BỊ ÉP LÀM HÔN PHU CỦA KIẾM THÁNH

 

 Khúc Khúc Nhi rất bình thường. 

 Chắc hẳn là thiên kiêu vô vị được chôn ở gần đây. 

 Táng Thiên địa cứ cách một trăm năm thì mới mở cửa, thời gian tuyệt không hề ngắn, thế nhưng thi thể của Khúc Khúc Nhi vẫn còn tồn tại, thổ nhưỡng ở đây rất không tầm thường. 

 Nghe đồn Bất Tử địa có thể giữ cho xác thể bất tử bất diệt, khu táng địa này cũng có khả năng tương tự. 

 Chỉ là phần ngoài cùng mới có uy lực như vậy, có lẽ bên trong có sự tồn tại cấm kỵ bảo tồn hoàn chỉnh. 

 Trần Mục tiếp tục đi vào bên trong, hắn cách những ngôi mộ đó khá xa, xung quanh mây mù lượn lờ, âm phong rần rần, quỷ dị âm u. 

 Bên trong các ngôi mộ dọc đường đều chứa đầy xương trắng xác thối, có lẽ đã bị chôn ở đây rất lâu rồi. 

 Bên trong có bảo vật, Trần Mục đều không dám chạm vào, sợ sẽ chọc đến những thứ không sạch sẽ, không dễ dàng gì mới tiễn được nữ tử bạch y kia đi, hắn không muốn lại rước thêm rắc rối. 

 Càng đi vào chỗ sâu sự tồn tại được chôn cất trong Tiên Mộ càng khủng khiếp, trong đó có một số xác thể trong ngôi mộ chỉ còn lại xác khô, giữ gìn tương đối nguyên vẹn. 

 Trần Mục càng đi càng cảm thấy không đúng, xung quanh như thể có vô số con mắt đang ở ngoài khu vực của Pháp Nhãn Kim Đồng quan sát hắn. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhảy lên trên vai Trần Mục, bọn chúng kêu to meo meo, có chút bất an, Trần Mục lập tức dẫn theo Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy vội. 

 Trong nháy mắt hắn đã lao ra hàng trăm trượng. 

 Mây mù trước mắt càng lúc càng dày, may mà hắn có Pháp Nhãn Kim Đồng trợ giúp. 

 Nửa ngày sau. 

 Trần Mục phát giác được có gì đó không đúng. 

 Hắn không thể đến gần chỗ sâu trong Tiên Mộ. 

 “Rõ ràng mình đang đi về phía ngôi mộ lớn đó, các ngôi mộ xung quanh dường như mình đều vừa thấy rồi.” 

 Trần Mục tiếp tục chạy điên cuồng, càng phát hiện những khung cảnh này rất quen thuộc, vì vậy để lại ký hiệu trên đường. 

 Rất nhanh, Trần Mục đã nhìn thấy ký hiệu do chính mình để lại ở phía trước: “Quỷ Đả Tường?” 

 Sau lưng Trần Mục phát lạnh. 

 “Meo!” 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đột nhiên kêu lên. 

 Lông mao quanh thân bọn chúng đều dựng lên, ngay cả đuôi cũng đang dựng thẳng run rẩy, có nguy hiểm đang đến gần. 

 Trần Mục không dám quay đầu lại, hắn tăng tốc chạy điên cuồng, những cỗ hàn ý kia vẫn ở trên cổ hắn. 

 Nhìn thấy ống tay áo màu trắng quen thuộc, rất nhanh Trần Mục đã phản ứng lại: “Hóa ra là con hổ giấy.” 

 “Tỷ tỷ tên Bạch Thanh Hoan, đệ có thể gọi ta là Bạch tỷ tỷ.” Nữ tử bạch y ngoài khuôn mặt nhợt nhạt thì thực ra không đáng sợ như vậy. 

 Trần Mục không chạy tiếp nữa. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vẫn đang run rẩy. 

 Trần Mục khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Bạch tỷ, tỷ thật đúng là âm hồn bất tán.” 

 Bạch Thanh Hoan nở nụ cười ranh mãnh: “Tiểu đệ đệ, chúng ta có duyên, đệ bị kẹt trong Tiên Mộ, Bạch tỷ tỷ có thể dẫn đệ ra ngoài.” 

 Trần Mục cảm nhận được sự đáng sợ của Tiên Mộ, ngay cả Pháp Nhãn Kim Đồng cũng không thể nhìn ra huyền cơ ở chỗ này, hắn bị kẹt trong không gian của vòng lặp vô tận. 

 “Bạch tỷ, nếu tỷ đưa ta ra ngoài, ta có thể đốt cho tỷ ít son phấn để thoa.” 

 “Đệ thật là nghịch ngợm, chỉ cần đệ giúp ta đào chút đồ, ta sẽ dẫn đệ ra ngoài.” 

 “Có nguy hiểm không?” 

 “Yên tâm, tỷ tỷ bảo vệ.” 

 Nữ tử bạch y cười híp mắt nhìn chằm chằm Trần Mục, nụ cười của nàng ta có chút âm u, Trần Mục trầm giọng nói: “Ta có thể đi xem trước đã.” 

 Nếu như có nguy hiểm. 

 Chắc chắn Trần Mục sẽ không đào giúp nàng ta. 

 Bạch Thanh Hoan dẫn theo Trần Mục xuyên vào trong Tiên Mộ, dọc đường hắn dùng Huyễn Điệp để làm ký hiệu, nhưng rất nhanh Huyễn Điệp đã biến mất không thấy. 

 Bọn họ đến trước ngôi mộ lớn ở đâu đó. 


 Ngôi mộ này cao vài trượng, xung quanh phần mộ cỏ mọc dài, những cây cỏ này xanh mơn mởn, rất quỷ dị. 

 Trần Mục dùng Pháp Nhãn Kim Đồng nhìn thấy phía dưới có viên đá xanh kích thước bằng quả vải. 

 “Bên trong có chôn đá?” 

 “Đá Âm Dương, có thể nghịch âm chuyển dương, đất đai ở đây ngăn cách âm hồn, ta cần đệ giúp đỡ.” 

 Trần Mục quan sát thấy xung quanh cũng không có nguy hiểm gì, hắn đưa tay lên giải phóng linh lực mạnh mẽ, nhẹ nhàng tách lớp đất xung quanh ra, viên đá xanh lục lại xuất hiện trên thế gian, lục quang bao phủ cả ngôi mộ lớn. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang ăn cỏ. 

 Trần Mục cảm thấy cỏ ở chỗ này có chút quỷ dị, mang theo năng lượng tinh thần rất đậm có thể nuôi dưỡng âm hồn, nhưng đối với người sống thì không có tác dụng. 

 “Ăn ít một chút.” 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch trở về bên cạnh Trần Mục, mắt của bọn chúng trở nên sáng ngời. 

 Bạch Thanh Hoan lấy được đá xanh, phấn khích nói: “Tiểu đệ đệ, giúp Bạch tỷ tỷ đào thân xác nữa.” 

 “Tỷ còn có thân xác?” 

 “Thân xác của ta sớm đã hóa thành bột mịn.” 

 Mặt Trần Mục tràn đầy vạch đen, da mặt hơi co rút lại: “Đào thể xác của người khác như vậy có ổn không?” 

 Bạch Thanh Hoan cười híp mắt mở miệng: “Có tỷ tỷ che chở, đệ chắc chắn an toàn.” 

 “Nếu như tìm thấy bảo vật, toàn bộ của đệ hết, tỷ tỷ chỉ cần thân xác có thể sử dụng được.” 

 Xác thể có thể lưu giữ hoàn hảo, e rằng không phải sự tồn tại cấm kỵ thì chính là đại năng đỉnh phong. 

 Trần Mục cân nhắc kỹ lưỡng, muốn tìm được thân xác như vậy thì buộc phải đi sâu vào trong Tiên Mộ. 

 “Ta giúp ngươi.” 

 “Đệ đệ tốt.” 

 Bạch Thanh Hoan rất hài lòng. 

 Hắn dẫn Trần Mục đi vào chỗ sâu trong Tiên Mộ. 

 Các ngôi mộ xung quanh càng lúc càng cao, hơn nữa trong một số ngôi mộ có đá Tinh Viên nặng nề, muốn mở ngôi mộ thì vô cùng tốn sức. 

 “Đây là cực phẩm, da thịt vẫn còn sáng bóng, trên mặt cũng còn huyết sắc.” Trần Mục nhìn thấy một thân xác hoàn mỹ, dung mạo dáng người cũng đều rất tốt. 

 Đặt ở nhân gian thì cũng là thiên tiên. 

 Trên người nàng ta đầy đồ nữ trang kim ngọc, mặc áo choàng khổng tước tơ vàng, quanh thân được bao phủ đủ loại trân bảo, giúp nàng ta chống lại sự xâm nhập của tử khí. 

 Quý phụ không biết đã được chôn cất ở đây bao nhiêu năm, giống như người đẹp đang ngủ say trong quan tài, đây là thân xác đẹp nhất mà bọn họ tìm thấy trong Tiên Mộ. 

Bình luận

Truyện đang đọc