CON RỂ VĂN NAM CHỦ XUỐNG TAY VỚI TA RỒI

Tư Vân Dịch nhìn roi ngựa trong tay, hướng dẫn viên đang uống rượu cũng thiếu điều muốn cười đến phun cả rượu ra ngoài, hắn ta ngồi cạnh người đàn ông trung niên đã nằm sấp xuống bàn vì say, A Đan bên kia thì nửa tỉnh nửa mê, chân tay ở trong không trung múa loạn, "Vợ ơi, vợ à...".

"Vợ cái gì mà vợ!" Sở Quân Liệt nghe được những lời này, nháy mắt liền cảnh giác, đem A Đan đẩy ngã sang một bên, sau đó dán vào người Tư Vân Dịch, đỏ mặt nhìn Tư Vân Dịch mà cười.

"Tư tiên sinh, anh đừng để ý tới hắn, anh chỉ được nhìn em thôi".

Trong mắt Tư Vân Dịch cũng mang theo chút men say, anh dùng khăn lông ướt trên bàn lau qua đồ vật trong tay, dùng phần đuôi của roi ngựa chọc nhẹ vào cằm Sở Quân Liệt.

Sở Quân Liệt trong mắt đã tràn đầy thỏa mãn, chuyên tâm nhìn người trước mặt, giống như trên thế gian này chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Nói cho tôi biết". Tư Vân Dịch hơi hơi nghiêng đầu, nhìn chó bự trước mắt.

"Trong khoảng thời gian này, cậu vẫn luôn cùng tôi thực hiện danh sách nguyện vọng kia, vậy nói cho tôi biết, cậu muốn đi tới nơi nào, cậu muốn làm điều gì".

Đối với vấn đề này, trong lòng Sở Quân Liệt sớm đã có đáp án, nương theo hơi men say đang bao quanh người, đôi mắt ngăm đen tỏa sáng mở miệng.

"Em muốn nằm trên cái giường trong phòng của Tư tiên sinh, muốn nằm trên giường lớn mềm mại kia".

Hướng dẫn viên ở một bên ngẩn người, A Đan bị lay cũng nỗ lực bò dậy, cũng nghe được những lời của Sở Quân Liệt.

"Em đã học rất lâu rồi, em muốn cùng Tư tiên sinh làm..."

Tư Vân Dịch giơ tay lên che miệng Sở Quân Liệt. Hướng dẫn viên có chút xấu hổ, A Đan mặc dù là người tục tằn nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua người có thể trắng trợn cầu hoan giữa chốn đông người như vậy.

Đây là điều mà chúng tôi có thể nghe sao?

"Cùng nhau nằm mơ". Tư Vân Dịch thản nhiên nhìn qua phía đối diện, bổ sung nốt lời nói của Sở Quân Liệt.

"Ư ư". Đôi mắt Sở Quân Liệt đen bóng, cảm nhận được bàn tay người kia kề sát lên gương mặt của cậu, cậu nhìn người trước mắt, nhẹ động một chút.

Tư Vân Dịch cảm giác được lòng bàn tay của mình có chút ướt át.

Tư Vân Dịch buông tay đang che miệng Sở Quân Liệt, Sở Quân Liệt mặt đỏ bừng cười rộ lên, nắm chặt tay anh, dùng mặt cọ cọ vào lòng bàn tay.


Loại rượu này tác dụng rất chậm, mấy người ở lại trong lều ngủ một giấc ngon lành, Sở Quân Liệt uống nhiều, đến giữa trưa mới tỉnh lại, đầu còn có chút choáng váng.

"Cậu tỉnh rồi sao?" Người đàn ông trung niên nhìn Sở Quân Liệt có chút đờ đẫn đứng dậy, trên mặt mang theo ý cười, "Cơm trưa còn chưa nấu xong, cậu muốn nếm thử canh nấm sáng nay không?"

"Tư tiên sinh đâu?" Sở Quân Liệt nhanh chóng đứng dậy, nhìn một vòng quanh lều, không nhìn thấy thân ảnh mà cậu muốn gặp.

"À, vị khách kia ấy hả, anh ta ăn xong bữa sáng thấy cậu vẫn còn ngủ nên cùng A Đan đi đến vùng phụ cận bãi chăn nuôi để thu hoạch nấm rồi".

