CỰC PHẨM CHIẾN THẦN

“Được rồi, sau này ngươi có dự tính gì không?” Thủy Hương Vân đột nhiên hỏi ta.

Ta có thể có dự tính gì sao? Bây giờ ta không họ không hàng, ý định tốt nhất là ở tại Thủy gia, bất quá mặc dù da mặt ta dày còn hơn tường thành nhưng lúc này vẫn có chút ngại không dám mở miệng. Cùng Mộc Y Linh thật bất đồng, mặt dạn mày dày cầu xin trụ tại nhà Mộc Y Linh trong lúc mọi người còn không quen biết, cho nên ta có thể mở miệng, mà bây giờ ta cùng Thủy Hương Vân tương đối là thân thiết, ngược lại khó có thể làm da mặt dày hơn..Ai, con người à, chính la kỳ quái như vậy.

“Nếu không….” Thủy Hương Vân thử dò xét ta, “Ngươi đi tới nhà của ta mà ở đi, dù sao phòng của ta còn nhiều.”

Lời này của nàng lọt vào trong lòng khiến ta mừng rỡ vô cùng, chỉ hận không thể vung ra một xấp tiền nói một câu "ban thưởng", nhưng trên mặt lại cố làm ra vẻ khó xử, nói: "Vậy làm sao tiện, thật là làm phiền các ngươi."

Thủy Hương Vân lập tức nói:”Không phiền toái không phiền toái”, liền cảm thấy ngữ khí có chút vội vàng, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng, nói:”Ta nói là ngươi cùng thái gia gia là bạn tốt, ở trong nhà bằng hữu thì có cái gì phiền hay không phiền chứ.”

Đúng à! Ta phát giác ra Thủy Hương Vân rất thông minh đáng yêu à, tìm cho ta lý do tốt như vậy, vội ho khan một tiếng, nói:”Tha thiết mời ta như vậy, nếu ta còn từ chối thì thật vô lễ.”

“Thật tốt quá!” Thủy Hương Vân có vẻ thập phần cao hứng, “Dương ca, ngươi kể truyện cười cho ta được không!”

Từ ban đầu là “Dương tiên sinh” cho tới “Dương Đào”, cho tới hiện tại là “Dương ca”, ngắn ngủi trong thời gian hai ngày, quan hệ giữa ta và Thủy Hương Vân có thể nói là một ngày ngàn dặm. Vốn tâm tình đã an phận không ít nhưng lại bị một tiếng gọi “Dương ca” làm cho rung động không thôi, không nhịn được than thở một tiếng, thiên địa quỷ thần ơi, lớn lên quá đẹp trai không phải là cái sai của ta, ngài không cần phải khảo nghiệm ta như vậy chứ….

Sau đó là thời gian kể truyện cười, ở trên xe bay Thủy Hương Vân cứ cười không thôi.

Bắt đắc dĩ ta đã nghe qua không ít truyện cười nhưng phần lớn đều là truyện cười màu vàng, truyện cười đúng đắn thì kể nửa giờ đã hết, không thể làm gì khác hơn là lấy truyện cười màu vàng bổ sung. Liên tiếp những câu truyện cười màu vàng được ta kể, Thủy Hương Vân bị ta nói đỏ mặt tới mang tai, thẹn thùng nói:”Dương ca, huynh thật xấu nha. Toàn kể những truyện cười gì đâu không à”, ta không khỏi đắc ý cười to h ha, trong lòng lại đang nghĩ, tiểu nha đầu, sớm nhận biết bản chất sắc lang của ta đi, không nên có cảm tình với ta.

Không ngờ tới Thủy gia thì khuôn mặt THủy Hương Vân nổi lên rặng mây đỏ đồng thời sóng mắt lưu chuyển, bộ dạng nhu mì mà hợp giận làm lòng ta rất hồi hộp, nghĩ thầm toi rồi, chẳng lẽ lợn lành chữa thành lợn què, làm nàng cho rằng ta đang trêu ghẹo nàng sao? Nhìn tình hình Thủy Hương Vân như vậy thì khả năng này phi thường lớn, đau đầu rồi đây.

“Ha ha ha ha!” Chẳng lẽ Dương tiểu huynh đệ tưởng niệm lão ca ta sao, sao nhanh như vậy mà trở về rồi?” Một tiếng cười sang sảng từ trong biệt thự phát ra, bóng người chợt lóe, Thủy Thanh Vân từ trong biệt thự bay ra, nắm cổ tay ta mà kéo tới luyện võ trường, trong miệng lớn tiếng nói:”Tới tới tới! Ta luyện một hồi, Dương đệ xem Thái Cực Quyền ta đánh như thế nào?”

Ta vội vàng lộ ra vẻ cười khổ với Thủy Hương Vân rồi liền cùng Thủy Thanh Hoa bay tới luyện võ trường.

Mà ta rất ngạc nhiên là cái luyện võ trường cũ bị hư không còn hình dạng gì, lúc này lại thay một cái mới. Thủy Thanh Hoa buông tay của ta, ngưng thần tĩnh khí rồi bắt đầu đánh Thái Cực Quyền, mỗi chiêu mỗi thức có hình có dạng, mặc dù còn rất nhiều chỗ không đạt tới cảnh giới hợp nhất nhưng có thể trong một đêm mà hắn có thể luyện tới bực này thì thật sự không thể không làm ta bội phục.

Bộ quyền đánh xong, cảm giác ta đối với Thủy Thanh Hoa rõ ràng thay đổi rất nhiều, khí chất cả người đều trở nên trầm ổn.

Ta lắc đầu thở dài nói:”Thủy lão ca, từ nhỏ cho tới bây giờ ta không có bội phục người nào mà hôm nay vô luận như thế nào đều phải nói hai tiếng bội phục rồi.”

Nghe ta nói xong, Thủy Thanh Hoa mừng rỡ cười to ha ha, cái phần trầm ổn nhất thời biến mất không còn một mảnh, hắn đắc ý nói:”Bình thường bình thường, ngoại trừ nhân tố con người ra thì nguyên nhân trọng yếu là tâm pháp Thủy gia ta có thể cùng Thái Cực Quyền hỗ trợ lẫn nhau.” Sau đó hắn hỏi:”Đúng rồi, nha đầu ở Mộc gia thế nào rồi?”

Ta cười khổ, nói:”Nàng đã không có gì đáng ngại, nhưng thật ra ta lại cho chút vấn đề?”

“Ủa?” Thủy Thanh Hoa nghi hoặc nhìn ta, lộ ra vẻ kinh dị, “Quả thật có chút vấn đề, không biết tại sao từ lúc bắt đầu gặp mặt thì ta không thể nhìn rõ sâu cạn của ngươi, mà bây giờ trên người ngươi tựa hộ lại sinh ra biến hóa gì đó? Cho ta một loại cảm giác có cùng một loại hơi thở với Hỏa Vân gia?”

“Huynh nói chính là cái này?”

Phì! Tay phải ta đột nhiên bốc lên một ngọn lửa màu đỏ sậm mà xung quanh đó có những tia quang điện đang tung bay chớp động.

Thủy Thanh Hoa trừng to mắt nhìn điện hỏa trên tay ta, cả nửa ngày mà không nói ra lời được, một lúc lâu mới nhìn ta rất cổ quái, nói:”Ta chỉ biết tiểu tử ngươi đúng là một quái vật! Mới vừa gặp mặt thì vẫn còn chân khí hệ hỏa, ngủ một giấc tỉnh lại biến thành hệ điện, bây giờ mới nửa ngày không thấy thì đệ lại có điện hỏa tạp giao?”

Tạp giao? Nghe như thế nào ấy, không được tự nhiên, ta cười khổ, lắc đầu nói:”Vấn đề mà ta nói không phải cái chuyện này.”

“Không phải chuyện này? Vậy thì còn chuyện gì nữa?” Thủy ThanhHoa nhìn ta từ trên xuống dưới, đột nhiên nhíu mày nói:”Mới vừa rồi không chú ý, trên người đệ tại sao có nồng mùi máu tươi vậy?”

Thủy Hương Vân tiếp lời nói:”Không biết tại sao, người của Mộc bá bá lại dụng “Hóa công tán” để đối phó Dương cá, ý đồ muốn giam lỏng hắn, Dương ca cùng người của Mộc xung đột với nhau, nhất thời gϊếŧ một số người.”

Lông mày của Thủy Thanh Hoa càng nhíu lợi hại hơn:”Hóa Công Tán? Tiểu tử Mộc gia lại dám dùng cái ác độc đó để đối phó Dương tiểu huynh đệ sao?” Nhìn ta rồi nói:”Dương tiểu huynh đệ, trước kia đệ cùng Mộc gia có cừu oán gì không?”

Ta tự nhiên là không thể nói suy đoán trước kia, chỉ là ậm ờ vài câu, nhún vai nói:”Trước kia ngoại trừ Y Linh tỷ, thật sự ta còn không tiếp xúc qua người của Mộc gia, nếu muốn nói chỗ đắc tội thì chỉ sợ bởi vì nguyên nhân ta làm bị thương Y Linh tỷ thôi.”

“Cái này rất kỳ quái rồi, người của Mộc gia không có hẹp hòi vậy đâu? Thủy Thanh Hoa suy nghĩ vài vấn đề nhưng nghĩ mãi cũng không ra mấy điểm mấu chốt, lắc đầu nói:”Mặc kệ như thế nào, đệ không có việc gì là tốt rồi, ta xem đệ không có chỗ nào đi, không bằng tạm thời ở tại đây, chúng ta cũng tiện tham khảo lẫn nhâu!”

Ta gật đầu nói:”Vậy đã quấy rầy rồi.”

Thủy ThanhHoa thấy ta thống khoái đáp ứng như vậy, cười ha ha, nói:”Cái gì quấy rầy mời không quấy rầy, nhiều hơn một người cũng không thể làm nghèo Thủy gia chúng ta được” Sau đó hắn nháy mắt mấy cái với Thủy Hương Vân, vẻ mặt cười gian nói:”Mới vừa rồi ta nghe con gọi Dương tiểu huynh đệ là gì thế? Dương ca? Hắc hắc mới nửa ngày không thấy mà hai người các ngươi đã thân mật như vậy rồi?”

“Thái gia gia!” Thủy

Thấy ánh mắt của Thủy Hương Vân thì ta lại càng hoảng sợ, tại thế giới tương lai này ta không có ý định trêu chọc phụ nữ, cho nên họ khan vài cái để che dấu sự xấu hổ.

Thủy Thanh Hoa nhìn ta rồi lại nhìn Thủy Hương Vân, cười to ha ha.

Lúc này ta bắt đầu ở tại Thủy gia, rất nhanh đã trôi qua một tháng.

Trong một tháng này, ta làm quen không ít người Thủy gia, hiểu rõ một ít tình hình của Thủy gia.

Sản nghiệp Thủy gia khổng lồ, trải rộng khắp ngành nghề, nhân khẩu gia tộc rất đông đúc, những người quản lý của các chuyên khu đều là người của gia tộc, hình thành một hệ thống Kim Tự Tháp khổng lồ, mà trước mắt việc buôn bán cơ bản của Thủy gia đều là do mấy ông chú và bác ở bên ngoài làm việc, không cần đám người Thủy Hương Vân quan tâm.

Mà Thủy gia phát triển tới hiện tại, trực hệ Thủy gia có hai người, Thủy Hương Vân cùng đệ đệ nàng Thủy Hổ, Thủy Hương Vân không cần phải nói, Thủy Hổ so với Thủy Hương Vân nhỏ hơn một tuổi, bây giờ đang ở bên ngoài du lịch. Còn tương lai ai chấp chưởng Thủy gia, theo lời của Thủy Thanh Hoa thì chờ hai tiểu tử tốt nghiệp xong, ai nguyện ý thì chấp chưởng Thủy gia.

Cha của Thủy Hương Vân là Thủy Kiếm Phi. HIện giờ không ở tại đây, là một người nam nhân anh tuấn mà thông minh, bất quá chân phải có chút tật, bước đi có chút khập khiểng, hắn ít ra bên ngoài, bình thường không có thấy, nhưng lúc gặp nhau thì đối với ta rất hiền lành, hơn nữa hiền tới quá mức, ánh mắt kia giống như nhìn một đứa bé, làm cho ta không được tự nhiên lắm.

Mà trong một tháng này, ta xem như, Thủy Thanh Hoa thân nhất cao thủ đương thời, kiến thức tại võ học cao hơn ta không biết bao nhiêu lần, trong lúc hai người chúng ta đàm đạo với nhau thì thường thường ta

Ngoại trừ hiểu rõ mình có một loại chân khí cổ quái, những kiến thức cơ bản tại võ học thì trống rỗng, Thủy Thanh Hoa càng không tiếc bỏ dạy tuyệt học Thủy gia cho ta, một môn thân pháp gọi là “Ngư Thủy Chi Hoan”, ý là như cá gặp nước, một môn chưởng pháp gọi là “Ngươi Tình Ta Nguyện”, quỷ bí linh động.

Tên của hai môn công phu này đều có chút dâʍ đãиɠ, làm ta hoài nghi đây có phải là tuyệt học Thủy gia hay không, liền đi hỏi riêng Thủy Hương Vân. Thủy Hương Vân thề thốt phủ nhận, nói là tuyệt đối không có công phu này, sau đó nói thái gia gia thích nhất tự nghĩ ra công phu, hai môn công phu này thì tám phần là bản thân ngài sáng tạo ra.

Ta vừa nghe, nhất thời té xuống đất, nghĩ thầm trách không được lão nhân này tha thiết dạy ta như vậy, hóa ra làm đem ta làm vật thí nghiệm.

Bình luận

Truyện đang đọc