Edit: Aya Shinta
Thấy sự hoảng sợ lộ ra trong đáy mắt Dạ Khanh Tuyết, trông nàng ấy khiến người ta thương tiếc vô cùng, trong lòng Nam Cung Tử Hiên nổi lên lòng trắc ẩn: "Quên đi, hôm nay tâm trạng của ta tốt, cho hai người các ngươi có cơ hội sống sót."
Ý tứ chính là không giết Nam Cung Vũ Mặc?
Nói cách khác, Nam Cung Tử Hiên vì Dạ Khanh Tuyết mà không muốn lấy mạng Nam Cung Vũ Mặc nữa?
"Ta lên trên thu dọn một chút." Nam Cung Tử Hiên đỡ vai Lăng Vu Đề nói một câu.
Lăng Vu Đề không trả lời, cô cụp mắt xuống, che giấu đi ánh mắt khác thường của mình.
Nam Cung Tử Hiên về nhà cây thu dọn đồ đạc, Nam Cung Vũ Mặc vẫn nhíu mày: "Chúng ta không thể vì mạng sống mà tạm tha cho..."
Còn chưa dứt lời, Dạ Khanh Tuyết đã kéo ống tay áo của Nam Cung Vũ Mặc, nhón chân nói nhỏ bên tai Nam Cung Vũ Mặc một câu.
"Chúng ta đừng vội vã, chờ Phần Thiên đưa chúng ta rời khỏi bí cảnh Ngũ Tinh trước đã. Dù sao không có y, chúng ta sẽ không ra được..."
Nam Cung Vũ Mặc không phải kẻ ngu ngốc, vừa rồi bị Nam Cung Tử Hiên chọc tức đến mông muội, nghe Dạ Khanh Tuyết nói vậy, hắn lập tức bình tĩnh lại.
Cũng phải, rời khỏi bí cảnh Ngũ Tinh trước rồi tính sau.
Dựa vào hắn và Dạ Khanh Tuyết thì không thể Nam Cung Tử Hiên, dù sao bên cạnh Nam Cung Tử Hiên còn có một Lăng Vu Đề nữa. Lăng Vu Đề chỉ ra tay hai lần nhưng Nam Cung Vũ Mặc biết, thân thủ của Lăng Vu Đề tuyệt đối trên cơ Nam Cung Tử Hiên.
Vốn dĩ nếu hắn đấu tay đôi với Nam Cung Tử Hiên, cùng lắm chỉ có thể thắng hiểm! Nhưng nếu thêm Lăng Vu Đề vào, giết Nam Cung Tử Hiên là chuyện không thể thực hiện được.
Chỉ cần rời khỏi bí cảnh Ngũ Tinh, hắn có thể triệu tập giang hồ đồng đạo để đối phó với Nam Cung Tử Hiên.
Như vậy... Dù cuối cùng hắn bị phản phệ nhưng cũng sẽ không trí mạng.
Nam Cung Vũ Mặc đề phòng nhìn Lăng Vu Đề rồi mới gật đầu với Dạ Khanh Tuyết tỏ vẻ mình đã biết.
Lăng Vu Đề dửng dưng cụp mắt xuống nhìn mũi chân, Dạ Khanh Tuyết và Nam Cung Vũ Mặc thầm thì với nhau cái gì, không nghe thì cũng có thể đoán được.
Lăng Vu Đề bĩu môi, dẫu thế nào thì cô không để cho Nam Cung Tử Hiên ngỏm tỏi là được rồi --
Không có chờ bao lâu, Nam Cung Tử Hiên đã đi xuống.
Y cũng không thu dọn bao nhiêu, chỉ bỏ xiêm y của Lăng Vu Đề và của y vào trong bao quần áo.
Khi đi ngang qua chỗ mình ném thỏ xuống, Nam Cung Tử Hiên hơi ngừng bước lại nhưng không nhặt thỏ lên mà tiếp tục nhanh chân đi ra ngoài. Y đưa bao quần áo cho Lăng Vu Đề, lên phía trước dẫn đường.
Ba người yên lặng đi theo Nam Cung Tử Hiên, trên đường không có ai nói câu nào.
Chắc là do Nam Cung Tử Hiên nên trong rừng không thấy sinh vật nào nữa.
Không có ai nói chuyện, bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị.
Đoàn người đi chừng một tiếng đồng hồ thì trở lại cổ mộ.
Dạ Khanh Tuyết nhíu đôi lông mày thanh tú: "Chúng ta lại tới cổ mộ làm gì? Lẽ nào lối ra ở trong mộ cổ sao?"
Nếu đúng vậy...
Cửa cổ mộ không bị đóng lại, trông vết chân thì trừ họ ra còn có người khác từng tới, chỉ không biết những người kia có sống sót rời khỏi cổ mộ hay không.
Nam Cung Tử Hiên không trả lời Dạ Khanh Tuyết, đi vào đầu tiên.
Lần thứ hai vào lại mộ cổ, bởi có cái gương hướng dẫn trong tay Nam Cung Tử Hiên nên trên đường thuận lợi hơn rất nhiều.
