CHẲNG QUA CŨNG CHỈ LÀ MỘT NỮ NHÂN XUYÊN KHÔNG THÔI

Lần đầu tiên ta thấy hận cái chế độ nghỉ phép của triều đình này, nếu như mà không có nó, sáng nay phụ thân ta đã lên triều thượng tấu bệ hạ hủy bỏ hôn ước, hiện giờ ta cũng không cần ở chỗ này bị người ta khinh bỉ.

Ta ngồi trên ghế, nhìn đôi nam nữ trên đài:

“Nếu không hài lòng với việc ta đã làm, có thể thỉnh cầu bệ hạ hủy hôn. Nếu không, cũng đừng ở đây vừa quát vừa mắng!”

Đường Cẩn đi đến phía sau hắn, vỗ tay nói thêm:

“Nếu hoàng huynh không dám thẳng thắn bẩm tấu với phụ hoàng, thần đệ sẵn lòng nói thay hoàng huynh.”

Chỉ một câu nói đã khiến Đường Tiêu tức gần chết.

Giang Nguyệt Li thấy Thái tử điện hạ của ả ta bị xúc phạm, kiên quyết nói:

"Hôm nay Tạ Ninh có thể chặn được miệng ta, nhưng sao có thể chặn được miệng của tất cả mọi người trong thiên hạ? Chủ nhân của Hiền Khách lâu đã đặt ra buổi luận sự này."

Ý là đang muốn tập hợp những người quyền lực từ các gia đình quý tộc. Những người bị áp bức có thể tự do ngôn luận, và ta là người đầu tiên lên tiếng ở đây ngày hôm nay, nhưng ta sẽ không bao giờ là người cuối cùng!

Ta nhìn nhìn ả ta, quả nhiên, kẻ này vừa thanh tỉnh một lúc liền tiếp tục gây chuyện, sao lại không đi ra ngoài ngẫm nghĩ cho sáng tỏ đầu óc chứ.

Ta phất phất tay:

“Hiền Khách lâu này xác thật lập ra là để hiền tài trong thiên hạ tự do tranh luận, không phải ức hiếp bá tánh, bởi vì Hiền Khách lâu là sản nghiệp của Tạ gia.”

Tạ gia có thể tồn tại hàng nghìn năm, một phần là do sản nghiệp của bao đời, một phần cũng là gia tộc đã quy tụ được nhân tài.

Một nửa số quan lại trong triều đình đều do Tạ gia tiến cử, nhưng không phải tất cả đều là họ Tạ, ngược lại phần lớn đều mang họ khác, là môn sinh của Tạ gia hoặc là môn khách Tạ gia.

Ai có tài nhưng chưa gặp thời đều có thể đến những buổi tụ họp như thế này, nếu họ có ý tưởng hay, Chủ lâu của Hiền Khách lâu sẽ giới thiệu họ làm môn khách của Tạ gia.

Giang Nguyệt Li có lẽ chỉ biết rằng trong Hiền Khách lâu quy tụ hiền tài chứ không biết chi tiết rành mạch, bây giờ ả ta biết rằng Hiền Khách lâu thuộc sở hữu của Tạ gia, khuôn mặt vốn đã ướt át của ả ta lại càng trông đáng thương hơn.

Có lẽ trận chiến ở đây lớn đến mức thu hút tất cả các tiểu thư công tử trên đường, trong số đó có Giang Nguyệt Dung, đích tỷ của Giang Nguyệt Li.

Giang Nguyệt Dung cũng đáng thương, trước khi Giang Nguyệt Li xuyên qua thì nàng rất được người nhà yêu thương, ở kinh thành cũng tiểu thư khuê các nổi danh. Ngay khi nữ tử xuyên không này đến, đã có tin đồn rằng ả ta đã ngược đãi thứ muội, tâm địa rắn rết, đến mức hôn phối ban đầu cũng bị hủy bỏ.

Giang Nguyệt Dung bước vào, nhìn thoáng qua đã thấy Giang Nguyệt Li cả người ướt đẫm, đang dựa vào trong lòng ngực Đường Tiêu, thở dài một hơi:

“Nguyệt Li, trở về với ta đi, việc triều chính không thể tự ý phê bình.”

Giang Nguyệt Li lập tức tỏ vẻ đáng thương co ro vào trong ngực Đường Hiểu:

"Tỷ tỷ, ngươi cũng định giúp người ngoài ức hiếp ta sao? Ta còn tưởng rằng ít nhất người chung huyết thống với ta sẽ đứng về phía ta."

Nói xong, một giọt nước mắt đúng lúc rơi xuống.

Thật là biết diễn! Nhưng cũng không biết xem lại bản thân đang ở trong tình huống nào.

Nhìn thấy tình cảnh này, nam tử vừa cãi nhau với Giang Nguyệt Li nói:

“Có vẻ như Giang gia vẫn còn có tiểu thư biết đọc sách, Giang tiểu thư mau chóng cùng tỷ tỷ trở về đi, bệnh lâu như vậy mới có thể hồi phục, thật là may mắn, vì vậy đừng lãng phí phước lành của mình."

Bị người ta giễu cợt như vậy, Giang Nguyệt Li ngược lại không nói, chỉ yên lặng mà kéo kéo ống tay áo Đường Tiêu, thật đúng là vừa đấm vừa xoa.

Đường Tiêu cũng có chút hiểu ý, lập tức gây áp lực lên nam tử kia:

"Ai dám xen vào, nói cho ta biết tên của ngươi!"

Nam tử kia không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo thi lễ với Đường Tiêu và trả lời:

"Khởi bẩm điện hạ, học trò là Lưu Thiệu Đông, người Hà Đông.”

"Hà Đông, Lưu Gia, rất tốt, ta sẽ ghi nhớ."

Giọng điệu đe dọa của Đường Tiêu rất rõ.

Ai ngờ kia nam tử kia cũng là một diệu nhân, không để tâm tới ẩn ý trong lời nói, ngược lại thi lễ nói:

“Học trò đa tạ Thái tử điện hạ đã ghi nhớ.”

Đường Tiêu tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nói:

"Tốt lắm."

Rồi ôm Giang Nguyệt Li rời đi.

Sau khi hắn rời đi, ta sai người đưa danh thiếp của ta cho vị nam tử kia.

Một ngày nào đó, vị này có thể dùng danh thiếp của ta tiến cử nhận một chức quan.

23.

Cuối cùng cũng chờ được đến ngày thượng triều.

Phụ thân ở trong triều nói thẳng Tạ gia không muốn chia lìa đôi uyên ương kia, là fo Thái tử muốn giải trừ hôn ước, nên Tạ Gia cũng thành toàn cho đôi quyến lữ.

Trên triều, đảng Thái tử đứng ra nói:

“Hôn ước hoàng gia sao để các ngươi muốn kết liền kết, muốn hủy liền hủy, huống chi Tạ tiểu thư sắp đến tuổi cập kê, đích nữ thế gia cập kê mà từ hôn sợ rằng không ổn, mong rằng Tạ gia thu hồi ý định!”

Thế gia sợ nhất là bị liên lụy đến thanh danh, đích nữ tới tuổi cập kê bị từ hôn, lại là hôn ước với hoàng gia, càng ít có tiền lệ hơn.

Nghĩ đến Đường Tiêu cũng là vì đoán chắc điểm này, nên trong khoảng thời gian vừa qua mới dám kiêu ngạo với ta như thế.

Phụ thân cũng không cãi cọ, chỉ hướng tới bệ hạ chắp tay:

“Mong bệ hạ thành toàn.”

Thiên tử cũng biết nhi tử này của mình gần đây hành động hơi quá mức, hơn nữa đã dạy dỗ nhiều năm mà còn như vậy, xác thật không thể làm vua, liền đồng ý.

Chỉ là, có được tất cũng phải có mất, vị hôn phu của ta bắt buộc phải là một Hoàng tử, từ bỏ hôn ước với Đường Tiêu, ta cần phải chọn một vị Hoàng tử khác làm hôn phu.

Sau khi hạ triều, bệ hạ lén gọi phụ thân ta vào thư phòng, cụ thể nói gì thì người ngoài không biết được, chỉ là sau khi về nhà, phụ thân liền bảo ta và Tề Vương nên ở chung nhiều hơn. Có thể bệ hạ dùng việc từ hôn này để gây áp lực với phụ thân ta.

Sau khi hạ triều, tin tức Thái tử giải trừ hôn ước với đích nữ Tạ gia và Thái tử bị biếm xuống làm Tấn Vương truyền khắp kinh thành.

Đột nhiên, thiên hạ đại loạn. Người biết nội tình thì nói rằng Thái tử quả thực đã đi quá xa, người không biết nội tình lại nói rằng ta vô cùng được cưng chiều, đến Hoàng tử Đường thị mà cũng muốn lấy thì lấy, muốn bỏ thì bỏ.

Thánh chỉ vừa ban xuống, Đường Tiêu liền lập tức vào cung, nhưng cũng không biết bệ hạ nói gì với hắn, nghe nói không đến một canh giờ hắn đã rời cung, trên mặt dường như hằn đỏ dấu tay.

Ngay ngày hôm sau, Tấn Vương Đường Tiêu liền xuất phát trở về đất phong tại Tấn Châu. Còn mang theo Giang Nguyệt Li - thứ nữ Giang gia nổi tiếng gần đây.

Nhưng chuyện đã không còn liên quan đến ta, bởi vì giờ phút này ta đang ở chùa Quế Lâm lễ Phật, bên cạnh còn đem theo vị Sát thần đang xuân phong đắc ý.

Bình luận

Truyện đang đọc