CỨU VỚT BẠCH NGUYỆT QUANG



“Đại sư tỷ chờ chút, ta đi gõ cửa.”
Yến Trục Quang bước hai bước đến trước Thu Minh Đan Đường, giơ tay đập cửa: “Có ai ở đây không?”
Thanh âm sau cánh cửa có vẻ vắng lặng, xem ra tựa hồ đã không còn ai ở đây.
Yến Trục Quang lại gõ thêm hai lần, vẫn không có người trả lời.
“Ta nghĩ chủ nhân đan đường có lẽ có việc gấp nên ra ngoài rồi.” Vân Mật Tuyết đứng bên cạnh Yến Trục Quang nói.
Nàng cũng không để cho Yến Trục Quang tiến đến một mình, mà yên lặng đi theo phía sau Yến Trục Quang.

Yến Trục Quang quay đầu lại, “Có lẽ là đã xảy ra chuyện gì, lúc ta tới, tòa đan đường này vẫn còn đang đón khách.

Ta vừa đi bọn họ liền rời khỏi, ta thấy việc này không bình thường.”
Vân Mật Tuyết nói: “Bọn họ đã rời đi, chúng ta cũng không biết đi đâu mà tìm.”
Thật ra nếu Vân Mật Tuyết từng gặp qua đối phương, nàng sẽ có thể thử dùng linh thức để thăm dò, đáng tiếc nàng chỉ biết là có một người như vậy, đến điều tra một lần thôi.
Yến Trục Quang nghĩ: “Nếu vị Tô cô nương kia còn ở cùng bọn họ, ta có biện pháp tìm được.”
Vân Mật Tuyết nghi hoặc: “Nga? Tô cô nương?”
Yến Trục Quang giải thích: “Chính là đối tượng nhiệm vụ mà vị đan đường thiếu chủ kia giao cho ta.” Nói chính xác là nhiệm vụ mà tôi tớ của vị đan đường thiếu chủ kia giao cho nàng.
Yến Trục Quang đem chuyện nàng ngẫu nhiên gặp được đám người Tô Kiền Nhi bị yêu thú đuổi giết trên đường, chính mình ra tay giết chết yêu thú thế nào, lại được lão bộc thuê hộ tống Tô Kiền Nhi đến Thu Minh Đan Đường ra sao, tất cả đều nói với Vân Mật Tuyết.
“Thì ra là thế.”
“Vị Tô cô nương kia muốn báo đáp ta, ta vốn không muốn nhận, thế nhưng lại không từ chối được, ta liền lấy một viên Ngọc Lộ Đan mà Đại sư tỷ cho ta để cho nàng.”

“Trên viên Ngọc Lộ Đan kia có thể còn sót lại chút khí tức, chỉ cần nàng chưa bỏ cái bình đó vào trong nhẫn trữ vật, cho dù là đặt trong túi trữ vật, ta hẳn là cũng có thể truy ra được tung tích.”
Khí tức mà Yến Trục Quang nói ở đây, cũng không phải là khí tức của bản thân nàng.
Nàng là một người cẩn thận, thứ độc hữu như khí tức này, nàng sẽ không dễ dàng để lộ ra ngoài, tất cả những đồ vật qua tay nàng đều bị nàng cẩn thận tiêu trừ dấu vết của mình.
Sở dĩ nói nàng có biện pháp truy tung, là bởi vì cái bình chứa Ngọc Lộ Đan là bình của hệ thống.
Trong tay Yến Trục Quang không có thừa cái bình nào, liền đặt đan dược của hệ thống vào một ô vuông trong ba lô, lấy cái bình kia ra.
Đồ vật xuất phát từ hệ thống, chỉ cần chưa bị thế giới này đồng hoá hoàn toàn, hệ thống đều có thể truy ra được.

Hiện tại chưa qua bao lâu, cái bình đó hẳn là chưa bị thế giới này đồng hoá nhanh như vậy.
Trước đó hệ thống lại thêm một lần không báo động cho ký chủ về hành tung của Đại sư tỷ, làm hại ký chủ bị Đại sư tỷ bắt tại trận, thiếu chút nữa tạo thành nguy cơ ảnh hưởng lớn đến sự tín nhiệm, trong lòng nó phi thường phi thường chột dạ.
Vì để đền bù cho sai lầm này, hiện giờ hệ thống tựa như bị tiêm máu gà, phá lệ tích cực nghiêm túc, thề tìm cho ra cái bình đó, để ký chủ nhìn thấy thành ý của nó! Chứng minh nó là thật sự hữu dụng!
“Đại sư tỷ, cần truy tung sao?”
Vân Mật Tuyết suy nghĩ, đáp: “Đa tạ Trục Quang, chuyện này liên quan đến chưởng môn, không thể qua loa.”
Yến Trục Quang gật gật đầu, thực mau liền bắt đầu thi triển pháp quyết truy tung khí tức, nhưng kỳ thật là hệ thống đang chạy chức năng truy tung: “Tìm được rồi ký chủ, không xa, ở ngay bên ngoài Đan Dã Thành.”
"Ngoài thành" trong lời của hệ thống, không phải là nói hai người Yến Trục Quang đã đi ngang qua Tô Kiền Nhi, mà Tô Kiền Nhi đang ở nơi khác, ngược hướng với Thiên Ngự Thành.
Yến Trục Quang chỉ về hướng đó: “Đại sư tỷ, ở ngay bên kia, không xa.”
Vân Mật Tuyết gật đầu, kéo cổ tay Yến Trục Quang, dưới chân vận khởi bộ pháp đặc thù, mới bước hai bước đã lập tức di chuyển rất xa, dưới sự chỉ dẫn của Yến Trục Quang mà chạy nhanh ra phía ngoài thành.
Vân Mật Tuyết lấy thực lực Nguyên Anh kỳ đuổi tới ngoài thành căn bản chẳng tốn bao nhiêu thời gian, khi các nàng tới nơi, người mà các nàng muốn tìm vẫn chưa đi chỗ khác.
Chợt nhìn đến tình hình bên đó, Vân Mật Tuyết liền nhịn không được ra tay.

Một cái trường lăng (cái nùi giẻ mà các nữ cao thủ võ lâm hay vứt tới vứt lui á - có ảnh minh họa ở cuối chương nha) trắng như tuyết phiêu dật linh động bay ra từ trong tay áo to rộng, chớp mắt liền dạo qua một vòng trở về, sau khi trở về, trong trường lăng cũng có thêm một người.
Đúng là người mà Yến Trục Quang đang tìm kiếm - Tô Kiền Nhi.
Lúc này máu đang tràn khỏi khoé môi nàng, cả người thoạt nhìn thật sự không ổn, ý thức đã lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, trong tay còn đang gắt gao nắm một cái bình sứ, đúng là cái mà Yến Trục Quang cho nàng, đan dược bên trong cũng chẳng còn nữa.
Vân Mật Tuyết duỗi tay dán lên phía sau lưng Tô Kiền Nhi, nàng đã ăn vào Ngọc Lộ Đan, chỉ là thực lực của nàng không đủ, Ngọc Lộ Đan mà Vân Mật Tuyết cho Yến Trục Quang có phẩm chất quá cao, Tô Kiền Nhi căn bản không thể chịu nổi dược tính, chỉ có thể nhờ ngoại lực thay nàng hấp thụ.
Yến Trục Quang mặt như sương lạnh, nhìn về phía trường lăng tuyết trắng hướng đến khi nãy, trong lời nói giống như có thể bay ra vụn băng: “Thu thiếu chủ, ngươi đây là đang làm cái gì?”
Nơi đó đứng bốn người, cầm đầu là thiếu chủ Thu Minh Đan Đường Thu Kiều, mà đứng phía sau hắn, một người là quản sự Thu Minh Đan Đường, còn có hai người đúng là hai lão bộc lúc trước đi theo bên người hộ tống Tô Kiền Nhi.
Mà phía trước bọn họ đang nằm một người, cũng là người Yến Trục Quang từng gặp qua, hắn là gia phó của Tô Kiền Nhi.

Cả người gia phó đều là máu, nhiễm hồng cả một mảnh thổ địa dưới thân, máu chảy ra từ trước ngực hắn, nơi đó có một cái lỗ thủng đầy máu, người đã không có hơi thở.
Đám người Thu Kiều nhìn thấy Yến Trục Quang hiển nhiên rất kinh ngạc, buột miệng thốt ra: “Sao ngươi lại ở đây?”
Yến Trục Quang như nghĩ đến điều gì, mày nhăn lại: “Như thế nào, ta không nên ở đây?”
“Hay là… người lúc trước mai phục ta ở ngoài thành, là do các ngươi phái tới?”
Ba người tu chân Trúc Cơ kỳ kia nhìn mặt ngoài giống như không có chỗ nào kỳ quái, nếu là người thường gặp phải, có lẽ cũng chỉ có thể cho rằng là chính mình xui xẻo, đụng phải kẻ cướp.
Nhưng bọn hắn hạ thủ với Yến Trục Quang, vốn chính là có điểm đáng ngờ.
Loại chặn đường đánh cướp thông thường này, đối tượng bị cướp đều là tùy cơ không xác định.

Trước nay Yến Trục Quang luôn luôn che giấu khí tức của bản thân rất khá, nếu là kẻ đánh cướp thông thường mai phục tại chỗ kia, căn bản sẽ không cảm giác được khí tức của Yến Trục Quang.

Nếu là kẻ cướp thực sự, vào thời điểm Yến Trục Quang đột nhiên hiển lộ hơi thở để dò xét, tất nhiên sẽ bị dọa nhảy dựng, sau đó che giấu chính mình kỹ hơn nữa, thậm chí dứt khoát từ bỏ xuống tay với Yến Trục Quang.
Bởi vì Yến Trục Quang thả ra khí tức là cố ý nói cho đối phương nàng đã phát hiện mai phục, dưới tình huống không xác định được chi tiết của Yến Trục Quang, kẻ cướp sẽ không tùy tiện động thủ với nàng.
Đã mất đi ưu thế mai phục, lại xuống tay với một người mà mình không biết rõ, rất có khả năng dẫn tới chặn giết thất bại, mất nhiều hơn được.
Nếu không phải có tự tin tuyệt đối với thực lực của chính mình, thay vì xuống tay với một con mồi đã có cảnh giác, chi bằng chờ con mồi tiếp theo chui đầu vô lưới.
Nhưng thực rõ ràng, người xuống tay với Yến Trục Quang đều không phải như vậy.

Sau khi bọn họ nhận thấy được khí tức mà Yến Trục Quang dùng để thử, thậm chí nhảy ra khỏi nơi mai phục, hiển nhiên là quyết định phải ra tay với Yến Trục Quang.
Hơn nữa, cảm ứng của hệ thống thập phần nhanh nhạy đối với những kẻ có ác ý với Yến Trục Quang, không có ác ý ngược lại không thể nào hữu dụng.

Hệ thống phát hiện ra ba người kia mai phục còn trước cả Yến Trục Quang, nếu là những kẻ cướp kia, bọn họ ngay cả khí tức của Yến Trục Quang cũng chưa từng cảm giác được, sao lại có ác ý với nàng?
Thực rõ ràng, ba người này chính là hướng về phía Yến Trục Quang mà tới.
Ngay từ đầu Yến Trục Quang liền biết mục đích ba người kia mai phục là không đơn giản, bất quá người đều đã chết, nàng liền lười truy cứu.
Hiện giờ nghe Thu Kiều chất vấn như thế, nàng lập tức xâu chuỗi lại tất cả các chi tiết.
Quả nhiên, Yến Trục Quang vừa nhắc tới, sắc mặt Thu Kiều lập tức thay đổi, cho dù sau đó hắn có kiệt lực phủ nhận đều vô dụng.
“Ta không biết bản thân mình cùng Thu thiếu chủ có thù oán gì, thế nhưng chọc đến thiếu chủ phái ra ba vị người tu chân Trúc Cơ kỳ xuống tay với ta? Ta cảm thấy thật là vinh hạnh.”
Cho dù Vân Mật Tuyết đang chữa thương cho Tô Kiền Nhi, nhìn mấy người của Thu Minh Đan Đường kia cũng nhăn lại mi.
Nàng vốn tưởng rằng Trục Quang chỉ là vận khí không tốt, gặp gỡ kẻ chặn đường cướp của, không nghĩ tới thế nhưng là bị người cố ý mai phục chặn giết.
Nghe Trục Quang nói, lúc trước nàng còn cứu vị hôn thê của Thu thiếu chủ, Trục Quang có chỗ nào đắc tội hắn mà hắn muốn đẩy nàng vào chỗ chết?
Nàng cúi đầu nhìn Tô Kiền Nhi, lại vì nguyên nhân gì khiến Thu thiếu chủ đối vị hôn thê hạ độc thủ như vậy?
Thu Kiều thề thốt phủ nhận: “Yến cô nương đừng có nói bậy, Thu mỗ cùng ngươi ngày xưa không oán, gần đây không thù, sao có thể phái người đến mai phục ngươi? Nếu Yến cô nương bất mãn với số tiền thuê của Thu mỗ, vậy cứ nói thẳng là được, thật sự không cần bịa lời nói dối hoang đường thế này.”
Yến Trục Quang không tỏ ý kiến, “Ta cũng muốn hỏi một chút Thu thiếu chủ vì sao phải đẩy ta vào chỗ chết”, tầm mắt nàng rơi xuống trên người Tô Kiền Nhi: “Chẳng lẽ là bởi vì Yến mỗ nhiều chuyện, thay ngài đưa về người mà lẽ ra không nên trở lại?”

Thu Kiều có thực lực là Trúc Cơ sơ kỳ, hai lão bộc phía sau hắn thực lực ở Luyện Khí tầng thứ chín, mà chưởng quầy phía trước hắn thực lực lại là Trúc Cơ hậu kỳ.

Đội hình như vậy, nguyên bản là hoàn toàn không sợ đối địch với Yến Trục Quang, nhưng cố tình bên cạnh nàng lại có thêm một người mà bọn hắn không thể nhìn ra được thực lực như Vân Mật Tuyết.
Bạch y nữ tử này hơi thở nội liễm, lại mơ hồ lộ ra một cổ khí tức cực kỳ khủng bố, bọn họ hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiện giờ cũng chỉ có thể tận lực trấn an Yến Trục Quang, hy vọng lừa dối để hai người này rời đi.
“Yến cô nương hiểu lầm rồi”, Thu Kiều chỉ vào người ngã xuống đất kia mà nói: “Người này muốn gây bất lợi với Kiền Nhi, bắt cóc Kiền Nhi đào tẩu, chúng ta đuổi theo đến đây muốn cứu Kiền Nhi ra, chỉ là người này lúc sắp chết đã phản công, thế nhưng làm Kiền Nhi bị thương, chúng ta đang muốn chữa trị cho Kiền Nhi thì nhị vị cô nương tới.
Thu Kiều chắp tay đối với Vân Mật Tuyết: “Đa tạ vị cô nương này đã chữa trị cho Kiền Nhi, trong tay ta có đan dược thích hợp với thân thể của Kiền Nhi, mong cô nương trả Kiền Nhi lại cho ta.”
Lúc Yến Trục Quang cùng Vân Mật Tuyết đuổi tới, đích xác chỉ nhìn thấy Tô Kiền Nhi ngã xuống, không thấy đám người Thu Kiều ra tay với Tô Kiền Nhi, lời hắn nói cũng không phải không có đạo lý.
Chỉ là...
Vân Mật Tuyết nói: “Thương thế trên người vị Kiền Nhi cô nương này, cùng vị người chết kia tương đồng, các hạ muốn nói là nàng bị người chết gây thương tích sao?”
Vân Mật Tuyết linh thức đảo qua liền biết người kia chết dưới loại thủ pháp nào, khí tức của người tu chân Trúc Cơ hậu kỳ còn chưa tiêu tán sạch sẽ khỏi thi thể, như thế nào có thể giấu diếm được nàng?
Yến Trục Quang nghe xong cười lạnh một tiếng: “Thu thiếu chủ giải thích thế nào? Chẳng lẽ người nọ làm bị thương Tô cô nương sau đó tự sát?”
Vị chưởng quầy Trúc Cơ hậu kỳ kia mặt mày trở nên hung ác, há mồm muốn nói cái gì, lại bị Thu Kiều giơ tay ngăn lại, Thu Kiều nói: “Kiền Nhi chính là vị hôn thê của Thu mỗ, việc này hiển nhiên là chuyện gia đình của Thu mỗ.

Yến cô nương một hai truy hỏi nguyên do, có phải đang vượt quá khuôn phép hay không?”
Vân Mật Tuyết có chút chần chờ.
Yến Trục Quang cười nhạo: “Nếu người là do chúng ta cứu, việc này như thế nào lại không liên quan đến chúng ta kia chứ? Ta càng muốn xen vào ấy thì sao nào?”
“Huống hồ, vị Tô cô nương này trước đó chi trả tiền thù lao cho ta, còn chưa kết thúc quan hệ thuê mướn với ta đâu, Yến mỗ có nghĩa vụ bảo hộ cố chủ.”
Yến Trục Quang nói xong, nhỏ giọng nói với Vân Mật Tuyết: “Đại sư tỷ, trở mặt với bọn họ cũng không sao chứ?”
Lời tàn nhẫn cũng nói xong rồi, hiện giờ hỏi lại cũng không ngại muộn sao? Vân Mật Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu: “Không sao, ngươi cứ việc nói lý cùng bọn họ.”
Yến Trục Quang được cho phép, nàng quay người lại, giống như cáo mượn oai hùm mà hất cằm: “Chờ Tô cô nương tỉnh lại đi, hừ.”.


Bình luận

Truyện đang đọc