ĐẠI ĐƯỜNG NỮ PHÁP Y - PART 3

"Cả ngươi cũng khinh thường ta?" khóe mắt Lý Thừa Càn như muốn nứt ra.


"Điện hạ." Thái Tử Phi không biết khi nào xuất hiện ở cuối đường mòn, sắc mặt mang chút tiều tụy, mang chút bi thương không thể gạt đi.


Nhiễm Nhan ý thức được Lý Thừa Càn mới vừa rồi sợ là nhận sai người, nên hướng về Thái Tử Phi uốn gối hành lễ.


"Là Hiến Lương phu nhân đi." Đây là lần thứ hai Thái Tử Phi nhìn thấy nàng. Lần đầu tiên là vào ngày An Cẩn chết, nhưng chỉ là thoáng nhìn qua.


"Đúng là thiếp." Nhiễm Nhan nói.


Thái Tử Phi hơi gật đầu, sau đó hai bên không nói gì nữa.


Lặng im một lát, Nhiễm Nhan nói: "Thiếp cáo lui trước."


"Ừm." Thái Tử Phi ứng tiếng, xoay người đi về phía Lý Thừa Càn.


Thái Tử Phi đoan trang cao quý, nhưng cứ làm Nhiễm Nhan cảm thấy nàng ta như một bình hoa không có sinh mệnh, nàng ta một thân y phục diễm lệ đứng trước mặt Lý Thừa Càn toàn thân chật vật, duỗi tay ra nhẹ nhàng cầm tay hắn.


Nhiễm Nhan cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi thị phi này nữa, vì thế được cho phép liền vội vàng rời đi.


"Điện hạ, điều duy nhất ta có thể làm, chỉ có cùng ngươi đồng sinh cộng tử mà thôi."


Nhiễm Nhan đã đi xa vài trượng, liền nghe thấy Thái Tử Phi mang ngữ khí bình đạm mà nói ra những lời này.


Đồng sinh cộng tử, mới bất quá là "mà thôi", một nữ tử như vậy, làm Nhiễm Nhan nhịn không được hơi thả chậm bước chân, khéo léo quay đầu lại nhìn thoáng qua.


Biểu tình của Thái Tử Phi cũng không có gì khác vừa rồi.


Nàng ta chú định là cả đời bị cầm tù ở chỗ này, mặc kệ Thái Tử là Lý Thừa Càn, Lý Thái hay là người khác. Có đôi khi nàng ta cũng thấy may mắn người nàng ta gả là Lý Thừa Càn, bởi vì hắn có không tốt đi nữa, cũng chưa từng bạc đãi nàng ta, chỉ là hắn không thể trở thành phu quân nàng ta.


Ở trong cung như vậy, nàng ta thậm chí cả chuyện tranh đấu cùng với phi tần khác cũng không có, bởi vì Lý Thừa Càn ái người nọ, sủng người kia, dù là kẻ nào cũng không thể thay thế. Nàng ta chỉ cần làm tốt vai trò một cái bình hoa đoan trang, tìm không có tì vết gì lớn, mắt lạnh nhìn người và chuyện xảy ra trong cung, hắn chết, nàng ta chết; hắn sống, nàng ta liền sống.


Nhiễm Nhan bỗng nhiên cảm thấy bực mình, lập tức tăng tốc, trong lòng chỉ nghĩ mau chóng xa rời nơi tràn ngập đau khổ này.


Sắp đến trưa, Nhiễm Nhan vừa mới ra đến Duyên Hỉ môn, sắc trời liền bắt đầu có chút âm trầm, có vẻ như trời muốn mưa.


Khi về đến phủ, bên ngoài đã mưa to xối xả. Xe ngựa trực tiếp chạy vào đường nhỏ trong nội môn, Nhiễm Nhan từ trên xe bước xuống, dù đã che trên đầu nàng.


Nhiễm Nhan sửng sốt, ngẩng đầu liền đối diện với tuấn nhan mang ý cười của Tiêu Tụng.


"Sao lại ra đây?" Nhiễm Nhan biết hắn là đặc biệt ra đây đón nàng, lại không hiểu sao, vẫn muốn nghe lời ngọt ngào.


Tiêu Tụng phảng phất như biết tâm tư nàng, nụ cười càng rõ hơn, càng không muốn nàng như ý, "Mấy hài tử kia quá ồn, ta liền ra đây tìm chút thanh tĩnh."


Nhiễm Nhan nguýt hắn một cái, nắm tay hắn vào cửa.


Bên dưới dù, Tiêu Tụng hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Phu nhân mới rời đi có nửa ngày, ta đã mỏi mắt chờ mong, nghĩ đến sắp tới phải xa nhau, liền nhịn không được muốn nhìn phu nhân nhiều hơn."


"Lừa tình." Nhiễm Nhan cười nói. Nàng vốn dĩ chẳng qua là muốn nghe câu trả lời đơn giản, mà Tiêu Tụng mỗi một lần cho nàng đều nhiều hơn so với mong đợi của nàng. Mặc kệ là lời âu yếm hay là thứ gì khác.


Hai người thoáng thả chậm bước chân, cầm ô đi theo đường nhỏ quay về hậu viện.


Ở trong màn mưa xối xả có được một khoảnh khắc ấm áp bình yên hiếm có.


Mưa ào ào nện trên dù giấy, thanh âm rất lớn, Nhiễm Nhan hình như còn loáng thoáng nghe thấy tiếng hài tử khóc, lúc đầu nàng còn tưởng là mình ảo giác, nhưng càng tới gần tiếng khóc càng vang dội. Nàng nhịn không được nhấc chân đạp Tiêu Tụng một cái, "Tiêu Việt Chi! Hài tử thật sự đang khóc kìa!"


"Oái!" Tiêu Tụng kêu đau, vội vàng bung dù đuổi theo Nhiễm Nhan đang chạy đằng trước.


Vào trong phòng, liền thấy Vãn Lục cùng hai bà vú, mỗi người ôm một đứa tìm mọi cách để dỗ, Nhược Nhược đã khóc đến nghẹn, mắt mũi cả ba đứa đều hồng hồng, hiển nhiên là đã khóc một hồi lâu.


"Phu nhân!" Vãn Lục thấy Nhiễm Nhan, đầy mặt kinh hỉ.


Ba đứa ngưng bặt, mang theo nước mắt ràn rụa, quay đầu tìm mẫu thân.


Nhiễm Nhan nhận khăn sạch thị tỳ đưa qua, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bọn chúng.


"Mẫu thân! Mẫu thân!" Nhược Nhược mếu máo níu tay áo Nhiễm Nhan.


Nhiễm Nhan kinh hỉ nhìn Nhược Nhược, "Nữ nhi, gọi mẫu thân lần nữa."


Giọng Nhược Nhược vừa rồi còn hàm hàm hồ hồ, thấy Nhiễm Nhan vui vẻ, giống như được cổ vũ, nãi thanh nãi khí mà gọi một tiếng, "Mẫu...thân! Mẫu thân!"


"Nữ nhi ngoan!" Nhiễm Nhan hôn lên khuôn mặt nhỏ của bé một cái, duỗi tay ôm bé qua.


Tiêu lão đại cũng không cam lòng yếu thế mà gọi một tiếng, "Mẫu thân!"


Mấy hài tử này đều là đứa này học đứa khác, một đứa trong đó mở miệng, hai đứa khác đều sẽ gọi theo. Tiêu lão nhị cũng bắt chước gọi, "Mẫu...mẫu."


Gọi xong, hình như cảm thấy nghe không giống như huynh trưởng và muội muội gọi, lại há miệng òa khóc.


Bộ dạng nghẹn khuất này của bé lại chọc cười mọi người trong phòng, Tiêu lão nhị thấy người khác đều cười, bé cũng ngơ ngác cười theo.


Nhiễm Nhan hôn hôn hai nhi tử, xoay người sai bà vú đút cho bọn nhỏ chút nước ấm. Nhược Nhược thấy phụ thân bị ngó lơ, duỗi tay nhỏ kêu, "Gia gia, gia gia."


"Vẫn là nữ nhi tri kỷ." Tiêu Tụng trừng hai tên hỗn tiểu tử kia một cái, ôm Nhược Nhược lại, tự mình đút nước cho bé.


Vãn Lục che miệng cười trộm, nàng cũng nhìn ra Nhiễm Nhan đang bực mình Tiêu Tụng, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, ngài đừng trách lang quân, các tiểu chủ tử dỗ kiểu gì cũng không chịu nín, có lang quân ở đây nô tỳ cùng mấy bà vú lại không dám nhúc nhích. Các tiểu chủ tử đều là khóc một trận rồi chơi một trận, chắc là không có gì đâu."


Nhiễm Nhan dở khóc dở cười, hoá ra còn người tung kẻ hứng nữa!


Nếu đã oan uổng người ta, Nhiễm Nhan dỗ dành xong bọn nhỏ, đành phải tiếp tục đi dỗ dành cha bọn nhỏ.


"Ta rất dễ thỏa mãn, phu nhân ngươi tối nay..." Tiêu Tụng híp mắt cười với nàng, biểu tình "ngươi hiểu mà".


Nhiễm Nhan mặc kệ hắn nói cái gì, nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi hắn.


Tiêu Tụng trong đầu trống rỗng, lỗ tai tinh tường nghe thấy tiếng hút khí chung quanh, mặt hắn xoát một cái đỏ đến mang tai, nhất thời cứng đờ tùy ý Nhiễm Nhan hôn sâu.


