CHỈ TRÁCH EM QUÁ QUYẾN RŨ

Editor: Min

Linh Lung thấy bộ dạng nhíu mày suy nghĩ sâu xa của anh, cho là Trình Tư Hạo vẫn không chịu nghe, cô nói tiếp: “Tác giả của nguyên tác là Thư Nhiễm, đây là tác phẩm đầu tiên được chuyển thể thành phim của cô ấy, không thể vì điều này mà bị ảnh hưởng được.”

Huống hồ, Thư Nhiễm vẫn là người đầu tiên lên tiếng, còn sớm hơn cả đoàn phim.

Thật ra chồng của Thư Nhiễm - Trần Ngôn Duệ cũng là chủ một doanh nghiệp, người ta muốn đầu tư vào thì cũng đơn giản thôi, nhưng rốt cuộc phải tránh bị nghi ngờ, nếu không dù có lửa lớn thì cho dù có bị người khác bới móc ra cũng coi như sẽ bị cho một dấu chấm hết to đùng.

Nhưng suy nghĩ của Trình Tư Hạo lại phức tạp hơn cô nhiều: “Yên tâm, bây giờ người đuối lý là bọn họ, không phải anh không cho bọn họ đường lùi, mà họ cần được giáo huấn để suy ngẫm lại.”

“Bên phía Thư Nhiễm em không cần lo, anh sẽ xử lý tốt, cô ấy cũng thấy bên điện ảnh đang lợi dụng sự kiện này để tăng độ hot với em bằng cách xin lỗi, vậy nên cô ấy mới đăng bài lên Weibo, đây đúng là bọn họ có lỗi với em.”

Linh Lung căn bản không nghĩ tới chuyện này, chỉ thấy công ty Huy Ảnh đứng sau đoàn phim này đúng là không đáng tin cậy lắm.

Không biết Trình Tư Hạo nghĩ cái gì, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên sự khôn khéo của một thương nhân khi lợi ích bị thay đổi: “Tương Hải nên thay đổi rồi.”

…………

Linh Lung vốn cho rằng chuyện chỉ đến vậy thôi, cũng không phải sóng to bão lớn gì, nhưng một sát thủ trong giới thương nghiệp như Trình Tư Hạo thì đâu có dễ dàng như vậy.

Chỉ hai mươi phút sau, trực tiếp cho đăng lên hai video, cái thứ nhất là ngày Linh Tư liên tục NG hơn mười mấy lần, Trần Chí không nhịn được nên giảng diễn cho cô ta từng câu từng chữ.

Nhưng sau đó đại khái là Linh Tư bị răn dạy nên không còn kiên nhẫn lắm, mặt bất mãn tìm Hạ Nghiên để tập diễn.

Tiêu đề viết rằng: Không phải là tỏ thái độ, chỉ là cảm xúc nhỏ của nghệ sĩ thôi.

Video thứ hai là phản hồi lại bức ảnh làm mặt lạnh của Linh Tư trên tài khoản chính, đó là trong phim cô bị bạn học trêu chọc rồi rơi xuống nước, chỉ là Linh Tư luôn lấy lý do “bệnh tật, ốm yếu, chỉ quay được vài phút, còn phần rơi xuống nước thì để diễn viên đóng thế diễn là được.

Tiêu đề cũng rất gì và này nọ: Về việc diễn viên tự học hỏi thì—— hình tượng nào cũng phải tiếp thu luôn nha.

Nghe thì giống khen đó, nhưng cũng giống mắng…

Kết thúc cao trào vẫn là về người em gái đang hot đột nhiên bay màu kia, bộ phận xã hội đã đăng một thông báo, tóm tắt lại đơn giản, rõ ràng:

Về nghệ sĩ của chúng tôi (cụ thể là diễn viên) là tiểu thư Linh Tư, điều tra được trong quá trình đóng phim có hành động tiêu cực, thái độ tùy hứng, làm chậm trễ tiến độ quay phim, ảnh hưởng đến công tác của đoàn phim, gây tác động mạnh đến đoàn phim và công ty, chúng tôi sẽ đưa ra hình thức xử phạt tương ứng, cũng đảm bảo diễn viên của mình sẽ điều chỉnh lời nói và việc làm của mình, xem lại thái độ, tích cực làm việc, cũng mong mọi người giám sát bất cứ lúc nào!

Nội dung hơn trăm chữ vừa đăng, mọi người đều ồ lên, tình huống gì thế này?

Kịch tính vậy luôn?

Công ty của mình không giúp đỡ, còn nói giúp bên ngoài nữa?

Chẳng lẽ là đại nghĩa diệt thân* thật luôn?