Người đàn ông trung niên múc cho Sở Quân Liệt một chén canh nấm lớn, nóng hầm hập, "Tôi nhớ rõ, mùa hè A Đan thường xuyên đưa vợ bằng motor đi loanh quanh bãi chăn nuôi hái nấm, nếu thuận lợi, hai người họ chỉ chốc lát là trở về rồi".

(Vợ nì là Lưu Táo nha mn)

Sở Quân Liệt ủ rũ nhận lấy bát cơm, hối hận vì sao bản thân không dậy sớm hơn một chút.

Cúi đầu húp hai ngụm canh nấm, Sở Quân Liệt liền hiểu ra vì sao Tư tiên sinh đột nhiên lại muốn đi hái nấm.

Nơi này đều là nấm hoang, có một mùi hương nấm nồng đậm, nấu thành canh ăn thực sự rất ngon.

"Cho tôi thêm một chén nữa". Sở Quân Liệt thành thạo đem canh nấm trong bát uống sạch, lại giơ bát tới gần nồi canh.

Người đàn ông trung niên đem phần canh còn lại trong nồi múc vào bát cho Sở Quân Liệt, sau đó cầm nồi ra ngoài rửa sạch. Sở Quân Liệt bưng chén, đứng ở cửa lều, vừa ăn vừa ngóng về hướng xa.

Trước mắt là đồng cỏ dài đến bất tận, đan xen còn có vài triền núi trầm thấp phập phồng, Sở Quân Liệt mòn mỏi trông mong, tận đến khi có hai điểm đen nhỏ lọt vào mắt.

"Tư tiên sinh!" Sở Quân Liệt kích động vẫy tay, nhanh chóng ăn nốt bát canh, vừa vội rửa sạch chén vừa ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tư tiên sinh và A Đan cùng nhau chầm chậm cưỡi ngựa trở về.

Hai con ngựa cùng nhau đi tới, Sở Quân Liệt híp híp mắt, thấy A Đan đang cười nói gì đó với Tư tiên sinh, Tư tiên sinh ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, bên môi khẽ cong lên một độ cung nhỏ.

Do ở xa nên Sở Quân Liệt không nghe ra hai người đang nói chuyện gì, trong lòng cậu ngứa ngáy như có mèo cào.

Nhìn chằm chằm hai người, Sở Quân Liệt vỗ vỗ vai người đàn ông đang rửa nồi bên cạnh.


"Đại ca này, A Đan năm nay bao nhiêu tuổi, đã kết hôn chưa?"

"Cậu ta đến ngựa còn gọi là vợ kìa, cậu cảm thấy cậu ta có khả năng đã kết hôn không?" Người đàn ông trung niên cười cười, "Dân chăn nuôi chúng tôi nhìn trông có vẻ hơi già, đừng nhìn A Đan lớn lên thành thục, thật ra cậu ta mới 25 tuổi thôi".

Sở Quân Liệt nhìn Tư tiên sinh cưỡi Lưu Táo, đi bên cạnh A Đan còn lộ rõ ra vẻ mặt tươi cười, tức khắc trong lòng liền vang lên tiếng chuông cảnh báo.

"Cậu hỏi cái này làm gì, có phải cậu muốn giới thiệu đối tượng kết hôn cho A Đan không?" Người đàn ông trung niên trong mắt hiện ra vài phần tích cực, "A Đan nếu sửa soạn một chút thật ra trông rất đẹp trai đó, cậu xem cả một mảnh mục trường này, chỉ có A Đan là có mấy chục con ngựa, hơn một ngàn đầu dê, còn có không ít bò, ngoài ra cậu ta còn có một căn nhà ở gần thành phố nữa đó".

Sở Quân Liệt mấp máy môi, không nói gì.

Hướng dẫn viên ở một bên sau khi làm xong việc, quay lại nhìn thấy Sở Quân Liệt liền nhiệt tình tiếp đãi, "Vị khách này, anh tỉnh rồi sao, tối qua ngủ có ngon không?"

Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm hai con ngựa đang tới gần, cứng ngắc trả lời, "Uống say quá, không biết".

"Ha ha ha!" Hướng dẫn viên nhớ tới sự việc ngày hôm qua, nhịn không được mà cười thành tiếng, "Cậu hôm qua đúng thật là say rồi, cầm roi ngựa một hai bắt người ta đến thuần hóa mình, còn nói muốn nằm lên giường nhà người ta".

Sống lưng Sở Quân Liệt cứng đờ, thông qua lời nhắc nhở của hướng dẫn viên mà hình ảnh tối qua dần dần sống lại trong đầu.

Sở Quân Liệt giơ tay xoa xoa khuôn mặt đang dần nóng lên, thấy hai con ngựa đã tiến tới trước mặt, A Đan xoay người xuống ngựa, còn giúp Tư tiên sinh giữu dây cương ngựa.

"Tư tiên sinh!" Sở Quân Liệt lập tức tiến lên, thấy Tư tiên sinh cũng xuống ngựa, hai túi treo bên người ngựa còn đựng đầy ắp nấm.

"Dậy rồi?" Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt, khẽ cười, "Ăn sáng chưa?"

"Em ăn rồi". Sở Quân Liệt gấp không chờ nổi mà đi theo bên người Tư Vân Dịch, đem túi nấm từ trên ngựa gỡ xuống.

Mùi hương nấm nồng đậm từ trong túi tỏa ra, Sở Quân Liệt nhanh tay bỏ túi nấm vào côp xe, sau đó lập tức đi cùng qua.

Bữa trưa do đích thân A Đan chuẩn bị, làm cho mọi người một nồi thịt cùng với tương chấm.


Sở Quân Liệt nếm một miếng thịt do A Đan làm, ăn hai miếng liền muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Đồ ăn do A Đan làm thật sự rất ngon, thịt non mềm, chấm thêm với tương béo mà không ngán.

Loại mỹ thực đặc sắc này luôn có một mùi hương phá lệ hấp dẫn, Sở Quân Liệt trộm đem thịt trước mắt so sánh với đồ ăn mà cậu nấu ở nhà, giống như hoa dại với hoa nhà vậy.

Sở Quân Liệt mím môi mỏng, đem thịt trên xương xé xuống, bỏ vào bát cho Tư Tiên sinh.

"Người bên ngoài gần như không phân biệt được các chủng loại nấm ở nơi này, rất nhiều người nhầm nấm trắng thành nấm đinh hương mà mua", A Đan vui vẻ phấn chấn nói, "Thật ra trừ nấm đinh hương, chỗ chúng tôi loại nấm tốt nhất là nấm vàng, một cân phơi khô đã hơn năm trăm rồi, bình thường muốn mua còn khó, đừng nhìn bên ngoài sặc sỡ, thật ra nấu chín thì không thành vấn đề, ăn lên còn rất mềm, ngon đến mức muốn cắn cả đầu lưỡi luôn ấy chứ".

Tư Vân Dịch lẳng lặng lắng nghe, thi thoảng lại đáp lại vài câu.

Một bữa cơm qua đi, Tư Vân Dịch phát hiện Sở Quân Liệt chỉ ăn có một chút liền thấp giọng hỏi han cậu, Sở Quân Liệt vừa định trả lời thì người đàn ông trung niên bên cạnh lập tức giúp Sở Quân Liệt tiếp lời.

"Lúc hai người đi ra ngoài, cậu ấy mới ăn gần hai chén canh nấm rồi".

Sở Quân Liệt sâu kín nhìn người đàn ông trung niên, yên lặng đem lời muốn nói nuốt xuống bụng.

Trước khi chia tay, A Đan còn có chút tiếc nuối, tặng Tư Vân Dịch một con dao cắt thịt xinh đẹp, bảo hai người mùa hè lại tới chơi, khi đó phong cảnh ở trại nuôi ngựa là đẹp nhất, còn có thể tự mình trải nghiệm lạc thú hái nấm.

Sở Quân Liệt thấy Tư tiên sinh đồng ý mùa hè năm sau lại tới, ngực liền chua lòm một mảnh, lời muốn nói cũng nghẹn lại.

Sau khi chia tay hướng dẫn viên và bọn A Đan, đến khi xe đã đi được mấy trăm km, sắp về tới Cảng Thành, trong lòng Sở Quân Liệt mới có chút thoải mái, từng chút dính sát vào người bên cạnh, như thế nào cũng không muốn tách ra.

Chờ tới khi xe đã tiến vào Cảng Thành, trời đã tối hoàn toàn, sinh hoạt ban đêm ở Cảng Thành giờ mới chính thức bắt đầu, các loại đèn neon đầy màu sắc sáng lên, xung quanh đều là người qua đường thong thả tản bộ.

Sở Quân Liệt dựa vào bên cửa sổ xe, nhìn tới vòng đu quay phát sáng phía xa xa.

Sở Quân Liệt lấy di động ra, trộm tìm kiếm một chút, ngay sau đó liền cất điện thoại đi, lại dán sát vào người Tư Vân Dịch, đôi mắt lóng lánh.

"Tư tiên sinh".

Tư Vân Dịch nhìn về phía Sở Quân Liệt, phát hiện trong mắt cậu là khao khát nồng đậm.

"Tư tiên sinh, anh có thể cùng em đi chơi một lát được không?" Sở Quân Liệt mong chờ chỉ chỉ hướng ngoài cửa sổ xe.


Theo phương hướng Sở Quân Liệt chỉ, Tư Vân Dịch nhìn thấy vòng đu quay lớn nhất ở Cảng Thành, ở phía bên đó sáng lên đủ các loại màu sắc, đúng là có chút hấp dẫn.

"Có thể". Tư Vân Dịch bảo tài xế thay đổi điểm đến, hoàn thành tâm nguyện của Sở Quân Liệt.

Vòng đu quay kia được đặt ở công viên giải trí, hai người vốn muốn đến thẳng chỗ vòng đu quay nhưng lại không tự chủ được mà bị các loại đồ ăn và trò chơi trong khu giải trí hấp dẫn, Sở Quân Liệt càng ăn càng vui sướng, đùi gà rán với lớp vỏ giòn tan cậu có thể ăn đến tận ba cái, Tư Vân Dịch gặm qua một miếng cậu cũng không chê, vui vui vẻ vẻ đem thịt gặm sạch sẽ.

Dọc trên đường đi, Sở Quân Liệt ăn kem, sườn heo nướng, bánh bao, gà hầm, cuối cùng còn uống sạch sẽ một bình trà hoa quả lớn mới coi như no bụng.

Trừ món đậu phụ thúi, Sở Quân Liệt nhìn thoáng qua đã kiên quyết muốn tránh xa.

Vé vòng đu quay 100 tệ một người, một vòng kéo dài nửa giờ, tốc độ khá chậm, độ cao cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

Cùng mấy cặp tình nhân khác chờ đợi, Tư Vân Dịch và Sở Quân Liệt cuối cùng cũng được tiến vào khoang, chờ đợi vòng quay chuyển động.

Khoang ngồi rất chắc chắn, gần như không cảm nhận được chút đong đưa nào, Tư Vân Dịch nhìn quang cảnh phía bên ngoài khoang ngồi, vị trí của hai người bọn họ cũng đã cách mặt đất một khoảng khá lớn.

Sở Quân Liệt cẩn thận ăn một viên kẹo, lại uống một ngụm nước khoáng rồi trộm súc miệng, nhìn thời gian từng chút qua đi, tới khi khoang ngồi của họ gần tới phần đỉnh cao nhất, hai tai Sở Quân Liệt đỏ lên, đánh vỡ sự im lặng trong khoang.

"Tư tiên sinh".

Ánh mắt Tư Vân Dịch chuyển từ quang cảnh bên ngoài qua phía Sở Quân Liệt.

"Em, em nghe nói". Mặt Sở Quân Liệt đã bắt đầu nóng lên, lấy hết can đảm nhìn thẳng người trước mắt.

"Em nghe nói nếu hai người yêu nhau ở nơi cao nhất của vòng quay hôn nhau, vậy sẽ có thể mãi mãi ở bên nhau".

Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt im lặng một lát, chợt nhớ tới cảnh tượng lúc trước, Sở Quân Liệt nhìn thấy gian hàng đậu phụ thúi liền quay đầu đi qua.

"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt thấp thỏm khẩn trương nhìn chăm chú nhìn người trước mặt, mặt đỏ bừng, thân thể không tự chủ mà nghiêng về phía trước, "Chúng ta... Có thể, có thể hôn một chút không?"

Ánh mắt của Tư Vân Dịch dừng trên môi Sở Quân Liệt, không lên tiếng.

"Tư tiên sinh, em vừa mới súc miệng, còn ăn kẹo nữa". Thân thể Sở Quân Liệt nghiêng lại càng gần hơn, trong ánh mắt như cất chứa cả vì sao, sáng đến lợi hại.

"Anh có muốn... nếm thử một chút không?"

(Áu áu, chap này ngọt chít tim tui gòi)


Bình luận

Truyện đang đọc