CÔNG LƯỢC NAM PHỤ

Edit: Aya Shinta

Có điều Lăng Vu Đề xuyên qua tận thế, thứ buồn nôn như zombie cô cũng đã nhìn thấy rồi, đã giết rồi, còn sợ thi thể hả?!

Này khóa giải phẫu này là về thân thể con người, vừa vào đến trong phòng giải phẫu thì có thể nhìn thấy chừng hai mươi học sinh, đại đa số đều là nam sinh.

Trong phòng giải phẫu chỉ đặt ba chiếc giường sắt, phía trên có ba thi thể trần trụi, hai nam, một nữ.

Thi thể rất sạch sẽ, ngoại trừ cứng ngắc tái nhợt, chính là đầy mùi formalin, cũng không có đáng sợ bao nhiêu cả.

Lăng Vu Đề ghé sát vào thi thể quan sát hai bên, trong mắt ánh lên sự hiếu kỳ cùng tìm tòi nghiên cứu, chỉ là không có hoảng sợ.

Không ít người cảm thấy hiếu kỳ đối với cô gái xa lạ xinh đẹp, còn lớn gan này.

Thực ra Lang Văn Phong vô cùng không thích học giải phẫu, nên anh trốn ở trong góc. Nhìn thấy Lăng Vu Đề tới nơi này, anh vừa muốn nhấc chân tới gần Lăng Vu Đề thì giảng viên đã tới rồi.

Vì không để cho giảng viên nhìn thấy mình, sau đó bắt mình đi thí nghiệm giải phẫu, anh không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chờ ở trong góc ——

Kết thúc tiết giải phẫu, Lăng Vu Đề không có bị doạ hoặc là buồn nôn chút nào, trái lại còn tràn đầy phấn khởi thảo luận nội dung bài học với Nhan Tử Hành.

Vừa nãy Nhan Tử Hành cùng với giảng viên cùng giải phẫu một thi thể nam.

Trong lúc đó, Lăng Vu Đề vẫn ở bên cạnh anh tràn đầy hào hứng nhìn, tình cờ còn có thể hỏi những nội tạng mà cô suy đoán có đúng hay không.

Điều này làm cho Nhan Tử Hành phải nhìn Lăng Vu Đề với cặp mắt khác xưa!

"Vu Đề!"

Nghe thấy tiếng gọi của Lang Văn Phong, Lăng Vu Đề theo tiếng quay đầu lại.

Vừa rồi Lang Văn Phong không có cách nào tới gần Lăng Vu Đề, vào lúc tan học, Lang Văn Phong vội vã đuổi theo.

"Vu Đề, sao cậu đến khóa giải phẫu?" Lang Văn Phong đứng trước mặt Lăng Vu Đề, hỏi.

Lăng Vu Đề mỉm cười: "Xế chiều hôm nay cùng Tử Hành đọc sách ở trong thư viện, anh ta nói có khóa giải phẫu, tôi rất hiếu kì, cho nên mới tới."

Tử Hành! Tử Hành!

Lang Văn Phong suýt chút nữa không khống chế lại tâm trạng muốn bạo nộ của anh, nếu như anh không nhìn ra Lăng Vu Đề thích Nhan Tử Hành thì đúng là một thằng ngu ngốc!

Nhan Tử Hành:... Nên tôi ngốc à?

Anh vốn cho rằng mặc dù Lăng Vu Đề cùng Nhan Tử Hành là bạn thời trung học, nhưng đến đại học cũng không gặp nhau làm gì, anh cảm thấy có khả năng là mình cả nghĩ quá rồi.

Thế nhưng, Lăng Vu Đề cùng Nhan Tử Hành, đến cùng thì mập mờ từ lúc nào?!

Lăng Vu Đề, có biết Nhan Tử Hành đã có bạn gái hay không?!

Lang Văn Phong cong khóe môi cười cợt, sau đó nhìn về phía Nhan Tử Hành: "Đúng rồi Tử Hành, không phải cậu nói sắp tới sinh nhật bạn gái cậu, muốn bay tới nước M mừng sinh nhật với cô ấy sao? Quyết định khi nào thì đi nhỉ? Xin nghỉ chưa?"

