Độ dài: 70 chương
Lượt xem: 1237
Văn án: Văn án 1: Kể từ ngày bắt đầu nhận đệ tử, Dư Hoán Xuyên đã quyết tâm phải trở thành một sư phụ liêm chính. Dù đồng đội có trêu anh chơi trò nuôi vợ từ nhỏ đi nữa, anh vẫn kiên định với suy nghĩ rằng bản thân không thể nào thích bé đệ tử của mình được. Dù viết ngược tên lại đi nữa thì anh cũng không thích!!! Một ngày nọ, Xuyên Hoán Dư: “…” Anh vẫn tự ngắt hoa mình trồng mất rồi. Văn án 2: Đề tài hot nhất KPL [1] chính là sau khi nữ tuyển thủ duy nhất của giải nên duyên cùng đồng đội, Ban tổ chức giải đấu đã tổ chức một buổi phỏng vấn hai người. MC: “Không biết nhờ đâu mà anh Xuyên và A Thiển của chúng ta thành đôi thế? Hai người có thể bật mí một chút không?” Dư Hoán Xuyên: “Lần đầu tiên gặp nhau, cô ấy đã quét sạch team của chúng tôi trong ván đấu.” MC: “Tức là anh bị trình độ của A Thiển cưa đổ sao?” “À không,” Dư Hoán Xuyên nhướn mày cười đáp: “Trước đây tôi có thể chơi game thâu đêm, nhưng bây giờ hết rồi, 10 giờ đã phải lên giường.” MC: “Ồ? Vì sao thế?” Dư Hoán Xuyên nghiêm túc nói: “Bởi vì tôi có chuyện quan trọng phải làm.” ‘Chuyện quan trọng’ đang ngồi bên cạnh anh liền đỏ mặt, vội vươn tay uy hiếp, “Hôm nay anh đừng hòng ăn được bùa xanh [2]!” “Thôi mà, có bao giờ anh ăn bùa xanh của em đâu?” Dư Hoán Xuyên nắm lấy tay của cô rồi kê lên môi hôn, “Anh không ăn bùa xanh của em, bù lại một con Caesar [3] làm sính lễ tặng em, chịu không?” Người hâm mộ: “Tụi tui đếch bao giờ tin nổi tuyển thủ E-sport trước giờ không biết yêu lại có thể nói ra câu này!” … — Dư Hoán Xuyên. Văn án 3: Dư Hoán Xuyên: “Điều tuyệt vọng nhất mà tôi từng trải qua chính là toàn đội bị người đi mid [5] bên đội đối thủ quét sạch. Sau đó, điều trùng hợp nhất mà tôi gặp phải lại là người đi mid bên đội đối thủ trở thành người yêu của tôi.” … Bạn cùng phòng của Kiều Hướng Thiển té bị thương vì vừa đi đường vừa chơi Vương Giả. Kiều Hướng Thiển mắng: “Vương Giả chơi vui lắm à?” Một tháng sau — Kiều Hướng Thiển: “Mình nhổ vào, trận cuối lên rank [6] bao giờ cũng gặp tạ [7] hết. Đồ game rác, mình đếch chơi nữa!” … Ngày đó. Dư Hoán Xuyên luôn khắc ghi ngày đó trong lòng. Đội tuyển của anh bao lần thắng rồi lại thua, bản thân anh cũng từng trải qua đau thương và nuối tiếc, cuối cùng họ cũng đã có thể cùng nhau đạt được chiếc cúp này. Một tay Dư Hoán Xuyên giơ cúp, một tay nắm tay cô, bên cạnh anh là đồng đội luôn kề vai sát cánh, họ cùng nhau đứng trên sân khấu để nhận giải. Khoảnh khắc ấy chính là vinh quang được mọi người ngước nhìn, cũng là mục tiêu mà tuyển thủ thi đấu E-sport chuyên nghiệp như anh hướng tới trong đời. – Dư Hoán Xuyên.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50