CÔ VỢ TÀI PHIỆT: TẠ THIẾU SỦNG THÀNH NGHIỆN


Lần đầu ôm người mêm nhự không xương vào lòng khiến Tạ Mẫn Hành không ngủ được.
Động tác của Tạ Mẫn Hành nhẹ: nhàng rút cánh tay của mình ra, đắp chăn lại cho Vân Thư, rời khỏi phòng ngủ, đi đến phòng sách.
Hôm nay Còn có rất nhiều việc cần xử lý, đầu thể chụi vào chăn sớm như vậy được, chẳng phải là do Vân thư, đề cô chủ động tìm anh nói chuyện sao.
Cảm xúc lướt qua trong lòng Tạ Mẫn Hành, rôi không quan tâm đên nữa.
Trở về phòng sách rồi vùi đầu vào công việc.
Trời bắt đâu sáng, Vân Thư phát hiện bên cạnh không có ai cả, cô nhẹ xoa đầu: “Mới sáng sớm đã đi đâu rồi?”
Sau đó bỗng nhiên ngây ra, sao cô tỉnh lại ở trên giường vậy? Trên sô pha cũng không có giâu vệt có người năm, cũng tức là đêm qua bọn họ lại ngủ cùng nhau sao?
Lúc này, bỗng nhiên Tạ Mẫn Hành xuất hiện: “Chạy bộ về rồi.
Vân Thư hít một hơi khí lạnh, gật đầu: “Ừm.

Về rồi à.


Anh mau đi tắm đi.” Lát nữa còn có chuyện muôn hỏi anh đó.
Tạ Mẫn Hành có thể nhìn ra tâm tư nhỏ bé của Vân Thư.
Trên bàn ăn.
“Mẹ, Mẫn Tây đi đâu rồi?” Vân Thư phát hiện thiêu một người, không biết nên mở miệng hỏi.
Tạ phu nhân tùy ý trả lời, như chuyện không quan trọng: “Đi học nôi.”
Vân Thư suy nghĩ, không đúng: “Không phải nghỉ hè rồi sao? Tại sao vân còn đi học?”
Tạ phu nhân bất đắc dĩ trả lời trước mặt ông nội Tạ: „Đi lĩnh giây khen rôi, lát nữa sẽ trở về.”
Vân Thư nhận ra Tạ phụ nhân rất phiền nên không n mở miệng hỏi nữa, chỉ lén nhìn Tạ Mẫn Hành máy cái.
Tạ Mẫn Tây đi nhận giấy khen? Sao Vân Thư lại không biết gì cả.

Lẽ nào Tạ Mẫn Tẩy không phải là đàn em của cô sao?

Nhưng chính mấy cái liếc mắt này lại khiến ông nội Tạ rất hài lòng, ăn cơm cũng nhiều hơn mây phần, hai đưa nhỏ này liếc mắt đưa tình trước mặt ông ây, xem ra hôn nhân này đã thành công rồi.
Tạ Mẫn Hành đối diện với tầm mắt của Vân Thư, Vân Thư hoảng loạn cúi đầu, không dám nhìn anh nữa.
Ông nội Tạ thấy vậy y càng Vui mừng không thôi: Hai đưa đã kết hôn nhiều ngày còn ngại ngùng, đúng, người trẻ da mặt mỏng.

Lúc này, sợ là ông nội Tạ đã quên chuyện hai người họ thay áo quân đi lĩnh chứng còn phải đi cùng nhau.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Tạ Mẫn Hành dùng bữa xong thì không trực tiếp đến công ty mà trở về phòng ngủ chăn Vân Thư hỏi: “Trên bàn ăn cô muốn hỏi gì vậy?”
Vân Thư thầm nghĩ dù sao cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, nên chỉ tùy tiện trả lời lại: “Chẳng phải Mẫn Tây học ở học viện kinh tê sao?”
Học viện kinh tế là trường học cao cấp, tốt nghiệp cập ba xong thì có thể trực tiếp ra nước ngoài học đại học, miễn phí tất cả thủ tục, có thê báo danh trực tiếp.
Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Có vấn đề gì sao?”
Vân Thư đắn đo không biết nên nói.
hay không, nói nhiêu, không phải bản thần nên hỏi thì hỏi hết.
Tạ Mẫn Hành nhìn ra Vân Thư đang do dự: “Nói đi.”


Bình luận

Truyện đang đọc