CUỘC CHIẾN VƯƠNG QUYỀN

Ngày hôm sau ở trên bàn ăn, quốc vương hướng về mọi người tuyên bố tin tức William sẽ trở thành người hầu Edward.

Bởi vì con riêng quốc vương được phép cùng quốc vương và vương trữ ngồi cùng bàn ăn cơm, bởi vậy bữa sáng của vương hậu vẫn giải quyết ở chính phòng ngủ mình, theo lời bà giải thích, chính là bà không muốn sáng sớm không cao hứng. Thế là, khi bà biết được tin tức William trở thành người hầu Edward, mệnh lệnh đã truyền đạt, toàn bộ vương cung đã biết rồi, sự tình cũng không còn có thể trở về chỗ cũ.

“Tối hôm qua ngươi đi thăm quốc vương, không cảm thấy quốc vương có ý định muốn William trở thành người hầu cho ngươi ư?” Vương hậu thừa dịp Edward đi lấy điểm tâm sau đó hướng về gian phòng bà vấn an hỏi, bọn họ ngồi ở bàn tròn nhỏ gần cửa sổ, người hầu vương hậu trong gian phòng đều vội vàng bận bịu đưa hoa tươi tới, lời nói nhỏ nhẹ thương lượng bố trí bình hoa ra sao, này là tính để cho vương hậu cùng vương trữ có cơ hội lén lút trò chuyện.

“Không có.” Edward nói, “Hắn chỉ hỏi con có yêu cầu gì đối với người hầu.”

“Tại sao ngươi không nói cho hắn ngươi muốn cho biểu đệ ngươi là Daniel đến bổ khuyết vị trí trống?” Vương hậu nhẹ giọng nói, gân xanh trên cổ nổi đầy trên cổ nhỏ dài, “Từ lúc mấy tháng trước ta đã viết thư cho ngươi!”

Edward lảng tránh vấn đề này: “William chỉ chiếm một vị trí của con mà thôi, nhưng có tận ba vị người hầu thú nhân thành niên.”

“Đợi lát nữa ngươi đi gặp cha ngươi, nói cho hắn biết… Thôi được rồi,” Vương hậu cười nhạo một tiếng, “Ta tự mình tới nói đi.”

Edward thở phào nhẹ nhõm, thay đổi đề tài: “Ngài không đi phòng nghị sự sao?”

Vương hậu sửa sang áo bào rộng trên người, mất tập trung nói: “Buổi sáng không có chuyện gì gấp gáp, buổi chiều ta lại đi. Có điều ngươi muốn đi bàng thính, ngươi phải học tập một chút, cho dù là việc không quá quan trọng, cũng học được không ít.”

Buổi sáng vấn an xem như là kết thúc, vương hậu cũng không lưu y lại. Edward liền đứng dậy đi tới bên người vương hậu quỳ một chân xuống, nói: “Mời mẫu thân chúc phúc cùng con.”

Vương hậu làm theo lấy tay đặt ở đỉnh đầu Edward, trầm mặc ngắn ngủi vài giây, liền thiếu kiên nhẫn nhanh chóng nói rằng: “Nguyện Orgona chúc phúc đến con, con trai thân ái của ta.”

Edward nâng lên tay phải bà, hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út vương hậu, liền lui ra khỏi gian phòng, đi đến phòng nghị sự của quốc vương xử lý chính vụ.

Edward chậm rãi xuyên qua đám người, hướng về đại thần cùng công dân đang hành lễ vấn an y gật đầu mỉm cười hỏi thăm. Lúc này, một thân ảnh nho nhỏ từ trong đám người vọt ra, suýt chút nữa đụng vào người hầu muốn mở rộng đường cho Edward, cũng may dưới chân hắn đúng lúc dừng sát lại, lui trở về bên trong đám người, lấy mũ xuống, động tác khuếch đại hướng về Edward cúi người chào, hắn dùng âm thanh khẩu âm dày đặc la lớn: “Nguyện Orgona phù hộ ngài, vương trữ điện hạ!”

Edward ngừng lại, tay vịn vào nón mình đáp lễ, mỉm cười nói: “Cảm ơn, cũng nguyện Orgona phù hộ ngươi, đệ đệ thân ái của ta.”

William lập tức nhếch môi nở nụ cười, mặt kích động đến đỏ chót. Hắn từ khi ở trên bàn ăn biết mình được tuyển chọn trở thành người hầu vương trữ, có thể từ sáng đến tối đều ở bên người vị á thú nhân mỹ lệ, thế là hắn trưng ra dáng vẻ hưng phấn quá độ. Hắn vốn cho là phải chờ thêm một tháng, sau khi vương trữ trở về đất phong, hắn phải chờ đợi đến năm mới mới có thể nhìn y, không nghĩ tới lại có cơ hội được thiếp thân hầu hạ đối phương.

Hắn không để ý mẫu thân từng nói cho hắn biết, Edward không phải vương trữ chân chính, hắn mới là người thừa kế vương vị, bởi vì bây giờ hắn còn không hiểu thân phận hàm nghĩa chân chính của chính mình, chỉ biết mình rất yêu thích dung mạo xinh đẹp của á thú nhân đối với mình ôn nhu này, chỉ biết mình muốn ở bên người đối phương.

Thế là, khi hắn nghe nói vương tử Edward gặp vương hậu rồi sẽ đi đến phòng nghị sự, liền đặc biệt từ phòng lão sư lễ nghi chạy đến, trong hành lang đầy ắp người chờ đợi nửa ngày, hướng về vương tử hỏi cho ra lẽ.

Edward cũng không biết trong lòng William đang suy nghĩ gì, liền hỏi: “Ngươi là tới gặp quốc vương sao?”

William lắc lắc đầu, có chút ngượng ngùng nắm chặt chiếc mũ trên tay: “Ta tới gặp ngài, điện hạ.”

William thẹn thùng, dáng dấp hoạt bát khả ái khiến Edward cảm giác tâm mình mềm nhũn ra nước, y hướng về bé trai đưa tay ra: “Đến đây đi, ngươi đã là người hầu ta, có tư cách theo ta tiến vào phòng nghị sự.”

Cửa lớn phòng nghị sự vừa mở ra, Edward liền nghe đến đại thần giáo dục dõng dạc diễn thuyết. Y không để người hầu canh cổng tuyên cáo chính mình đến, nắm trong tay William, theo sau người hầu canh cổng, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh ghế quốc vương ngồi xuống, để William đứng bên cạnh mình.

Quốc vương liếc y một cái, Edward có thể nhìn ra trong ánh mắt hắn tâm tình thỏa mãn, liền yên tâm, bắt đầu nghe đại thần giáo dục cùng đại thần tài chính biện luận.

Buổi trưa lúc ăn cơm, vương hậu ở trên bàn ăn nhắc đến chuyện chọn người hầu cho Edward, hướng về quốc vương đề cử cháu ngoại trai thú nhân Daniel của bà.

Quốc vương vừa cắt miếng thịt, vừa nói: “Daniel ta đã thấy, hắn không thích hợp.” Xem ra hững hờ, trên thực tế không chút lưu tình từ chối yêu cầu vương hậu, không để lại một chỗ trống nào.

Vương hậu nỗ lực biện giải: “Ta không biết ngài đối với đứa bé kia đến cùng là bất mãn cái gì…”

“Hắn không có cái gì không tốt, thế nhưng chính là không thích hợp.” Quốc vương thẳng thắn dứt khoát nói, không cho phản bác, “Hơn nữa ta đã chọn xong người hầu thay thế bổ sung cho Edward. Ngoại trừ William, còn có tiểu nhi tử Matthew con công tước Hạ Lăng, cùng con gái nữ bá tước Gross, Elie Sapphire. Chốt lại ba người này.”

“Ta cảm thấy ứng cử viên người hầu cho vương trữ phải là ta cùng ngài đồng thời thảo luận quyết định.” Hoàng hậu xem ra phi thường tức giận, “Ta là mẫu thân vương trữ, ta có quyền…”

“Ngươi đối với quyết định của ta có cái gì bất mãn sao?” Quốc vương đánh gãy lời bà, “William, Matthew, Elie Sapphire, ba người này đối với ngươi người nào gây bất mãn?”

Vương hậu hít một hơi thật sâu, hồi lâu mới nói: “Matthew. Tối ngày hôm qua Matthew mới vừa đánh nhau cùng William, ta không cảm thấy đem hai người mâu thuẫn sâu sắc nặng nề đặt cùng một chỗ là sự tình thích hợp.”

“Ta lại cảm thấy đây là cơ hội tốt rèn luyện đến Edward.” Quốc vương nói, “Edward phải học cách xử lý mâu thuẫn với người hầu hạ như thế nào. Thần tử của y không phải cứ sống chung với nhau là hòa hợp, y phải học cách xây dựng mối ôn hòa giữa người với người.”

Đương nhiên, Edward biết rõ ràng, Matthew không phải vì y mà chuẩn bị, thực tế ý tứ quốc vương chính là, muốn cho William được học cùng Matthew, học được cách xử lý mâu thuẫn như thế nào, làm sao cùng kẻ thù của mình tồn tại, thậm chí hóa địch thành bạn.

Vương hậu nói tiếp: “Vậy vị Elie tiểu thư đây? Ta chưa từng thấy nàng, căn bản không biết phẩm tính nàng ta, ta không yên lòng khi chưa quen thuộc…”

“Tối ngày hôm qua biểu hiện của nàng rất tốt.” Quốc vương nói, “Chỉ có nàng dám đứng ra nói cho ta biết phát sinh chuyện gì, lúc đó ta liền quyết định muốn đem nàng phái đến bên người vương trữ. Vương trữ cần phải có người thẳng thắn như vậy.”

Vương hậu bắp thịt trên cơ mặt co giật mấy lần, bà liền nhanh chóng bưng ly rượu che giấu tâm tình không thích của mình, thời điểm đặt ly rượu xuống, vẻ mặt của bà đã khôi phục yên tĩnh: “Vẫn là ngài cân nhắc chu đáo.”

Quốc vương ý vị không rõ cười lạnh một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Một người hầu bưng mâm bạc từ phòng ăn đi ra ngoài, trong mâm bạc có chứa thư tín cùng sách bảo thạch. Người hầu đi tới bên người Edward cúi người xuống, đem mâm nhỏ đặt ở trong tay Edward: “Điện hạ, thư của ngài, đến từ bá tước Kelly.”

Edward đặt nĩa xuống, mở ra phong thư, bên trong là một tấm thiệp mời, “Jonas mời con tham gia lễ thành niên của hắn.” Xem qua nội dung bên trong thiệp thư mời, Edward nói.

“Đi thôi.” Quốc vương nói, “Dù sao cũng là người hầu làm bạn với con hơn mười năm, hắn có tư cách này. Dẫn theo William.” Quốc vương lại bỏ thêm một câu, “Để tiểu tử Kelly truyền thụ chút kinh nghiệm đến Edward, dù sao William sắp thế vị trí của hắn.”

Edward biết quốc vương chân thực muốn cho William va chạm xã hội, liền vui vẻ gật đầu đồng ý.

Vương hậu cười khẽ một tiếng, du dương uyển chuyển nói: “Bệ hạ, ngài bảo lão sư lễ nghi dành thời gian hai ngày nay đến dạy huấn luyện lễ nghi cho William đi.”

Các đứa nhỏ ngồi trên bàn bật cười khúc khích, William nắm chặt con dao, hắn biết mình bị cười nhạo.

Quốc vương không nói gì đến William, lễ nghi cùng khẩu âm William rất cứng nhắc, phỏng chừng cả đời đều sẽ bị người lên án, hắn nhất định phải học được làm sao đối mặt với những lời soi mói trào phúng này.

Thế nhưng Edward không nhịn được, “Đừng lo lắng,” y nói với William, “Ta tự mình đến dạy ngươi. Ngươi không cần nắm giữ quá nhiều, chỉ cần nắm giữ năm, sáu phần là đủ, đủ để ứng phó loại trường hợp kia.”

William lập tức lộ ra mỉm cười thật lớn, đứng lên hướng về Edward hành lễ tạ ơn.

Nhìn nụ cười này, Edward đột nhiên cảm giác, y sống lại nhìn thấy nụ cười xán lạn thật có giá trị. Không để ý vương hậu sắc mặt một lần nữa lạnh lẽo, hướng về William nâng ly rượu lên.

Bình luận

Truyện đang đọc