CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Tôi nhìn thấy đứa bé bị lôi ra ngoài liền ngẩn người.

Đây là dạng quái thai gì? Đầu nó tròn vo không một sợi tóc mà chỉ có da màu hồng nhăn nheo, hai mắt vẫn nhắm chặt vẫn còn có một màng màu hồng dính vào.

Giữa miệng của nó có hai hàm răng hình răng cưa đen nhánh, nếu như bị nó cắn một cái ít nhất sẽ bị xé một miếng thịt lớn.

Cái này cũng chưa tính, đầu của nó cho dù rất kinh khủng thì cũng vẫn chỉ nhỏ như đứa trẻ bình thường, nhưng phần thân thể liền sát với đầu thì lại nhỏ hơn rất nhiều, còn không bằng bàn tay tôi, tay chân đều có móng vuốt, phía dưới cùng trên mông còn thò ra một cái đuôi ngắn màu hồng.

Cho dù tôi còn chưa từng thấy chuột con mới sinh cũng có thể nhận ra đây căn bản là thân thể của con chuột, được gắn với đầu người khiến có một loại kinh khủng không nói ra được.

Tôi khiếp sợ nhìn quái vật kia hồi lâu mới bị tiếng của Đường Dũng làm tỉnh: “Chà, quỷ vật này không phải là chuột gửi hồn, mà là Vương Bát gửi hồn, dưới miệng đã chết.”

Anh ta hùng hùng hổ hổ, mặc dù mặt vẫn nhợt nhạt vì mất quá nhiều máu nhưng tinh thần thì rất tốt, hai tay đấm mạnh vào đầu con quái vật kia, dùng móng tay chỉa vào gò má con quái vật bấm mạnh một cái.

‘A’ một tiếng, đứa trẻ sơ sinh kia lập tức kêu lên một tiếng giống như vừa khóc vừa cười, cái miệng cắn chặt Tô Mộc lúc này cũng buông ra, nghiêng đầu cắn về phía Đường Dũng.

Đường Dũng dù bản lãnh không quá xuất chúng nhưng động tác lại nhanh nhẹn khác thường, tôi còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra thì Đường Dũng đã tránh sang một bên, sau đó lấy ra một chiếc túi làm bằng da rắn, đem quái vậy kia nhét vào trong túi rồi buộc miệng túi lại.

Quái vật kia ở trong túi giãy giụa như điên, nhưng bản thân túi rất mềm, lại được chế tạo từ da rắn vô cùng co dãn, mặc nó giãy giụa thế nào cũng không ra được. Chờ đến khi nó không còn khí lực để giãy giụa thì Đường Dũng mới buông tay ra, đem ném nó xuống đất.

Sau đó anh ta quay đầu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Mộc một hồi thật giống như không biết Tô Mộc vậy.

Có điều anh ta chẳng qua chỉ là nhìn Tô Mộc chứ không nói gì, sau đó đi ngay tới bên cạnh Tiểu Thúy, bận rộn cầm ra rất nhiều loại bột làm gì đó với Tiểu Thúy.

Tôi còn đang lo lắng cho Tô Mộc mới bị gặm một miếng, thấy Đường Dũng không cần chúng tôi hỗ trợ liền kéo Tô Mộc sang một bên, đau lòng cầm tay anh ấy cẩn thận xem xét.

Mặc dù tay anh ấy là âm khí ngưng tụ mà thành nhưng quái vật kia cắn một cái rất sâu, hiển nhiên cũng sẽ gây ra vết thương cho anh ấy. Nhìn một hồi tôi liền thấy trên mu bàn tay trắng nõn của Tô Mộc có một vệt dấu răng hình răng cưa màu đen, mặc dù cắn không sâu nhưng có màu đen sì, nhìn qua giống như bị trúng độc, thấy mà giật mình.

Tôi cũng không biết nên nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa vết cắn, giọng run run nói: “Đau không?”

“Đau, đau như bị đứt gân ấy.” Tô Mộc nói, giọng anh ấy còn hơi run run.

Người tôi run lên, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn anh ấy.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Tô Mộc than đau với tôi. Theo như tính khí của anh ấy thì cho dù hồn phi phách tán cũng không chớp mắt một lần, lần này lại kêu đau hẳn phải đau thành cái dạng gì?

Bình luận

Truyện đang đọc