song Song vượt qua mốc 2000 fans.
Sau này lại có một nhà xuất bản nhắn tin cho cô, muốn cô ký hợp đồng.
Nhưng Chu Song Song đều từ chối.
Nếu không phải vì chuyện xưa của mình thì cô sẽ không có động lực vẽ.
Cố Hề Đình nhận được thư báo trúng tuyển của Đại học Lệ Thành, mà Chu Song Song cũng nhận được thư báo từ trường khác.
Hai người đều họ ở chung một thành phố, khoảng cách không xa lắm.
Chỉ là Chu Song Song không biết, Đồ Ngọc và Cố Cảnh Thanh đang lựa ngày tốt để cho hai người kết hôn.
Dù sao viên thuốc đã giúp Chu Song Song khỏe hơn, ít nhất là cho tới bây giờ.
Buổi tối lúc Cố Hề Đình mang thuốc vào phòng Chu Song Song, cô đang ngồi trước máy tính vẽ.
Nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại thấy anh cầm một ly nước và hộp thuốc quen thuộc thì cúi đầu, giọng nói buồn rầu, "Lại uống thuốc nữa sao..."
Cô đã uống mấy tháng rồi.
Viên thuốc rất đắng mà cũng khó ngửi.
"Em cảm thấy khỏe rồi mà..." Cô nhìn anh, nghiêm túc nói.
Cố Hề Đình đưa cái hộp đến trước mặt cô, lại để nước trên bàn, "Muốn không uống nữa? Bây giờ chưa được."
"Tại sao?" Cô nhìn chằm chằm anh.
Cố Hề Đình cong môi, "Mấy ngày nữa là em không cần phải uống."
Cô nghe không hiểu lời anh nói.
Chỉ thấy anh không để cho cô bất kỳ cơ hội thương lượng nào, cô chỉ có thể ngoan ngoãn uống thuốc.
"Đắng quá đi..." Khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, nhỏ giọng than phiền.
Cố Hề Đình như đã chuẩn bị trước, anh lấy viên kẹo trong túi ra, bóc vỏ bỏ vào miệng cô.
Vị ngọt tan trên đầu lưỡi không còn cảm thấy đắng nữa.
Là vị dâu nha.
Cố Hề Đình cúi người hôn trên mặt cô một cái, "Ngủ sớm một chút."
Sau đó xoay người đi ra ngoài.
Chu Song Song ôm mặt mình, khóe miệng cong lên, cười ngốc nghếch.
Nhưng cô không hề biết sau khi cô ngủ, thiếu niên bên cạnh liền hóa thành một nguồn ánh sáng, mở cửa sổ thủy tinh ra bay vào trời.
Đến đêm khuya anh mới trở về, trong phòng rất an tĩnh.
Không giống với Đồ Ngọc, Thuấn Hoa luôn cảnh giác, bà đốt đèn đi ra thấy trên người Cố Hề Đình là vết máu và một ít dính trên mặt.
Đôi mắt của anh vẫn lạnh lẽo, tựa như khí chất của thanh kiếm.
"Thiếu Quân?" Thuấn Hoa cho rằng anh bị thương, đèn trong tay nắm không chắc, vẻ mặt cả kinh.
"Dì Thuấn Hoa nhỏ tiếng một chút." Cố Hề Đình đưa tay lên môi, làm dấu chớ có lên tiếng.
Giữa chân mày anh hiện lên tia mệt mỏi, đôi mắt vẫn lạnh lùng như vậy.
Lưỡi kiếm của sương trần kiếm dính một ít máu, anh nắm chuôi kiếm, đâm mũi kiếm xuống đất dựa mình vào tường, hô hấp chậm chạp.
"Thiếu Quân..." Thuấn Hoa hạ thấp giọng, vẫn là rất lo âu.
"Không sao, không phải máu của con." Cố Hề Đình đơn giản giải thích.
Anh xoa chân mày, nói với Thuấn Hoa, "Dì ngủ đi, chuyện này đừng để mẹ con biết."
"Nhưng mà..." Thuấn Hoa vẫn có chút chần chờ.
"Dì Thuấn Hoa, dì yên tâm." Cố Hề Đình lại nói.
Thuấn Hoa thấy anh thật không bị thương bà cũng yên tâm, cuối cùng bà thở dài, xoay người đi vào phòng của mình.
Trong bóng tối, Cố Hề Đình dựa vào tường nghỉ ngơi, sau đó mới xách kiếm nhẹ nhàng đi lên lầu.
Đi ngang qua phòng Chu Song Song thì anh ngừng lại.
Vừa mở cửa, ánh trăng bên ngoài chiếu vào phòng thấy một cục nhỏ nhô lên ở giữa giường.
Anh nhẹ nhàng đi vào.
Cô đang nằm ngủ ở trên giường đem chăn che lại kín mít.
Vì quên tắt điều hòa nên lúc này lạnh co người lại.
Môi mỏng cong lên, ánh mắt anh dịu dàng.
Anh cúi người ôm lấy cô.
Trong mơ, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc nên nhíu mày, vô ý thức muốn tránh né.
Cố Hề Đình đè tay cô lại, để cô nằm trên gối rồi đắp chăn cho cô.
Tắt điều hòa, Cố Hề Đình không nhịn được đưa tay mơn trớn gương mặt cô.
Sau đó anh đi ra ngoài, cầm lấy sương trần kiếm dựa ở bên tường.
Trở về phòng của mình, Cố Hề Đình gác kiếm lên, cởi từng nút áo sơ mi, lộ ra cơ bụng vững chắc.
Anh đi vào phòng tắm, cởi áo sơ mi dính máu, phần lưng xương bả vai cong hấp dẫn, anh ném áo xuống chuẩn bị đi tắm rửa.
Dây nịt bị ném xuống trong nháy mắt rơi trên mặt đất phát ra tiếng kêu nho nhỏ.
Anh đi vào phòng tắm, tiếng nước bắt đầu chảy.
Sau khi tắm xong, Cố Hề Đình đi ra mặc quần áo rộng thoáng vào, anh không có ý định lau tóc, lại cầm lên sương trần kiếm, bắt đầu dùng khăn lông lau chùi thân kiếm.
Thanh kiếm trong suốt lạnh như băng, động tác tỉ mỉ lau vết máu còn dính trên đó.
Lông mi dài che khuất đôi mắt không rõ thần sắc, gương mặt vô cảm.
Đến khi lau hết sạch vết máu, anh ném khăn lông xuống, ngón tay vuốt ve thân kiếm, sau đó mở bàn tay ra, sương trần trong khoảnh khắc hóa thành ánh sáng ngấm vào bàn tay anh.
Cố Cảnh Thanh đã rời Cố gia hai ngày trước, bởi vì thiên ngoại cảnh có việc cần xử lý, trước khi đi ông đã dặn dò Cố Hề Đình cẩn thận.
Đồ Ngọc vì ngày cưới của hai người mà phải về Thanh Khâu mấy ngày.
Bà muốn mang Chu Song Song theo nhưng hai người sắp nhập học nên đành bỏ.
Cứ như vậy Cố gia chỉ còn Thuấn Hoa, Chu Song Song và Cố Hề Đình.
Không có Đồ Ngọc, căn nhà lại thiếu đi phần náo nhiệt.
Buổi tối Chu Song Song nằm ngửa trên đùi Cố Hề Đình nói, "Em nhớ mẹ..."
Cố Hề Đình nghe, liền đưa tay nhéo má cô, "Nhớ mẹ làm gì? Không phải có anh ở đây sao?"
Chu Song Song cười, ôm lấy eo anh, mặt cọ trên ngực anh.
"Chu Song Song."
Anh bỗng nhiên kêu tên cô.
Chu Song Song ngẩng đầu lên nhìn.
"Em có biết mẹ về Thanh Khâu làm gì không?" Đáy mắt anh mỉm cười, giọng nói mang theo mấy phần nhu hòa.
Chu Song Song lắc đầu.
"16 tháng 10 là ngày tốt." Ngón tay anh vuốt ve khuôn mặt cô.
Chu Song Song không rõ.
"Ngày hôm đó anh cưới em, có được hay không?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
Chu Song Song cứ ngỡ mình nghe nhầm.
Cô mở to mắt ngây ngốc nhìn anh.
Trong đầu lại như có pháo hoa nổ.
Năm nay cô 18 tuổi.
Có một chàng trai thấp mắt hỏi cô, anh cưới em có được hay không?
Chu Song Song vùi vào trong ngực anh, gật đầu mạnh mẽ.
Cô nắm chặt vạt áo anh, trong lòng như đánh trống.
Gương mặt cô đỏ hồng, dựa vào ngực anh mà khóe miệng cong vút.
Đêm nay, Chu Song Song nằm mơ.
Trong mơ là Thanh Khâu tuyết không ngừng rơi, chỉ có một mảng màu đỏ.
Làm cô lưu luyến nhất chính là gương mặt của anh.
Sau đó cô bị Thuấn Hoa đánh thức.
"Song Song, Thiếu Quân xảy ra chuyện rồi!"
Thuấn Hoa có vẻ nôn nóng.
Chu Song Song đang mơ màng thì tỉnh táo lại.
Cô vội mang dép chạy ra phòng.
Cửa phòng bên cạnh mở rộng ra, bên trong là một mảnh hỗn độn.
Sàn nhà vỡ vụn, vách tường nứt đổ, trên mặt đất đồ vật tán loạn, trong phòng thậm chí còn có vết cháy.
Việc xảy ra như vậy sao cô không hề phát hiện ra?
"Thiếu Quân đã thiết hạ kết giới cho nên tối qua chúng ta không phát hiện được." Vành mắt Thuấn Hoa đỏ bừng.
Chu Song Song ngơ ngác nhìn cửa sổ mở toang hoác, bức rèm bị gió thổi bay phất phới.
Sắc trời u ám, ngoài cửa sổ là tiếng sấm từng trận.
Mưa gió sắp đến.
Lúc đó, cửa sổ ở phòng khách phát ra âm thanh mơ hồ, "Cô chủ Song Song! Cô chủ Song Song, cô đang ở đâu?"
Đó là giọng của Tuân Dực.

Bình luận

Truyện đang đọc