CÔ VỢ GẢ THAY CỦA BẠCH TỔNG


Một người phụ nữ xuất hiện ở đầu con hẻm.

Bà ấy chính là Bạch phu nhân hiện tại, mẹ của Bạch Đăng Khôi.

Bà chỉ có một đứa con trai, và con trai bà hiện tại đang ở trong tù.

Bà vẫn còn nhớ như in ngày đó Bạch Đăng Vũ đưa hình Lê Ánh Dương cho bà xem.
“Mẹ đây là bạn gái của con, sau khi mọi chuyện thành công con sẽ cưới cô ấy.”
Bà lấy ông Bạch, lúc đó bà không hề biết ông ấy đã có gia đình.

Đến khi biết được thì bà đã mang thai Bạch Đăng Khôi.

Ông ấy cũng xem như đủ tốt khi không từ bỏ bà.

Đến khi vợ chết ông ấy đưa bà về nhà.

Ông Bạch thì ra là người thừa kế của Bạch gia.

Cuộc sống của hai mẹ con bà từ đó cũng tốt đẹp lên.

Nhưng ông Bạch lại nói với hai người.

“Thứ gì tôi cũng có thể cho hai mẹ con, kể cả tình yêu của tôi, nhưng công ty thì phải giao lại cho Đăng Vũ.”
Người vợ trước của ông Bạch rất tài năng, là bà ấy thay ông gánh cả gia nghiệp của nhà họ Bạch.

Ông không yêu bà vợ được cưới hỏi đàng hoàng, người ông yêu là mẹ của Bạch Đăng Khôi.

Vậy nên ông chỉ có thể dùng gia sản để bù đắp cho Bạch Đăng Vũ.
Bà hiểu tất cả, cũng không có ham muốn gì cao sang.

Nhưng con trai bà thì khác.

Nó thích kinh doanh, muốn một lần giành quyền kế thừa với Bạch Đăng Vũ.
Bà làm mẹ, sẽ ủng hộ con vô điều kiện.

Nhưng cuối cùng con trai bà phải ngồi tù chính vì cô gái này.

Ả đàn bà của nó lại dám phản bội con trai bà.

Dây dưa với Bạch Đăng Vũ đã đành còn ở trên toà đứng ra chỉ tội con trai bà.

Đẩy hình phạt của nó lên mức cao nhất.
Con bà yêu cô ta như vậy, sao cô ta lại dám đối xử với nó như vậy?
Lúc trước Lê Ánh Dương được Bạch đăng Vũ bảo vệ, nhưng hiện tại người Bạch Đăng Vũ yêu là vợ nó.

Không ai ngăn cản được bà báo thù cho con trai nữa rồi.
Nhìn cô gái gào thét trong tuyệt vọng giữa một đám đàn ông bẩn thỉu nước mắt bà lặng lẽ rơi xuống.
Một bàn tay che lại mắt bà, giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai.
“Về thôi, sau này những chuyện dơ bẩn như thế này cứ kêu người đi làm, đừng tự mình ra ngoài giữa đêm khuya, nguy hiểm lắm.”
Nghe người làm báo lại, phu nhân ra ngoài, ông Bạch liền viện cớ rời bữa tiệc chạy đi tìm.

Đây là ời phụ nữ ông yêu, dù sao cũng có chút không nỡ lòng.

Bà đã chiều hư Bạch Đăng Khôi, nhưng ông cũng không nhẫn tâm trách bà.
Ông đưa bà lên xe về dinh thự.
“Bà làm gì cũng được nhưng đừng đụng đến Bạch Đăng Vũ.”
Bà chỉ im lặng cúi đầu.
“Bạch Đăng Vũ bề ngoài nhìn vào chỉ thấy nó có chút lạnh lùng, nhưng so về thủ đoạn và tính cách, đứa con trai này cùng ông nội nó giống như như đúc.

Năm đó vì để đảm bảo bà và Đăng Khôi an toàn, tôi đã trút bỏ quyền thừa kế của Đăng Khôi làm điều kiện rước hai người về nhà.”

Ông ngửa đầu thở dài.
“Năm đó nếu tôi chậm một bước thôi, tính mạng của bà và Đăng Khôi đã không còn.

Năm đó Bạch Đăng Vũ vừa mới hơn mười tuổi.”
Bà run rẩy ngước lên nhìn ông.

Một đứa trẻ mười tuổi có thể làm đến mức đó sao? Bà có chút hoài nghi nhưng ông Bạch chưa bao giờ lừa bà.

Những thứ không thể nói thật với bà ông ấy sẽ chọn im lặng.
“Tôi biết rồi.”
“Tôi cùng bà đi du lịch, chẳng phải bà thích leo núi sao? Tôi cùng bà leo hết mấy đỉnh núi cao nhất.”
Bà bật cười nhìn ông.
“Cái bộ xương già của ông đi đứng còn không xong, leo núi cái gì chứ?”
“Chỉ cần đi cùng bà tôi đều có thể, leo chậm một chút là được.”
“Được, vậy chúng ta cùng nhau đi du lịch đi.”
Lúc người của ông Hà tìm được Lê Ánh Dương, trên người cô ta không một mảnh vải che thân, cả thân thể dấu xanh xanh tím tím.

Người cũng đã phát điên, bọn họ chỉ có thể quay về báo cáo.
Tất nhiên, tin tức này Bạch Đăng Vũ đã ém xuống, hắn không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Lê Ánh Thư.
Cuối tuần, Bạch Đăng Vũ dẫn theo vợ con đi thử váy cưới.

Nơi hắn trọn là nhà thiết kế váy cưới hàng đầu.
Tinh Nhi cùng Nguyễn Hoàng Thái đến làm phụ dâu và phụ rể.

Tinh Nhi đi kế bên Luca trêu chọc.
“Luca nhà chúng ta là nhất rồi, đám cưới của ba mẹ cũng có mặt.


Có đứa trẻ nào được như Luca chứ?”
Luca bật cười khanh khách.
“Đúng vậy! Khi Luca nói với bạn bè Luca có mặt trong hình cưới của ba mẹ tụi nó ngưỡng mộ Luca lắm.

Mấy bạn đều bảo đám cưới của cha mẹ tao chẳng thấy tao đâu.”
Bốn người nhìn nhau bật cười.

Tinh Nhi nhớ lại lúc nhỏ mình cũng từng ôm hình cưới của ba mẹ bật khóc.

Hỏi sao hai người đám cưới mà không có con.

Giờ nhớ lại cảm thấy ngốc nghếch vô cùng.
Bạch Đăng Vũ tự tay chọn váy cưới cho Lê Ánh Thư.

Khi cô vào thay đồ hắn đứng bên ngoài hồi hộp chờ đợi.

Thì ra đây là cảm giác khi cưới vợ, là đám cưới của hắn và người con gái hắn yêu thương.

Đám cưới mà hắn mong chờ nhất.
“Cô dâu đến rồi đây?”


Bình luận

Truyện đang đọc