(*) Đại nghĩa diệt thân: vì đại nghĩa, người thân cũng giết, câu này được dùng để nói về một tinh thần đề cao việc hy sinh cái riêng để vì cái chung, vì đất nước, dân tộc.

Một tài khoản lúc nãy còn đang mắng Linh Tư lập tức để lại một loạt bình luận nhiệt tình dưới tài khoản của Linh Tư: “Em gái à, công ty của em đỉnh quá, chị cũng đồng cảm với em lắm nè, nhớ là sau này có ký hợp đồng nhất định phải đánh bóng mắt kỹ lên nhé!”

“Đồng ý với lầu trên, lúc nãy còn muốn mắng cô ta hai câu, bây giờ lại muốn hỏi thăm thân thiết chút: Có khỏe hong dọ? Đau lòng lắm hỏ?”

“Ối giồi, sống 23 năm rồi, lần đầu tiên thấy công ty kỳ lạ vậy đó, có hơi tò mò, bình thường mấy người ăn ở với nhau kiểu gì vậy?”

“Vợ chồng cũng vậy đó, tai họa tới nơi thì tan đàn xẻ nghé thôi, quen là được.”

Cuối cùng, Linh Lung biết được kết quả là Linh Tư bị đóng băng tận mấy ngày diễn, tạm thời sẽ quay những người khác trước, sau này sẽ bổ sung thêm.

Chuyện này cũng không trách được, nếu không phải cô ta bị “bức selfie khi rảnh rỗi sinh ra nông nỗi” bổ nhát dao cuối cùng thì đoàn phim cũng không bị nhiều người bắt chẹt như vậy.

Nghe Thi Di nói, rất nhiều fan của Linh Tư đã trực tiếp chạy đến Giang Tân đòi đoàn phim cho công bằng.

Trần Chi cũng tâm phiền ý loạn, dứt khoát để Linh Tư về trước, mắt không thấy tâm không phiền.

Chuyện này cuối cùng lấy đề tài “Linh Tư bị ông chủ bỏ rơi” để kết thúc, dù hút không ít anti-fan nhưng độ nổi tiếng của Linh Tư lại tăng cao không ít.

Người phụ trách đại diện cho đoàn phim vẫn luôn gọi điện cho Linh Lung để xin lỗi, lúc nào cũng nói “Không kịp thời xử lý nên để cô phải chịu tổn thương như vậy, chúng tôi thật sự rất xin lỗi”, Linh Lung nhớ đến lời phân tích của Trình Tư Hạo, thái độ có hơi lạnh lùng, nghe chưa được hai câu đã cúp máy.

Bên đó lại tiếp tục liên hệ với cô qua WeChat, Linh Lung nhìn thoáng qua cũng không trả lời. Mấy năm nay, cô đã không còn là một cô gái lương thiện và chân chất như trước kia nữa rồi, đôi khi cô khoan dung một chút, thì ngược lại người khác được đằng chân lân đằng đầu.

Chuyện này từ đầu rõ ràng đã biết sẽ ngày càng nghiêm trọng, lúc ấy không chịu giải thích, cố tình chờ đến khi sự việc tiến vào lúc gay cấn mới đứng ra, mượn độ hot cũng suôn sẻ quá chứ.

Trên thế giới này không có nhiều chuyện công bằng như vậy, một nhà thiết kế không quá nổi tiếng như cô tự nhiên sẽ không quá để ý, nhưng bây giờ vì Trình Tư Họa nên một đám như vậy mới vội hối hận, khóc lóc kể lể. (Edit: dzĩ dzãng dzơ dzáy dzễ dzì dzấu dziếm:v

Có lẽ là ở trong giới giải trí đã lâu nên thấy cảnh truy đuổi, chảnh chọe này, trong lòng cô cũng không lăn tăn lắm. Đóng máy tính lại, tắt điện thoại, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, tòa cao ốc đã bật đèn, màn đêm đã buông xuống.

Linh Lung thay một bộ quần áo, Trình Tư Hạo đúng lúc đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một ly sữa bò ấm áp: “Muốn ra ngoài à?”

Nâng cổ tay lên nhìn giờ, 19:59:00, một giây nữa, không nhiều không ít, rất vừa vặn.

Linh Lung nhận ly sữa bò mà anh đưa, nhấp nhẹ một ngụm, xoay người tìm điện thoại: “Vâng, muốn tới tiệm xem thử.”

Lần này trở về từ đoàn phim là do trong tiệm có một số việc, cô cần phải xử lý một chút.

Trình Tư Hạo liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, nhăn mày lại, thấp giọng nói: “Anh đi với em.”

Tối nay anh đã để trống thời gian, cũng không định quay lại công ty, đến nỗi chỉ còn nửa tiếng là tan làm cũng nói Lưu Hoài chủ trì những người khác.

Trong gara ngầm tư nhân có một chiếc Bentley thấp màu đen đang đậu, Linh Lung nhìn thoáng qua chiếc Audi màu trắng của mình, một đen một trắng, rất xứng đôi.

Căn biệt thự họ đang ở bây giờ được Trình Tư Hạo mua sau khi kết hôn, cách trung tâm thành phố không xa lắm, nhưng cũng đủ yên tĩnh. Ngôi nhà được bao bọc trong vòng 100 mét vuông, mà an ninh cũng tương đối tốt với một cặp đôi, con đường 100m ở hai bên là lối ra vào duy nhất.

Ra khỏi khu vực này là một trung tâm mua sắm cho người tiêu dùng, cái gì cũng có, cây cối xanh xung quanh rất đẹp. Khu vực nửa sau tầng một của hai người bị Linh Lung độc chiếm làm một cái vườn hoa nhỏ, nhìn rất chi là cảnh đẹp ý vui.

Đây là khu của người giàu, nhưng số lượng nhà ở lại không nhiều lắm, có thể nghĩ là, ở thành phố Tương Hải tấc đất tấc vàng như vậy, giá nhà đã bị tăng lên rất cao.

Tài xế đã tan làm trước, Trình Tư Hạo tự lái xe, tay lái được anh điều khiển rất linh hoạt, vòng qua vùng này là một con đường bằng phẳng, trơn tru.

“Về phía đoàn phim thì có thể qua một thời gian rồi hãy đi, không phải em muốn để Thi Di rèn luyện sao, đây là một cơ hội không tồi.”

Trong không gian kín yên tĩnh, giọng nói khàn khàn của Trình Tư Hạo và âm nhạc trong xe vang lên, là bài hát mà Linh Lung hay nghe.

Mười ngón tay thon dài của anh đặt trên tay lái, móng tay được chăm sóc nên rất chỉnh tề, trên nền màu trắng lại có màu hồng nhàn nhạt, rất đẹp, Linh Lung nhịn không được mà nhìn nhiều hơn chút.

Đến khi Trình Tư Hạo quay đầu lại mang theo chút thắc mắc, cô mới thu lại ánh mắt, đáp: “Vâng, Trần Chí cũng gọi em, nói em có thể nghỉ mấy ngày rồi qua đó lại.”

Trần Chí này bọn họ ít nhiều gì cũng quen, lúc sự việc phát sinh Trần Chí đã sớm gọi điện cho cô, vậy nên khi Trình Tư Hạo nghe thấy tên ông ta cũng không ngạc nhiên lắm.

Lúc đến tiệm là đã 9 giờ, vì vấn đề thời gian nên chỉ còn lại vài người ở lại trực ban, tiểu Chu là người phụ trách chủ yếu khi Linh Lung vắng mặt, theo Linh Lung đã được một năm rưỡi, địa vị trong công việc cũng không thua gì Thi Di, chỉ là hai người phụ trách lĩnh vực khác nhau.

“Chị Linh, Trình tiên sinh.” Tiểu Chu cười ngọt ngào, hai chiếc răng nanh nhọn và mái tóc ngắn đến cằm làm lộ nét vui vẻ, đáng yêu.

Nhân viên trong tiệm đều biết Linh Lung, nhưng có vài người mới tới không biết thân phận của Trình Tư Hạo lắm.

Giống như Thái Khiết là sinh viên vừa tốt nghiệp mới được nhận vào, vốn là phỏng vấn ở chi nhánh trên đường khác, nhưng vì nhà khá gần đây nên được điều đến cửa hàng chính ở trung tâm thành phố. 

Trong mấy nhân viên thì Thái Khiết có tính tò mò khá lớn, chẳng qua vừa tốt nghiệp nên tò mò cũng là chuyện bình thường, hơn nữa lại rất cần mẫn nên tiểu Chu vẫn đồng ý nhận vào.

“Chị Chu, người đàn ông bên cạnh Linh tổng là ai vậy, đẹp trai quá đi!”

Thái Khiết đứng phía sau tiểu Chu, người đàn ông đang nghiêng đầu nói chuyện với Linh Lung, trong ánh mắt trầm tĩnh có vài tia sáng lóe lên, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, mang theo ý cười không dễ phát hiện.

Tiểu Chu khụ khụ, hạ nhỏ giọng: “Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Trong lúc Trình Tư Hạo ra ngoài nhận điện thoại, Linh Lung kiểm tra hàng hóa trong cửa hàng, giao cho họ chút việc cần chú ý.

“Đúng rồi, chị Linh, hôm nay có người đặt hàng trên mạng, số tiền thì không lớn, nhưng điều kỳ lạ là, người đó đặt quần áo kích cỡ khác nhau, hơn nữa số lượng mỗi loại đều không giống nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc