Tần Tư Nhiên sẽ phải quỳ ở trước mặt mình sám hối ư?
Vừa nghe thấy Dai Fu nói những lời này, đồng tử trong mắt Tiêu Phong đột nhiên phóng đại ra, trong lòng khiếp sợ không gì sánh nổi.
- Tiêu Phong, anh không thử soi gương nhìn lại mình xem, anh thì tính là cái gì chứ? Anh có tư cách xứng đôi với tôi sao? Hoặc là nói, anh cho rằng Tiêu gia nhà anh có đủ tư cách đám hỏi cùng Tần gia chúng tôi sao?
- Tôi nói cho mà biết, anh không đủ tư cách, mà Tiêu gia nhà anh và chúng tôi hoàn toàn là hai cái thế giới bất đồng, anh đừng ảo tưởng hão huyền chuyện tình cóc ghẻ ăn thịt thiên nga nữa đi.
- Hôm nay, tất cả mọi người ở đây là nhân chứng, tôi, Tần Tư Nhiên tuyên bố, từ nay về sau sẽ từ hôn cùng Tiêu Phong. Tần Tư Nhiên tôi và Tiêu Phong sẽ không còn một chút quan hệ nào cả.
Chẳng bao lâu sau, hồi tưởng đến diện mạo của Tần Tư Nhiên ở thời khắc đó, Tiêu Phong đã từng ảo tưởng qua, một ngày nào đó Tần Tư Nhiên sẽ phải hướng chính mình nhận sai. Nhưng...Bản thân hắn hiểu rõ, Tiêu gia đang xuống dốc, cho nên chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng mà thôi. Nhưng hiện giờ Dai Fu còn nói với hắn rằng, Tần Tư Nhiên sẽ quỳ ở trước mặt hắn sám hối, điều này bảo sao không làm cho hắn khiếp sợ đây chứ?
Không chỉ hắn, mà tựa ngay cả Trương Thiên Thiên cũng hoàn toàn choáng váng. Nàng hiểu rõ Phó gia có bối cảnh kinh khủng tới bậc nào, nên đã từng hao hết tâm tư muốn chen chân vào cái vòng luẩn quẩn cùng Phó Bác, bất quá mới chỉ tiến tới nửa bước chân, thì đã bị nhục nhã cho nên đành phải tự động rút lui.
Ở dưới điều kiện tiên quyết, trong lúc nàng nghe thấy thanh âm của Dai Fu từ điện thoại truyền ra, nói rằng Phó Bác mang theo người tới khách sạn, ý niệm đầu tiên trong đầu nàng chính là Phó Bác dẫn người tới báo thù. Hiện giờ, Dai Fu lại nói Tần Tư Nhiên sẽ quỳ gối ở trước mặt Tiêu Phong mà sám hối...Cái loại diễn biến tương phản cực độ này, đã cấp cho Trương Thiên Thiên rung động không cách nào có thể dùng từ ngữ để miêu tả được. Lý trí nói cho nàng biết, đây quả thực chính là chuyện tình không có khả năng xảy ra.
- Cốc...cốc...
Ngay khi Tiêu Phong cùng Trương Thiên Thiên đang hoàn toàn chìm vào trong nỗi khiếp sợ, đồng thời bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, lực đạo không lớn, vừa đủ làm cho người bên trong gian phòng nghe thấy, hơn nữa còn không hề phản cảm chút nào.
- Mời vào.
Dai Fu bình tĩnh mở miệng.
Thanh âm của Dai Fu vừa vang lên, cửa phòng liền bị người đẩy ra, Phó Trần mang theo một đám người tiến vào trong phòng.
Phó Trần?
Vừa nhìn thấy lão nhân tóc bạc dẫn đầu, không riêng gì Tiêu Phong, mà tựu ngay cả Trương Thiên Thiên cùng Tô San đều có chút sửng sốt.
- Dai Fu tiểu thư, xin thứ lỗi cho chúng tôi đến muộn.
Phó Trần vừa đi vừa cười nói, ánh mắt nhanh chóng quét quanh phòng khách một lần. Theo sau giống như phát hiện ra điều gì đó, thần sắc hơi nhăn nhó một chút.
Nhận thấy nét nghi hoặc trong ánh mắt của Phó Trần, Dai Fu mỉm cười nói:
- Phó lão tiên sinh, có một số chuyện vị tất đã cần ông phải đích thân ra mặt. Kỳ thật...hôm nay ông không cần tới.
Ân? Lời nói của Dai Fu khiến cho đôi con ngươi của Phó Trần nguyên bản đục ngầu, chợt hiện lên một đạo tinh quang. Hiển nhiên, hắn đã nhìn thấu hàm ý trong lời nói này của Dai Fu.
- Dai Fu tiểu thư, xưa nay người phương Đông chúng tôi luôn lấy lễ nghĩa làm trọng, nếu phải nói xin lỗi, như vậy cũng sẽ là một lời xin lỗi tràn đầy thành ý.
Phó Trần dứt lời, mới dừng bước lại.
Hắn vừa dừng bước, những người khác không hẹn mà cũng dừng bước theo. Tiếp đó, bốn người Tần gia sôi nổi tiến gần đến phía sau Phó Trần, mà năm người Phó Bác thì đứng thành một hàng. Lúc này, Tần Tư Nhiên chọn vị trí đứng ở phía mé bên tay trái.
Sau khi nàng trông thấy Tiêu Phong đứng ở sau lưng Dai Fu, thì diễn cảm trên khuôn mặt của nàng không khỏi tái nhợt, thân mình cũng không kìm chế nổi mà run rẩy lên. Tuy rằng nàng biết gia tộc mình có thể quật khởi, hơn phân nửa là dùng Tiêu gia làm viên gạch lót sàn, sau khi qua sông liền đoạn cầu rút ván. Nhưng...ở trong tiềm thức của nàng, thế giới này vốn là cá lớn nuốt chửng cá bé, vì đạt được mục đích sẽ không từ bất cứ một thủ đoạn nào.
Nàng đối với Tiêu gia cùng Tiêu Phong không có...chút nào đồng tình, có chăng chính là nỗi khinh thường phát ra từ nội tâm. Theo cái ngày từ hôn đó, nàng liền chưa từng nghĩ qua chính mình sẽ có một ngày, phải đứng ở trước mặt Tiêu Phong mà ăn nói khép nép. Tại nàng xem ra, khi Tiêu gia xuống dốc, nàng và Tiêu Phong liền đã trở thành người của hai thế giới bất đồng, giống như hai đường thẳng song song, không thể nào phát sinh qua đường giao nhau.
Theo ý nào đó mà nói, thì cách nhìn của Tần Tư Nhiên cũng không sai, cái sai chính là bản thân cùng địa vị đã hoàn toàn tráo đổi...
Từ hôn và phải đến xin lỗi khép nép...Cái loại tương phản giống như thiên đường và địa ngục này, khiến cho nội tâm cao ngạo của Tần Tư Nhiên rất không cam lòng. Vì thế cho nên mới cuồng ngạo bạo phát:
- Ông nội, con sẽ không hướng cái gã Tiêu Phong phế vật này xin lỗi đâu.
- Bá!
Lời này của Tần Tư Nhiên vừa thốt ra, Tần lão gia diễn cảm nháy mắt trở nên cực kỳ âm trầm, tựu ngay cả Phó Trần cũng phải nhíu mày.
- Đồ khốn.
Tần lão gia nổi giận quát:
- Mày còn sợ gây ra họa chưa đủ nữa sao?
- Dù sao con sẽ nhất định không xin lỗi hắn.
Tần Tư Nhiên mang theo diễn cảm quật cường cao ngạo, theo sau chỉ thẳng về phía Tiêu Phong đứng sau lưng Dai Fu, gằn từng chữ:
- Ông nội, ngài nói cho con biết, con dựa vào cái gì mà phải hướng gã phế vật này xin lỗi đây chứ? Bằng vào cái thân phận hắn là công tử Tiêu gia sao? Người nào mà không biết Tiêu gia hiện giờ đã hoàn toàn xuống dốc, còn chính bản thân hắn thì đã mất đi ánh hào quang của Tiêu gia ở trên đầu, hắn có được thứ gì? Là cái bộ dáng ẻo lả kia sao? Tiêu Phong hắn có điểm nào xứng với Tần Tư Nhiên con đây chứ?
Nói xong những lời này, Tần Tư Nhiên mang theo vẻ mặt không cam lòng nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong, không hề có một chút giác ngộ nào cả.
- Hô...
Tần Tư Nhiên không hay biết rằng, lời nói của mình thiếu chút nữa đã khiến cho Tần lão gia tức khí ngất đi. Còn Phó Trần thì lại lạnh lùng nói:
- Tần Tư Nhiên, ta lấy danh nghĩa gia chủ Phó gia tuyên bố. Từ nay về sau, chuyện tình đính ước hôn nhân giữa cô và Phó Bác sẽ không còn tồn tại. Sau này, cô và Phó Bác, thậm chí là Phó gia chúng ta cũng không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa.
Sau này, cô và Phó gia chúng ta cũng sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa.
Những lời này, giống như một chiếc búa tạ bình thường, hung hăng đập nát khỏa tâm tư khiêu ngạo trong lòng của Tần Tư Nhiên, thân thể của nàng run rẩy kịch liệt. Theo sau bén nhọn rống lên:
- Phó gia gia, Tư Nhiên đã làm sai gì chứ? Con biết ngài từng dặn dò chúng ta phải chú ý khiêm tốn. Nhưng...gã tiểu tử Tiêu gia kia thì có cái gì chứ? Hắn chẳng khác nào nhân sĩ hạ lưu trong xã hội này, vì sao con phải khiêm nhường ở trước mặt hắn đây? Rốt cuộc là con đã làm sai chuyện gì?
- Bốp!
Phó Trần không trả lời Tần Tư Nhiên, trả lời nàng chính là bàn tay của Tần lão gia. Lúc này Tần lão gia có lẽ là đã thật sự nổi giận rồi, cho nên một cái tát này khí lực khá lớn, bàn tay vừa tát xuống, nguyên bản trên khuôn mặt trắng nõn của Tần Tư Nhiên, liền xuất hiện năm dấu ngón tay, khóe miệng rướm máu chưa nói, cả người còn trực tiếp bị đánh gục xuống dưới sàn nhà.
- Đồ hỗn trướng, thể diện của Tần gia đều bị mày hủy hoại rồi.
Tần lão gia tức giận vung tay quát:
- Còn không mau quỳ xuống.
- Con không quỳ, dù ông đánh chết con cũng không quỳ. Nếu bắt con phải quỳ gối trước mặt gã phế vật Tiêu gia này để xin lỗi, con thà chết còn hơn.
Tần Tư Nhiên cắn răng lắc đầu.
Tần lão gia dường như không ngờ được rằng Tần Tư Nhiên sẽ không biết điều như thế. Nhất thời tức giận đến nỗi chẳng biết phải nói cái gì. Trong lúc nhất thời bầu không khí đã trở nên phi thường quỷ dị, Phó Trần sắc mặt âm tình bất định, còn bốn người Phó Bác thì sôi nổi đem ánh mắt quẳng ném về phía người phụ trách gia tộc. Người phụ trách của ba gia tộc kia, thì lại đem ánh mắt nhìn về phía Phó Trần, bộ dáng làm như sẽ nghe theo người dẫn đầu đoàn là Phó Trần. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY - http://truyenfull.vn
- Phó lão tiên sinh, đây là thành ý xin lỗi trong miệng ông nói sao?
Lúc này, Dai Fu mở miệng, ngữ khí vẫn luôn bình thản, nhưng trên khóe miệng đã treo quanh một tia cười lạnh, đại biểu cho tâm tình lúc này của nàng.
Phó Trần nhíu mày, gằn từng chữ:
- Dai Fu tiều thư, nha đầu Tần gia cùng Phó gia chúng ta không có bất cứ mối quan hệ nào. Nàng cũng không thể thay mặt đại biểu thành ý cho đoàn người chúng ta.
- Đúng vậy, là nha đầu kia không hiểu chuyện mà thôi.
Người phụ trách của ba gia tộc khác đều sôi nổi bày tỏ thái độ.
Dai Fu nheo mắt, nhưng cũng không nói gì.
- Phó Bác, mau quỳ xuống cúi đầu nhận lỗi đi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Phó Trần lên tiếng, ngữ khí chắc chắn không thể nghi ngờ.
- Rầm!
Không có chút do dự nào, Phó Bác lập tức quỳ rạp xuống đất, nghiêm mặt nói:
- Dai Fu tiểu thư, là tôi ngu muội không biết, hôm nay tôi hướng cô và bằng hữu của cô xin nhận lỗi, hy vọng rằng cô đại nhân đại lượng không cần chấp cùng kẻ phế vật này.
- Rầm...rầm...rầm...!
Mắt thấy Phó Bác đã quỳ xuống, ba người Hầu Tử tuy rằng trong lòng cực kỳ bất mãn, nhưng cũng không dám tái diễn sai lầm như Tần Tư Nhiên, thành thật ngoan ngoãn quỳ rạp xuống đất, cúi đầu nhận sai.
Chứng kiến một màn này, Trương Thiên Thiên há hốc miệng, hai mắt còn trợn trừng lên. Nàng nằm mơ cũng thật không ngờ, đám công tử nhà giàu này sẽ nguyện ý cúi đầu nhận sai...