CUỘC SỐNG LÀM NÔNG CỦA TỐNG ĐÀM

Vừa về đến nhà, Tống Tam Thành lại bắt đầu một vòng bận rộn mới.

Giờ ông không còn nhớ tốt như thời trẻ, nên đành phải cầm điện thoại, nghe đi nghe lại lời dặn dò của người nuôi ong rồi mới bắt tay vào chuẩn bị đồ đạc.

Nghe tin cháu gái muốn nuôi ong, Tống Hữu Đức vội đến sau bữa trưa. Vừa đến đã thấy Tống Tam Thành đang cắt từng tấm từng tấm xi măng, liền chê bai:

“Nhìn mà xem, làm việc gì mà rề rà vậy, cái tổ ong chẳng phải phải đặt xong trước đã sao?”

Nghe vậy, Tống Đàm biết ngay ông nội cũng chỉ là người ngoài cuộc nói bừa.

Quả nhiên, Tống Tam Thành vừa hì hục làm việc vừa nói: “Ba đừng làm loạn, người nuôi ong bảo là phải đậy một cái tấm chắn mưa lên tổ ong. Con cắt xi măng để đậy cho nó đây.”

Nghe thấy chỉ đạo sai, Tống Hữu Đức có chút xấu hổ:

“Cứ làm như chỉ có anh biết nuôi ong vậy! Hồi trước tôi cũng từng nuôi đấy, dưới tổ ong phải kê cao lên một, hai chục phân nữa cơ!”

Lần này, ông nói đúng. Đế tổ ong cần được kê lên, vừa chống ẩm chống côn trùng, vừa thông gió.

Tống Đàm cười cười: “Ông nội nhiều kinh nghiệm ghê!”

“Họ cũng đã xử lý tổ chống kiến rồi, chúng con định đặt tổ ong ở ngoài sân, gần chân núi phía sau.”

“Nghe nói tổ ong phải đặt so le từ trên xuống dưới và cần che bóng râm nữa, ông nội có thể giúp xem chỗ nào thích hợp hơn không?”

Ong mật nội địa là như vậy, khả năng nhận diện tổ kém.

Vì vậy, tổ ong phải được sắp xếp theo tầng từ trên xuống dưới, mỗi tổ phải cách nhau chừng năm mét. Mặt tổ phải quay về hướng Nam nhưng mỗi tổ lại phải có hướng khác nhau…

Trước đây, khi Tống Đàm nhìn người ta nuôi ong, thấy một dãy tổ, cứ tưởng chỉ là đặt tùy tiện.

Nay mới thấy, quả nhiên làm gì cũng có nguyên tắc.

Tống Hữu Đức được giao việc, chỉ thấy giá trị bản thân lại được khẳng định, liền ngậm ống điếu và đi dạo quanh sân.

Tống Tam Thành liếc nhìn con gái, thầm nghĩ đứa nhỏ này tính cách thật giống mẹ nó.

Còn mẹ của cô, Ngô Lan, lấy mấy cái đĩa cạn, pha nước đường rồi bê ra:

“Cho tụi nó ăn tạm mấy ngày, tôi thấy cỏ đậu tím ngoài ruộng bắt đầu nụ rồi, vài ngày nữa là nở, đến lúc đó có thể lấy mật rồi.”

Dù nói vậy nhưng bà không hề động tay, vì ong vo ve từng đàn bay quanh khiến bà hơi sợ.

Tống Đàm lại không ngại, nhận ngay đĩa, để chút linh khí xuyên vào.

Vừa đặt xong, lũ ong lập tức kéo đến vây quanh, trông cảnh đó, Tống Tam Thành không nhịn được nói:

“Sao đói dữ vậy?”



Tống Đàm chợt nghĩ – sức hút của linh khí mạnh như vậy, phải mau học thuật trừ côn trùng, nếu không vài con ong vò vẽ đến, tiền bỏ ra coi như mất trắng.

Ừm, chỉ là thuật đơn giản, linh khí đủ dùng, tối nay bắt đầu luyện thôi!

Lúc này, Kiều Kiều đang ôm cái hộp, ngoan ngoãn ngắm Tống Tam Thành làm việc.

Khi tấm xi măng đã cắt xong, cậu bé mới ngẩng đầu hỏi: “Ba ơi, của con đâu? Con gấu nhỏ của con đâu?”

“Cái gì mà gấu nhỏ của con?”

Tống Tam Thành ngớ người, sau đó nhớ ra – mới đây thôi mà con ong đã có tên rồi!

“Con muốn hỏi tấm chắn mưa cho gấu nhỏ của con chứ gì?”

Kiều Kiều gật đầu, ánh mắt đã lướt quanh sân, như đang chọn chỗ nào phù hợp nhất.

Tống Tam Thành bật cười, chỉ vào cái kho đồ trong sân:

“Con gấu nhỏ của con liệu có thể để chung với ong nhà mình không, còn chưa chắc đó! Nếu chỉ nuôi chơi, thì cứ để ở góc kho đi.”

“Chắn gió che mưa, ít côn trùng, lại an toàn nữa.”

Nuôi trong sân tất nhiên là có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn rồi!

Kiều Kiều liền ôm hộp chạy đi, chẳng bao lâu đã chọn được chỗ.

Đến lúc này, cậu bé lại ngước lên nhìn với ánh mắt tội nghiệp: “Chị ơi, em muốn mở hộp xem một chút.”

Tống Đàm nghĩ ngợi, rồi lại chuẩn bị chút nước đường, cũng thêm linh khí vào, sau đó mở hộp.

Chỉ thấy con ong chúa mập mạp không cưỡng lại được, lập tức bay lên, rồi lao ngay vào đĩa, háo hức hút lấy hút để!

Đáng thương quá, chắc là đói lắm rồi, lại phải tích lũy năng lượng để đẻ trứng!

Nhìn cái bụng tròn mập, đuôi nhọn đen vàng sáng rõ, lông mượt, rung rung trông khiến ai cũng muốn chạm vào.

Kiều Kiều lại giơ ngón tay định chạm, liền bị Tống Đàm nhìn:

“Không đau tay nữa hả?”

Cậu lập tức rụt tay lại.

Tống Đàm nhìn ngó xung quanh, cuối cùng đặt cái hộp ở nơi cao hơn:

“Không được tự ý đụng vào.”

Ong thợ biết đào lỗ, đợi khi đàn ong nở nhiều hơn rồi tính tiếp.



Dù sao cũng không trông mong chúng kiếm tiền, cứ để làm thú vui cho Kiều Kiều thôi.

Ừm…

Nghĩ lại cảm giác lông mềm, lúc này chờ Kiều Kiều quay đi, cô vội mở hộp, vuốt mạnh một cái!

Con ong trong đĩa suýt chút nữa bị đẩy vào nước đường, bèn ngơ ngác thu lại cái ngòi nhọn chẳng chích được gì, rồi tiếp tục cắm cúi hút.

---

Lúc này, bác sĩ Trương Nguyên ở Ninh Thành lại thêm nổi tiếng trong bệnh viện!

Đừng nói lãnh đạo, ngay cả bệnh nhân cũng đến hỏi:

“Bác sĩ Trương, cháo rau trưa nay mọi người nói là bác sĩ mua rau đấy, rau gì vậy? Mua ở đâu? Bao nhiêu tiền một cân? Bệnh nhân chúng tôi có thể ăn được không?”

Bác sĩ Trương suýt rớt nước mắt, vừa uất ức vừa xúc động khó tin –

Chuyện là như vầy.

Số rau này, hai trăm đồng, chỉ được có mười cân, chưa tính phí vận chuyển!

Vừa nhận được, anh mới mở hộp thì đầu bếp đã qua thăm dò:

“Bác sĩ Trương, bệnh nhân lại gửi rau cho bác sĩ hả?”

Bác sĩ Trương vội xua tay: “Không không, tôi tự bỏ tiền mua đấy, hai mươi đồng một cân cơ.”

Sau lần bị trưởng y tá dạy dỗ, anh quyết định khôn ngoan một lần – tặng số rau này cho lãnh đạo mà anh kính trọng!

Tuy nhiên, vừa định mở lời thì đã thấy đầu bếp cầm rau vừa ngửi vừa ngắm:

“Bác sĩ Trương, nghe nói anh vẫn chưa có người yêu? Còn ở ký túc xá à? Aizz, thanh niên độc thân thật không ổn, mua rau cũng không biết chọn. Ai lại mua nhiều vậy? Ăn không hết thì uổng phí lắm!”

Bác sĩ Trương đỏ bừng mặt, không lẽ nói là mình định chia cho lãnh đạo?

Anh chưa kịp nói, đầu bếp đã sắp xếp xong:

“Nghe nói hôm nay có hội nghị Tỉnh ủy, rau rừng này làm há cảo ngon lắm, để tôi lấy gói mấy cái.”

“Rau cải xoong này cũng tốt, hầm canh chắc ngọt.”

“Còn hành dại này! Thơm quá, để xào bò vậy!”

“Rau mã lan này ít quá, làm một dĩa nhìn lẻ tẻ quá, để tôi nấu cháo rau cho mọi người trưa nay nhé.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc