CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Cho dù nhìn ra hình người cũng sẽ khiến người lầm tưởng đây là người giả được điêu khắc bằng gỗ.

Da những thi thể này ướt át đầy đặn, mặc dù đã cứng lại nhưng vẫn có thể nhận ra bọn họ đều từng là người sống.

Quan trọng hơn chính là, từ trên người bọn họ tôi lại có thể thấy hồn phách bọn họ cũng chưa rời khỏi thân thể.

Trong lòng tôi kinh hãi, liên tiếp nhìn mấy cổ thi thể.

Phía trên mỗi cổ thi thể đều có dấu vết của hồn phách, nếu như tôi đoán không lầm, hơn năm mươi cỗ thi thể xếp qua mặt hồ này đều có hồn phách trên thi thể.

Hơn nữa hồn phách đó đều vốn là hồn phách của chính những thi thể này.

Dựa theo quy luật tự nhiên, người chết như đèn tắt, ba hồn trở về vị trí cũ. Thiên hồn thăng thiên thì nhân hồn vào âm giới, đất hồn tiêu tán giữa trời đất cho nên hồn phách không thể nào còn dừng lại trên thi thể mới đứng.

Cho dù có bí thuật gì níu giữ cũng chỉ có thể chống đỡ để cho hồn phách ở trên thi thể lâu thêm một tháng mà thôi, sau một tháng hồn phách vẫn sẽ thuộc về đúng nơi, không thể nào tiếp tục ở lại trên thi thể.

Nhìn qua có thể thấy những thi thể này hiển nhiên không phải vừa chết một tháng, chẳng lẽ Cản Thi phái lại có bản lãnh lớn như vậy, có thể thông qua thuật pháp chống lại thiên mệnh. Tôi đột nhiên rất lo lắng cho Tô Mộc, lúc này thương thế của anh ấy chưa lành, mang nhiều người như vậy xông vào Cản Thi phái thật sự có thể quay lại mà không hao tổn gì sao?

Trong nhát mắt tâm tư tôi liền trầm trọng đi.

Đến nỗi những thi thể liên tiếp tạo thành cây cầu này, tại sao phải để hồn phách ở thân thể bọn họ, bằng kiến thức của tôi làm thế nào cũng không nghĩ ra.

Cương thi tóc trắng bước rất nhanh, chớp mắt đã đi qua cây cầu bằng thi thể người tới bờ hồ bên kia.

Nhờ ánh trăng yếu ớt tôi nhìn về phía cây cầu bằng thi thể người, bóng dáng dài màu đen vẫn còn ở đó, đang đi qua từng điểm từng điểm trên cây cầu, bởi vì sợ gã Cản Thi phái chú ý nên Giao tiên cũng không dám đi nhanh, lúc này mới đến được giữa hồ nước.

Nhưng sau khi chúng tôi lên bờ bên kia, gã Cản Thi phái kia lại tìm một cái cây, lục lọi một hồi, nước hồ lần nữa lại cuộn trào.

Lòng tôi trầm xuống, ngước đầu nhìn mặt hồ đang biến động.

Quả nhiên, những thi thể lại đang theo nước hồ chìm xuống.

Bóng người Giao tiên rất nhỏ, tôi vốn không thấy rõ lúc này bị nước hồ quấy nhiễu tôi càng không thấy đâu.

E rằng đã theo những thi thể rơi xuống nước.

Lo lắng trong lòng dâng lên, cũng không biết Giao tiên có thể bơi hay không, nó rơi vào nước không sao chứ?

Tôi không ngừng an ủi mình, khi còn bé thích xem thế giới động vật, thấy phần lớn rắn biết bơi, thậm chí còn có rắn nước cùng rắn biển, Giao tiên vốn là tổ tông của rắn, nhất định sẽ không có vấn đề gì.

Khi tôi còn đang lo lắng thì người đang lắc lư lại ổn định hơn rất nhiều. Tôi không nhìn mặt hồ nữa mà nghiêngđầu nhìn về phía trước một cái.

Không biết từ lúc nào mặt đường đã bằng phẳng hơn nhiều, trước mắt không còn là cảnh vật hoang vu mà đã xuất hiện một số ngôi nhà.

Nhà nơi này làm tương đối đơn giản, giống như một làng quê vậy, trên đường còn có người đi đi lại lại.

Chỉ là người đi lại nơi này cũng rất kỳ quái, họ đều đi thành đôi với nhau trên đường. Cứ hai người đi chung với nhau tạo hình bống không rời, không đó có trai gái đi chung với nhau, cũng có hai người già đi chung với nhau, cũng có không ít đàn ông trẻ tuổi cùng bà lão bảy mươi đi dạo phố.

Sau khi bọn họ thấy chúng tôi liền giống như nổ nồi vậy, hướng chúng tôi vây lại, miệng kêu Diệp sư huynh, còn hỏi tôi là ai, có phải là người ban đêm xông vào Cản Thi phái không.

Gã Diệp sư huynh đó ở trong những người này thật giống như có uy vọng rất cao, gật đầu một cái, giọng rõ ràng không thèm giấu sự đắc ý: “Không sai, cô ta cùng những người đó một phe, ta bây giờ liền đem cô ta tới giao cho trưởng lão.”

- Hết chương 131-

Bình luận

Truyện đang đọc