CHƠI TRÒ THẬT HAY THÁCH, BẠN TRAI CŨ MUỐN GIÚP TÔI LI HÔN

34.

Đông đông đông! Anh họ gõ cửa, trước khi anh họ đẩy cửa vào, Cận Ngôn Từ không dấu vết thả tôi ra.

Anh họ nhìn tôi và Cận Ngôn Từ đứng trước cửa, có chút ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, cơm đã chuẩn bị xong, hai người ra ngoài ăn cơm trước đi.”

Anh họ đặt cơm lên bàn, nhìn Cận Ngôn Từ đầy ẩn ý hỏi: "Luật sư, anh có bạn gái không?"

Không biết Cận Ngôn Từ có phải cố ý hay không, liếc tôi, sau đó đáp: "Có."

Tôi có chút chột dạ.

“A, thật đáng tiếc, Lập Hạ nhà chúng tôi cũng rất tốt.” Anh họ tiếc nuối xoa xoa tay.

"Anh không phải chồng của cô ấy sao?" Cận Ngôn Từ có chút kinh ngạc.

"Nói cái gì đó? Tôi là anh họ của em ấy! Đừng nói bậy, Lập Hạ chưa kết hôn!" Anh họ nhìn thoáng qua đồng hồ, vỗ đầu, "Ôi, sắp chín giờ rồi, em gái, anh phải đi trước đây, hai người từ từ ăn, có việc gì thì gọi cho anh."

Anh họ nói xong cũng cởi tạp dề, vội vàng rời đi, để lại tôi và Cận Ngôn Từ nhìn nhau chằm chằm.

" Khương Lập Hạ, có phải em nên cho anh một lời giải thích?!!"

Tôi dường như nhìn thấy ánh sáng đỏ rực phía sau Cận Ngôn Từ, lại dường như nhìn thấy Thượng Đế đang vẫy tay chào tôi.

Mẹ ơi! Cứu mang! Tổn thọ áaa!

35.

___Tui là vạch phân cách của bà tác giả mỗi khi suýt có xôi thịt ___

Thời điểm tôi mở mắt, nhận lấy ánh nhìn chằm chằm của Cận Ngôn Từ.

"Đừng nhìn em như vậy, quá đáng sợ." Toàn thân tôi nổi da gà làm hỏng bầu không khí mơ hồ.

"Đồ lừa gạt, dám lừa anh em đã kết hôn, còn để cho anh làm tình nhân của em?"

"Đây còn không phải do anh ở nước ngoài đối xử lạnh nhạt với em sao, em hận như vậy nhất định phải trả thù lại, hơn nữa, không phải em đã đền bù sao..." Nhìn đôi mắt Cận Ngôn Từ như đang coi chuyện hài, âm thanh của tôi càng nhỏ.

"Làm thế nào để bù đắp cho anh, hả?"

"Hôm nay đi lĩnh chứng."

Tôi nhìn anh sửng sốt.

Anh nhìn tôi không nói lời nào, thở dài, "Cái đồ lừa gạt em á, nếu không dùng luật pháp giữ em lại bên cạnh, anh sợ em lại giống như lúc đó rời bỏ anh."

“Rõ ràng là ngay từ đầu anh đã không trả lời tin nhắn, có được không?” Tôi nghe đến đây, không khỏi tức giận, “Lễ tình nhân anh còn lỡ hẹn với em, bạo lực lạnh em, đến mức em nghĩ anh đã bên ngoài... rồi."

"Đồ ngốc, ngoại trừ em, anh còn có thể vừa ý ai?" Cận Ngôn Từ cười cười, "Lúc trước là anh sai, anh thật sự bận quá, vừa sang nước ngoài nên gặp nhiều khó khăn, anh không để ý ngày đêm ngâm mình trong trường học, ngâm mình trong viện nghiên cứu học tập, xử lý bản án, để có thể nhanh chóng về nước với em."

"Ngày lễ tình nhân hôm đó, anh đến sân bay rồi, chuẩn bị qua cửa kiểm tra an ninh thì bị lão sư chặn lại, có một bản án khẩn cấp cần anh quay lại. Điện thoại hết pin, anh lại một mực làm việc, không kịp nói cho em biết.

"Thực xin lỗi, trước kia là anh không đủ tốt, sau này hãy để anh bồi thường gấp bội cho em."

Nghe Cận Ngôn Từ thổ lộ tình cảm, trong thâm tâm tôi sớm nở hoa nhưng ngoài miệng vẫn làm bộ quật cường: “Vậy trước tiên hãy giải quyết vấn đề em bị bạo lực trên mạng, giải quyết vấn đề ổn thỏa rồi, em sẽ tính đến chuyện kết hôn với anh.”

"Được, một lời đã định." Cận Ngôn Từ đứng dậy mặc quần áo, vội vàng rời khỏi nhà, còn chưa kịp làm bữa sáng cho tôi.

Nhìn số tiền chuyển khoản mới của Cận Ngôn Từ là 5.200 và 13.140, tôi mới nuốt xuống sự bất mãn của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc