CON RỂ VĂN NAM CHỦ XUỐNG TAY VỚI TA RỒI

Bàn tay với khớp xương rõ ràng nhẹ niết vạt áo ngủ, Sở Quân Liệt nhìn cảnh tượng trước mắt, chóp mũi liền có chút ngứa.

Sở Quân Liệt nỗ lực dời đi ánh mắt, nhìn về phía khác nhưng mắt dường như không nghe theo sự chỉ huy của cậu mà lại liếc nhìn về.

Sở Quân Liệt chỉ nhớ rõ buổi tối cậu muốn chờ Tư tiên sinh ra khỏi phòng sẽ giúp anh hâm nóng lại đồ ăn, lại không biết sao mà chờ tới tận sáng, khi đang mắt nhắm mắt mở, lúc cậu tỉnh lại thì xảy ra chuyện như vừa rồi.

"Cậu có thể nói lại với phó cửa hàng trưởng một chút". Tư Vân Dịch nhẹ nhàng kiến nghị, "Hôm nay đến muộn một chút cũng được".

"Được Tư tiên sinh". Hai mặt Sở Quân Liệt đỏ lên, thân thể cứng đờ lui về phía sau vài bước, nhanh chóng xoay người chạy về phòng ngủ của mình.

Tư Vân Dịch một tay giữ cổ áo, nhìn Sở Quân Liệt xoay người, lông trên áo ngủ vì cậu ngồi trong thời gian dài mà bị bẹp xuống, cái đuôi to giữa hai ch@n cũng bị ngồi bẹp, trông như đã chịu ủy khuất cả đêm.

Tư Vân Dịch im lặng hồi lâu rồi đóng cửa phòng lại.

Nghe thấy âm thanh đóng cửa phía sau, Sở Quân Liệt bây giờ mới phát hiện, cậu vừa được bước chân vào phòng Tư tiên sinh, hơn nữa còn thấy được cảnh quan bên trong.

Bức màn trong phòng ngủ của Tư tiên sinh là loại hai lớp, một lớp vải màu nhạt, một lớp lụa mỏng, kết hợp với cửa sổ sát đất là vô cùng đẹp mắt.

Đồ đạc trong phòng cũng rất đơn giản, làm cậu chú ý là chiếc giường lớn bên trong.

Sở Quân Liệt nhìn giường ngủ trong phòng mình, cảm giác nó không to bằng cái trong phòng Tư tiên sinh, chắc chắn cũng không mềm mại bằng.

Ngẫm lại chiếc giường mà Tư tiên sinh nằm ngủ, bên trên vẫn còn vương hơi thở của anh, Sở Quân Liệt thử nhào lên giường của mình, cúi đầu ngửi ngửi, lại chỉ ngửi được mùi tinh dầu công nghiệp nhàn nhạt.

Phong cách trong phòng Tư tiên sinh chỉ gồm ba màu đen, trắng và xám, ngắn gọn là rất cao cấp, phía tường trên đầu giường có một tác phẩm nghệ thuật nhìn không ra chủ đề, màu chủ đạo là xanh đen, tuy rằng thoại nhìn rất đẹp nhưng lại càng có thêm vẻ lãnh đạm như tính tình của chủ nhân căn phòng.

Sở Quân Liệt chôn mặt vào gối, ngẫm lại bộ phim truyền hình cậu mới xem, mấy người đó đều đặt ảnh cưới ở vị trí đầu giường.


Nhớ tới khi kết hôn cả hai vô cùng hấp tấp, cậu còn chơi mưu kế để Tư tiên sinh phải phụ trách, độ ấm trên mặt Sở Quân Liệt lại càng tăng thêm, cậu rất nhanh áy náy mà phát hiện ra, bởi vì duyên cớ là cậu mà Tư tiên sinh chưa có một lưu trình kết hôn hoàn chỉnh.

Không có cầu hôn, không có ảnh cưới, không có tiệc kết hôn cũng không có cùng nhau thề non hẹn biển.

Sở Quân Liệt áy náy cởi áo ngủ lông xù ra, chợt nhớ tới Tư tiên sinh đã một ngày không ăn uống, nháy mắt bật dậy, nhanh chóng rửa mặt mặc quần áo rồi chạy tới phòng bếp.

Sở Quân Liệt ở phòng bếp khí thế ngất trời, thấy Tư Vân Dịch bước ra, nhanh chóng đem cơm đã chuẩn bị tốt bày ra bàn, trên mặt là nụ cười sáng lạn.

"Tư tiên sinh, anh ăn trước đi, còn thăn bò chiên khoai tây nữa là xong rồi".

Ngủ một ngày, lúc tắm dưới vòi sen còn cảm thấy có chút đứng không vững, Tư Vân Dịch cầm lấy thìa, uống mấy ngụm cháo, cảm giác dạ dày thoải mái không ít.

Dùng thìa nhẹ gạt cháo trong chén, Tư Vân Dịch nhìn thấy bên trong có táo đỏ, đậu đỏ, còn có gạo nếp. Táo đỏ đã được bỏ hạt, cắt nhỏ, đậu đỏ hẳn là trước khi nấu có ngâm qua nên lúc ăn như mềm tan trong miệng.

Trong cháo hình như còn được cho thêm đường đỏ, vị ngọt cũng vừa vặn.

Cửa phòng bếp đẩy ra, Sở Quân Liệt bưng món cuối cùng lên bàn, nhìn Tư Vân Dịch đang uống cháo, trong mắt ánh lên chút vui sướng.

Ngày hôm nay Tư tiên sinh không ăn sáng, Sở Quân Liệt cũng cảm thấy như bản thân chưa ăn gì, ngực trống rỗng, tóm lại là có chút không thoải mái.

Hiện tại nhìn Tư tiên sinh ăn cháo do cậu nấu, Sở Quân Liệt liền có tinh thần, bưng đồ ăn đặt trước mặt Tư Vân Dịch, ngồi xuống vị trí cậu thường ngồi, không ngừng nhìn trộm Tư tiên sinh dùng bữa sáng.

Tư Vân Dịch động đũa một chút, đều có thể cảm nhận được ánh mắt từ phía đối diện.

Ngủ một ngày có chút khác thường nhưng Sở Quân Liệt cái gì cũng chưa hỏi, chỉ ngồi dựa vào cửa phòng cả đêm, hiện tại lại cưỡng chế bất an nơi đáy mắt, nhìn anh dùng bữa.

Giống như cậu làm chuyện gì sai vậy.


Như cún con ngây thơ, không rõ hành vi của nhân loại, thấy nhân loại có hành động khác thường liền thấy lo lắng cùng hoài nghi, không biết có phải mình làm sai gì không hay là mình đã làm không tốt.

Tư Vân Dịch bình tĩnh uống cháo, tận tới khi gần kết thúc bữa ăn, ngước mắt lên nhìn Sở Quân Liệt.

"Hôm trước tâm trạng có chút tệ, về sau tôi sẽ không ngủ lâu như vậy nữa".

Sở Quân Liệt ngẩn người, bưng chén nhìn về phía Tư Vân Dịch, một sự vui sướng bất thình lình hiện ra, xóa tan đi bất an nơi đáy mắt.

Tư tiên sinh đang giải thích với cậu sao?

Tư tiên sinh còn hứa về sau sẽ không ngủ lâu như vậy nữa!

Sở Quân Liệt cố gắng áp chế khóe miệng đang giương lên, cúi thấp đầu, cảm giác trái tim bị chiên đến dúm dó của cậu nháy mắt được phục sinh, còn được thêm một tầng sương mát lạnh bao phủ.

Tư tiên sinh nhất định là biết được cậu bất an nên mới mở miệng trấn an cậu.

Điều này chứng tỏ, Tư tiên sinh vẫn luôn chú ý tới cảm xúc của cậu, Tư tiên sinh coi trọng cậu!

Khóe miệng của Sở Quân Liệt càng giơ cao hơn, giương mắt nhìn người đang ngồi ở bàn ăn, lại thấy Tư tiên sinh cũng đang nhìn cậu, khiến cái đuôi của cậu giơ cao lên trời.

Tư Vân Dịch nhìn hai mắt Sở Quân Liệt tỏa sáng, như là bị nhiễm cảm xúc đối phương mà ngực khẽ buông lỏng, giơ tay vuốt v e đỉnh đầu Sở Quân Liệt.