Đi nước M mừng sinh nhật cho Mộng Tuyết?!

Lăng Vu Đề khẽ rũ mắt xuống, nhưng sự kinh ngạc dưới đáy mắt cũng không thể nào che giấu nổi.

Trong kịch tình, cũng không có tình tiết Nhan Tử Hành tới nước M mừng sinh nhật cho Mộng Tuyết!

Nhan Tử Hành: "Ừm, ngày kia liền đi, đã xin nghỉ rồi." Đi nước M mừng sinh nhật Mộng Tuyết, cũng là quyết định vào mấy ngày trước của anh, đã hơn một năm anh chưa từng gặp Mộng Tuyết, anh, rất nhớ cô!

Lang Văn Phong không nói gì, chỉ là đặt sự chú ý ở trên người Lăng Vu Đề.

Dáng vẻ Lăng Vu Đề cụp mắt xuống giữ yên lặng này, dưới cái nhìn của anh, chính là thất lạc, khổ sở...

Anh khẽ cắn răng, tuy rằng đau lòng vì Lăng Vu Đề khổ sở, nhưng cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn, để cho cô biết Nhan Tử Hành đã có bạn gái sớm một chút, mới có thể để cô sớm vượt qua!

Lăng Vu Đề nhanh chóng thoát khỏi kinh ngạc, cô mỉm cười giương mắt nhìn Nhan Tử Hành bên cạnh: "Sắp sinh nhật Mộng Tuyết sao? A ~ Vậy thì lúc đó tử Hành thay tôi chúc cô ấy sinh nhật vui vẻ đi!"

Nhan Tử Hành gật đầu, nhìn Lăng Vu Đề dường như đã không để ý đến chuyện trước đây nữa, nghĩ rằng lúc đó cô chán ghét Mộng Tuyết như vậy, cũng là do trước đây không hiểu chuyện đi.

"Ừm! Thời gian không còn sớm, tôi phải về nhà, tạm biệt!" Cô phất tay nói tạm biệt với Nhan Tử Hành cùng Lang Văn Phong, sau đó nhấc chân rời đi.

Thấy Lăng Vu Đề đi rồi, Nhan Tử Hành cũng chuẩn bị trở về ký túc xá, vừa đi được hai bước thì bị kéo lại.

Nhan Tử Hành quay đầu lại nhìn Lang Văn Phong: "Làm sao?"

"Vu Đề, biết cậu có bạn gái!?" Anh cho rằng Lăng Vu Đề không biết!

"Đương nhiên biết, chúng tôi đều là bạn thời cao trung." Nhan Tử Hành nói thế, sau đó nhẹ nhàng bỏ tay Lang Văn Phong ra, chân bước về phía trước.

Lang Văn Phong nhíu mày gắt gao, đuổi theo Nhan Tử Hành: "Vậy tại sao Vu Đề còn thích cậu?!"

Ngốc! Biết cậu ta có bạn gái thì không thể thích sao? Vậy thì những nữ sinh coi Nhan Tử Hành là nam thần Y đại cũng không thể thích Nhan Tử Hành?!

Nhan Tử Hành dừng bước lại nhìn Lang Văn Phong: "Cậu nói nhăng gì đấy!" Coi như Lăng Vu Đề thích anh, vậy cũng chỉ còn lại một chữ "từng" mà thôi.

Hiện tại mọi người đều là người trưởng thành rồi, anh có bạn gái, cô có cuộc sống của chính mình!

"Tôi nói bậy? Thật ra tôi hi vọng mình chỉ nói bậy mà thôi! Nhan Tử Hành tôi cảnh cáo cậu, cậu là người có bạn gái, Vu Đề là người tôi yêu! Tốt nhất cậu nên giữ khoảng cách với cô ấy, nếu không... Chúng ta, liền, tuyệt giao!"

Lang Văn Phong buông "lời hung ác" xong thì dậm chân một cái, chạy đi, để lại một Nhan Tử Hành vô cùng cạn lời.

Di động vang lên, là tin nhắn.

Người nhắn là Mộng Tuyết.

Mộng Tuyết nói: Ngày hôm nay khí trời rất tốt đây, nhớ anh lắm ~

Nhan Tử Hành câu môi cười, trả lời: Anh cũng nhớ em.

Anh ngẩng đầu nhìn vòm trời đến cả sao cũng chẳng có, tưởng tượng đến bầu trời quang đãng bên nước M.

Di động vang lên lần nữa, vẫn là tin nhắn.

Nhan Tử Hành cúi đầu, anh cho rằng là Mộng Tuyết, kết quả lại là Lăng Vu Đề nhắn tới.

Buổi chiều lúc ăn cơm tối bọn họ cũng trao đổi số điện thoại di động, vậy cho nên Lăng Vu Đề có phương thức liên lạc với anh.

Lăng Vu Đề nói: Ngày hôm nay phiền anh rồi, cũng cảm ơn anh! [ Khuôn mặt tươi cười ]

Suy nghĩ một chút, Nhan Tử Hành trả lời bằng hai chữ: Không cần*.

* Chỗ này Nhan Tử Hành trả lời bằng hai chữ là: 不谢, dịch ra tiếng việt là "Không cần cảm ơn", 4 chữ lận đó TvT.

Lăng Vu Đề bên kia điện thoại nhìn thấy được có hai chữ keo kiệt này, hơi bất mãn bĩu môi.

Cô đứng sau lối đi, nhìn xe cộ lui tới, có chút mờ mịt thở dài một hơi.

Ngày kia Nhan Tử Hành tới nước M mừng sinh nhật với Mộng Tuyết, đó là tình tiết không có trong nội dung vở kịch.

Nói cách khác, nội dung vở kịch phát sinh thay đổi!

Cũng nói là, Mộng Tuyết cùng Nhan Tử Hành vốn nên chia tay vào ba tháng sau, rất có thể sẽ không chia tay nữa!

Cũng nói cách khác, Nhan Tử Hành cũng có thể nghịch tập trở thành nam chủ!

OMG! Lăng Vu Đề cảm thấy hiện tại cô hận không thể lập tức chạy ra ngoài đường cho xe đụng chết, sau đó nhiệm vụ trực tiếp thất bại luôn đi!

Mẹ nó chứ! Vị Diện Hiệp Hội thực biết chọn đối tượng công lược cho cô!

Hạ Luân: Đối tượng công lược lần này là do Hội trưởng đại nhân chỉ định, không thể trách tôi nha ~

Khi đèn xanh đối diện vạch qua đường sáng lên, Lăng Vu Đề nhấc chân theo đoàn người.

Hiện tại, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, cô không thể ỷ lại nội dung vở kịch, hiện tại tình tiết đã trôi xa đến phương trời nào rồi.

Aya: Buồn nôn vì mấy cái tin nhắn... Làm ơn TvT cho tui yên cái!

Nhớ cái con khỉ, chắc Mông Tuyết cô đang bận hú hí với cái ông thầy giáo chứ gì *khinh bỉ*.

Tiếp tục nào.

Chính là hiện tại...... Anh lại nằm ở chỗ này!

Lăng Vu Đề run rẩy xuống tay, đi xốc tấm vải trắng đang trùm di thể lên.

Sọ đã nứt ra rồi, máu óc cũng lộ ra, dây dính.

Đầu của anh đã biến hình, thậm chí thoạt nhìn có chút ghê tởm.

Nhưng Lăng Vu Đề chăm chú nhìn gương mặt kia, nhìn gương mặt tựa hồ đã biến dạng.

Đúng vậy, cho dù không dám tin tưởng, nhưng đây là Tịch Tử Thu.

Lăng Vu Đề lui ra phía sau hai bước, đầu óc ầm một tiếng, tầm mắt đều nhòe dần đi.

Bình luận

Truyện đang đọc