Đi theo sau Nam Cung Tử Hiên quẹo ba hồi bảy lượt, đi qua bao nhiêu cái cửa đá rồi mới đến một gian thạch thất toả ra ánh sáng màu xanh lam u.
Ánh sáng xanh lam u phát ra từ trên một vài tảng đá sần sùi trên vách, vừa vào thạch thất đã cảm thấy nhiệt độ nơi này thấp hơn bên ngoài rất nhiều.
Nếu nhiệt độ ngoài thạch thất là mười độ thì phỏng chừng trong thạch thất chỉ có không độ!
Thật sự... Rất lạnh!
Cái rét lạnh thấu xương khiến Lăng Vu Đề không khỏi rụt cổ một cái, Dạ Khanh Tuyết hơi sợ sệt ôm lấy cánh tay Nam Cung Vũ Mặc.
"Tí tách ~ tí tách ~ "
Nước chảy không ngừng từ trên vách đá vào cái ao ở phía dưới.
Mắt nhìn xuống, dưới đất có hai cái ao, mỗi bên một cái. Thạch thất hình tròn, ở giữa có một hành lang hình chữ S. Trong mỗi cái ao có một cái đài hình tròn.
Rất rõ ràng, đây là một Thái Cực đồ!
Ở bên kia của Thái Cực đồ là một cánh cửa, có lẽ... chính là lối ra phải không?
Lăng Vu Đề không chắc chắn, bởi vì trong cốt truyện hoàn toàn không nhắc tới. Những gì cốt truyện đề cập tới chính là Nam Cung Vũ Mặc và Giáo chủ Phần Nguyệt liều chết tranh đấu, kết cục là trong bí cảnh Ngũ Tinh, Giáo chủ Phần Nguyệt bị giết chết!
Sau đó... hết rồi! Ừ, chính là hết rồi!
Cốt truyện chết tiệt, hoàn toàn không đề cập là Nam Cung Vũ Mặc và Dạ Khanh Tuyết làm thế nào để rời khỏi bí cảnh Ngũ Tinh!
"Bên kia chính là lối ra à?" Tiếng nói êm ái của Dạ Khanh Tuyết vang lên.
Nam Cung Tử Hiên nhìn cái gương đã trở thành một mặt gương bình thường từ khi vào gian thạch thất này, ừ một tiếng: "Chắc thế."
Sở dĩ Nam Cung Tử Hiên biết nhiều chuyện liên quan đến bí cảnh đều là do trong sách cấm của Phần Nguyệt giáo có nhắc đến.
Nhưng trong sách cấm chỉ nhắc tới chuyện trong mộ cổ có cái gương điều khiển bí cảnh, bí cảnh chỉ có thể mở ra trong nửa tháng, nửa tháng sau, bí cảnh sẽ vĩnh viễn đóng lại. Chỉ khi lại thu thập đủ chìa khóa Ngũ Tinh thì mới có thể mở ra.
Khi mở bí cảnh Ngũ Tinh, chìa khóa Ngũ Tinh lập tức bị lỗ chìa khóa nuốt mất, còn đi nơi nào thì không ai biết.
Trong sách cấm không chỉ dẫn làm thế nào để thoát khỏi bí cảnh Ngũ Tinh, y chỉ đi theo cái gương tới nơi này.
Nói vậy nơi này chắc là lối ra bí cảnh.
Nam Cung Tử Hiên cầm gương, đi qua hành lang chữ S không quá rộng kia, ba người còn lại cũng theo sau.
Trên cánh cửa kia có một vết lõm hình ngôi sao năm cánh, rất nông, chiếm diện tích không lớn.
Y cúi đầu nhìn cái gương trong tay, nó có hình ngôi sao năm cánh, độ lớn gần như chỗ lõm vào ở cửa đá.
Y thử đặt cái gương vào vị trí lõm xuống, tấm gương kia như là một thể với cánh cửa, vô cùng phù hợp.
Cửa đá thuận lợi mở ra.
Dạ Khanh Tuyết vui vẻ cười với Nam Cung Vũ Mặc: "Quá tốt rồi Vũ Mặc, chúng ta có thể đi ra ngoài!"
"Ừ!" Nam Cung Vũ Mặc gật đầu, mặt mày mỉm cười. Hắn biết Dạ Khanh Tuyết vẫn rất sợ hãi, thế nhưng vì hắn mà vẫn cố nén nỗi sợ vào lòng.
Sau khi cửa đá mở ra, bốn người đi qua cửa, họ cho rằng qua cửa đá thì có thể thoát khỏi bí cảnh Ngũ Tinh, nhưng kết quả lại đi vào một đại điện vàng son lộng lẫy, phía nam đại điện có một đài cao, ở trên có một cái ghế.
Mà trên ghế là một người đàn ông mặc chiến bào vàng óng, tay cầm giáo dài.
Gã ta có làn da màu đồng cổ, tướng mạo không đẹp nhưng rất rắn rỏi, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ.
Bốn người đồng thời cau mày, đáy mắt xẹt qua tia kiêng kỵ.