BÉ CON THẦN TÀI BA TUỔI


Em gái không bị dọa sợ, có thể tiếp nhận được việc bọn họ khóc, còn có thể an ủi họ nữa.

Giang Dực xoa đầu em gái: "Bọn họ bị thương rất nghiêm trọng, không đi đường được, phải qua hơn một trăm ngày mới khỏi hẳn.

Thổi chỉ có tác dụng đối với vết thương nhẹ, còn bọn họ bị thương nặng thì phải tiêm thuốc.

"Tiểu Kim Quất đã hiểu.

Ba mẹ thật đáng thương, bọn họ phải đau một trăm ngày, lâu quá đi!Lại nhìn bóng đổ dưới mặt đất của họ, bị vận xui quấn lấy giống anh trai, cô bé càng cảm thấy đáng thương hơn.

Bọn họ có thể sống không quá nửa năm, nửa năm là hơn một trăm tám mươi ngày, trong khoảng thời gian còn sót lại này, một trăm ngày là phải chịu đau, chỉ còn lại hơn tám mươi ngày không phải đau.

Ba và mẹ là người đáng thương nhất cô bé từng gặp, Tiểu Kim Quất lấy từ trong túi ra hai đồ trang sức nhỏ, trên sợi dây thừng màu đỏ được bện lại sâu một mảnh gốm nhỏ.


Cô bé đưa cho mỗi người một cái.

"Thần Tài phù hộ mọi người, Tiểu Thần Tài cũng sẽ bảo vệ mọi người.

"Mới vừa nói xong, Tiểu Kim Quất lập tức lấy tay bưng kín miệng lại.

Ôi, nói lỡ miệng, sư tỷ nói ở dưới chân núi không thể tự xưng là tiểu tài thần, cô bé nhất thời quên mất.

Cô bé liếc nhìn trái một cái, lại liếc nhìn phải một cái.

Không ai cười nhạo cô bé, bọn họ đều đang nhìn ba mẹ, có thể không chú ý đến.

Lúc này Tiểu Kim Quất mới buông bàn tay nhỏ xíu mập mạp xuống, bọn họ không nghe thấy, coi như cô bé chưa nói gì đi!Giang Hải Minh với Kim Như Ý khóc một trận, cũng có chút dễ chịu hơn rồi.

Không ngờ lại để lại hình tượng ốm yếu trong mắt con gái, bọn họ hít sâu một hơi, rồi lại hít sâu.

Được rồi, cuối cùng cũng kiểm soát được cảm xúc.

Cầm đồ trang sức con gái tặng, Kim Như Ý cố gắng nặn ra một nụ cười tươi, dùng giọng nói khàn khàn vừa khóc xong hỏi: "Thật đẹp, đây là người nào làm thế?"Tiểu Kim Quất nói: "Sư tỷ làm ạ, còn thỏi vàng nhỏ là con xỏ vào.

"Kim Như Ý liên tục khen: "Tiểu Kim Quất thật là lợi hại, ba tuổi đã biết làm đồ thủ công rồi.

""Con không lợi hại.

" Tiểu Kim Quất lắc đầu, tiểu Thần Tài thu hút tiền tài rất lợi hại, làm đồ thủ công thì thật không thể so được với đứa trẻ khác, trong lòng cô bé cũng biết: "Con chỉ biết xỏ thỏi vàng nhỏ với mèo Thần Tài thôi.


"Trong miếu Thần Tài có rất nhiều đồ được bày bán, có một số là mọi người tự tay làm, cũng có một số đồ là do nhà phúc lợi trẻ em của huyện làm, mỗi tháng cô bé đều đi đến đó thu đồ vật với sư huynh, còn có thể quyên góp một số đồ nữa.

Lúc mấy đứa trẻ nhận được tiền đều rất vui vẻ.

Tiểu Kim Quất cảm thấy bọn họ rất lợi hại, bọn họ chỉ lớn hơn cô bé mấy tuổi nhưng đã biết bện dây để kiếm tiền tiêu vặt.

Là Tiểu Tài Thần, Tiểu Kim Quất tôn trọng những người cố gắng kiếm tiền, ngoại trừ những người sử dụng những cách không công bằng để kiếm tiền.

"Trước đây mẹ không giỏi như vậy đâu, năm tuổi mẹ mới có thể xâu được chuỗi hạt đấy.

" Kim Như Ý nói.

Nghe nói trước đây mẹ cũng không lợi hại, Tiểu Kim Quất cũng chỉ gật đầu, cũng không nhiều lời.

Dù sao vẫn còn chưa thân thiết, hỏi nữa sẽ thành không lễ phép.

Giang Dực dắt em gái và ba mẹ cùng vào nhà.


Cả nhà họ đi tới xem phòng của Tiểu Kim Quất trước, trước khi cô bé được sinh ra, bọn họ đã bày trí căn phòng này rồi, ba năm qua cũng không ngừng mua thêm đồ đạc, rõ ràng không có ai ở, nhưng cái gì cũng có đủ, bọn họ cũng tốn không ít tâm tư vào đó.

Kim Như Ý quan sát biểu cảm của Tiểu Kim Quất.

Tiểu Kim Quất đang tò mò mở to mắt nhìn, trên mặt cũng không hiện rõ biểu cảm gì cả.

Bà lập tức hiểu ra, quay sang trao đổi ánh mắt với Giang Hải Minh.

Hai người bọn họ ngầm hiểu ý gật đầu.

Bọn họ không hỏi cuộc sống của con gái ở miếu Thần Tài thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô bé, bọn họ cũng đã đoán được cuộc sống của cô bé cũng không tệ, căn phòng này cũng không có gì bất ngờ với cô bé cả.

Lấy được đáp án mình muốn, nhưng bọn họ vẫn còn một vấn đề khó, con gái thích căn phòng như thế nào nhỉ?.


Bình luận

Truyện đang đọc