Hành động này khiến cho Sở Quân Liệt khi thu thập chén đ ĩa cũng hứng khởi, khi trộn thức ăn cho Liệt Phong cũng vui vẻ mà đổ nhiều thêm một chút.

Sở Quân Liệt dọn dẹp phòng bếp xong, nện bước nhẹ nhàng về phòng ngủ, đổi quần áo, lại lần nữa tới gần Tư Vân Dịch, đôi mắt đen bóng.

"Tư tiên sinh, em đi làm đây!".


Thấy được ý đồ trong mắt cậu, Tư Vân Dịch giơ tay, lại lần nữa sờ l3n đỉnh đầu đối phương.

Sở Quân Liệt thỏa mãn cọ cọ lòng bàn tay Tư Vân Dịch, thấy anh thu tay lại, lưu luyến từng bước mà đi ra cửa, quay đầu lại nhìn vài cái, tận tới khi Tư Vân Dịch nói "Buổi chiều gặp lại", Sở Quân Liệt mới thỏa mãn đáp lại, đóng cửa phòng, rời khỏi nhà đi làm.

Sở Quân Liệt sờ sờ ngực, cậu còn nhớ rõ khi Tư tiên sinh đẩy chân vào ngực, lúc ấy Tư tiên sinh đang cùng anh chị nói chuyện điện thoại, cũng là sau cuộc điện thoại kia, Tư tiên sinh mới nói muốn ngủ thêm.

Sở Quân Liệt nhíu nhíu mày, nhớ lại cảnh tượng gặp mặt với anh chị của anh, càng nhớ càng cảm thấy hai người này chính là đầu sỏ gây tội.

Sở Quân Liệt xụ mặt đi đến cửa hàng trang phục, nói với cửa hàng trưởng về lý do mình đi trễ, cửa hàng trưởng nhìn người trước mặt ánh mắt lạnh lùng, bị dọa cho không dám nói gì.

Sở Quân Liệt đi làm không lâu liền gặp được mấy khách hàng trẻ tuổi tới mua quần áo, bọn họ đều là bằng hữu của Tư Bắc Thành, nhìn thấy Sở Quân Liệt còn dò hỏi cậu, hỏi rằng vì sao mấy ngày nay không liên lạc được với Tư Bắc Thành.

Sở Quân Liệt nhăn mày lại, biết Tư Bắc Thành chính là con trai cả của nhà anh chị cả, lúc ấy hai người gọi điện cho Tư tiên sinh cũng là vì chuyện của Tư Bắc Thành.

Sở Quân Liệt lấy lại quần áo trong tay đối phương, đôi mắt dọa người, "Tôi không biết vì sao cậu ta không nghe điện thoại của cậu, tôi với cậu ta cũng không thân, về sau cậu đừng tìm tôi mua quần áo nữa".

Người bạn kia thấy bộ dáng của người trước mắt, bị dọa cho không nói nên lời, cửa hàng trưởng bên cạnh thấy vậy, vội vàng kéo khách hàng sang một bên cười nói, lại lấy quần áo trên tay Sở Quân Liệt, cố gắng níu kéo vị khách này.

"Tiểu Sở, đừng để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc". Cửa hàng trưởng nghiêm túc giáo dục Sở Quân Liệt, "Làm nghề nào yêu nghề đó, cậu kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, đừng quay lưng lại với tiền như vậy chứ".

Sở Quân Liệt mấp máy môi không nói gì, sau đó di động liền vang lên âm thanh nhắc nhở, Sở Quân Liệt lấy di động nhìn thoáng qua, phát hiện là anh cả của Tư tiên sinh gửi tới, nói muốn mời cậu một bữa cơm, mày không khỏi nhíu lại.

×××××

Tại một quán trà nổi tiếng tại Cảng Thành, anh cả tư gia mặt đầy u sầu nhìn em trai và em gái, lại nhớ tới cuộc điện thoại với con trai vào sáng nay, không khỏi thở dài một tiếng.

"Mấy đứa nói xem, Vân Dịch đang muốn làm gì vậy?" Chị dâu nhớ tới bộ dáng đáng thương của con trai, tâm cũng nhói lên.

"Ai mà biết được". Tư Vân Địch giơ chén trà trong tay, đem trà bên trong một hơi uống cạn.

"Chú đương nhiên không biết, con trai chú chỉ biết mua vé nằm cho một mình nó, cũng không biết nhắc nhở anh em gì hết, để cho mấy đứa chúng nó ngồi hai mấy tiếng đồng hồ". Chị dâu vừa nhìn thấy Tư Vân Địch, nhịn không được mà mở miệng, "Đây là cái gì, là tư tưởng ích kỷ!".


"Chị dâu, chị đừng tức giận, thằng bé chỉ là không nghĩ tới thôi". Em dâu trấn an chị dâu, bất đắc dĩ mở miệng.

"Bắc Viễn tuy mua vé nằm nhưng cũng là cùng khoang, tốt cũng chẳng tốt mà tệ cũng không đến, đầu vừa nhấc thì liền bị đụng, càng không nói đến chỗ nó gần khoang vệ sinh, hun nó đến không thở được, bên dưới thì có tiếng ngáy ngủ, nó cũng là một đêm thức trắng mà".

Vừa nghe em dâu nói vậy, chị dâu nháy mắt thoải mái không ít.

"Mấy đứa nhỏ đã đến kinh thành rồi, lần này không dám tằn tiện nữa, tìm một cái khách sạn ba sao để nghỉ". Tư Vân Thiên cầm chén thở dài, "Chỉ là giá cả có chút cao, mấy đứa nó đều ở không được, bắt đầu vội vàng đi tìm nhà thuê".

"Em nghe nói phòng thuê ở kinh thành giá cao". Em dâu hai mắt ưu sầu, "Một gian phòng ở nho nhỏ, chỉ cần ở gần đoạn đường nào đông đúc một chút, tiền thuê cũng phải ba năm ngàn".

Giá cả ở kinh thành vốn cao, xây dựng sự nghiệp lại không thể thiếu tiền, mấy đứa nhỏ khẳng định sẽ không chọn mấy chỗ đắt đỏ". Chị dâu lo lắng sốt ruột.

Mấy người nói xem, nếu có thể gặp được chủ nhà bình thường thì còn tốt, nhưng nếu gạp phải mấy người lòng dạ hiểm ác, đem tiền của bọn nhỏ lừa mất, còn không cho thuê phòng ở thì phải làm sao, cũng không thể để bọn nhở lưu lạc đầu đường xó chợ chứ?"

Ngẫm lại hoàn cảnh tương lai của mấy đứa nhỏ khiến mấy người trong lòng tràn đầy lo lắng.

"Tôi cảm thấy việc này có chút kỳ quái". Chị dâu suy tư, chau mày.

"Kỳ quái chỗ nào? Em dâu nghiêng người về phía trước nhìn chị dâu.

"Mấy người còn nhớ rõ hôm đó, bộ dạng bọn trẻ mặc một thân quần áo giá rẻ không?" Chị dâu hạ giọng, vẫy vẫy tay ý bảo mấy người dựa lại gần chút.

"Sao lại không nhớ rõ". Tư Y Y cũng mở miệng, "Ngay cả thời điểm hai mẹ con khó khăn nhất em cũng không để thằng bé ăn mặc thành như vậy".

"Mấy người thấy quen mắt không?" Chị dâu ánh mắt ý bảo mấy người, "Không cảm thấy loại quần áo đó nhìn thấy ở đâu sao?"

Nghe chị dâu nói vậy, Tư Vân Địch cũng hiểu ra, "Hôm đó em cũng nhận thấy, mấy cái quần áo trên người bọn trẻ, đặc biệt là cái giày vải kia, đúng là giống với đồ mà Sở Quân Liệt mặc khi mới tới Tư gia".

"Đâu chỉ giống, chị thấy Vân Dịch cố ý để bọn nhỏ mặc thành như vậy, chính là vì muốn trả thù cho Sở Quân Liệt".

Chị dâu hai mắt mang theo bất mãn, "Cũng không biết Sở Quân Liệt kia dùng thủ đoạn gì, khiến Vân Dịch vì cậu ta mà làm tới vậy, đúng là thủ đoạn so với hồ ly tinh còn ghê gớm hơn".


Bình luận

Truyện đang đọc