Bị Nhiễm Nhan khiêu khích, Tiêu Tụng cũng dần dần quên mất chung quanh, bắt đầu nhiệt liệt đáp lại.


Bên ngoài mưa to xối xả, trong phòng không khí ấm áp.


Kết thúc một nụ hôn, mới phát hiện phó tì cả phòng đều đã lặng lẽ lui ra ngoài, chỉ còn Nhược Nhược trong ngực Tiêu Tụng đang mở to một đôi mắt cún con tò mò nhìn hai người.


Tiêu Tụng xấu hổ mà khụ hai tiếng, giao Nhược Nhược cho Nhiễm Nhan.


Mưa to mấy ngày liên tiếp, Tiêu Tụng xin nghỉ ở nhà bồi Nhiễm Nhan cùng ba hài tử.


Toàn phủ trên dưới đều bận bận rộn rộn mà chuẩn bị đồ dùng đi đường. Không đến hai ngày đã chất đầy ba xe lớn, đây là đồ dùng cho ba cái tiểu gia hỏa, thêm đồ ăn, nước cùng với những vật dụng linh tinh vụn vặt khác, bảo đảm tổng cộng cũng phải có bảy tám xe chở vật dụng.


Mấy trăm hộ vệ, mười mấy phó tì...đoàn người này mà đi đường, thật sự thanh thế to lớn, bất đắc dĩ lại không thể giảm bớt.


Hết thảy chuẩn bị ổn thoả cũng chỉ chờ mưa tạnh đường khô.


Nhưng trận mưa này khi nhỏ khi lớn, cứ đứt quãng kéo dài đến năm ngày, sau khi mưa tạnh, mọi người kiễng chân chờ, chờ đường khô ráo, thì có thể rời Trường An.


"Phu nhân, tin đã đưa đến phường An Thiện, bên kia hồi âm nói, sáng sớm ngày mai Thập Lang liền tới gặp ngài." Ca Lam nói.


Nhiễm Nhan gật đầu, thấy Ca Lam đang muốn lui ra, mở miệng gọi: "Ca Lam!"


Ca Lam dừng bước chân, "Có nô tỳ, phu nhân còn có chuyện muốn phân phó?"


"Ngươi lại đây, chúng ta trò chuyện." Nhiễm Nhan ra hiệu cho nàng ngồi xuống nói chuyện.


Chờ Ca Lam ngồi quỳ xuống, Nhiễm Nhan khẽ cười nói: "Ta nói chuyện không thích quanh co lòng vòng, ta chỉ hỏi ngươi, trong lòng ngươi, có thích Lý lang quân không?"


Ca Lam trầm mặc một lát mới nói: "Nô tỳ đang muốn cầu xin phu nhân một chuyện."


"Nói đi." Nhiễm Nhan nói.


Ca Lam hít sâu một hơi nói: "Lý lang quân bị lưu đày, nô tỳ muốn theo đến Mạc Bắc."


Nàng suy nghĩ thật lâu, ngày mai Lý Đức Kiển sẽ khởi hành, lại không nói, nàng sợ sau này cũng không còn cơ hội dung túng bản thân.


Nhiễm Nhan có thể đoán được suy nghĩ của Ca Lam, trước kia thân phận bọn họ khác nhau như trời với đất, dù mẫu thân của Lý Đức Kiển có xuất thân ti tiện, nhưng nay đã khác xưa, Lý Tịnh cùng Hồng Phất Nữ là kết thành vợ chồng trong thời loạn thế, khi đó mọi người bị triều đình bóc lột, ăn bữa nay lo bữa mai, làm gì có thời gian rỗi đi chỉ trích bọn họ? Nhưng hiện giờ là thái bình thịnh thế, thân phận của Ca Lam kiểu gì cũng không với tới dòng dõi của Lý Đức Kiển.


Lý Tịnh vốn là có nguy cơ công cao chấn chủ, hôn sự với Đỗ gia là đã định ra từ rất sớm, hiện tại nếu đã lui, ông rất có thể vẫn sẽ luôn bảo trì điệu thấp, sẽ không lựa chọn nương tử của môn phiệt sĩ tộc làm vợ nhi tử mình.


Nhiễm Nhan đã sớm khôi phục thân phận lương dân cho Ca Lam, nàng nếu cùng Lý Đức Kiển cộng khổ, tương lai Lý thị hơn phân nửa sẽ chấp nhận nàng làm chính thê.


Mà hết thảy những tính toán này, đều thành lập trên cơ sở là nàng thích Lý Đức Kiển.


Nhiễm Nhan cũng không trải qua quá nhiều lần yêu đương, nhưng cũng cảm thấy Ca Lam thật sự quá có thể ẩn nhẫn, thở dài nói: "Được, ngươi đi đi, lộ phí thì đi đến phòng thu chi mà lấy, dùng bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, ra ngoài tiền tài không thể thiếu thốn."


"Đại ân của phu nhân, nô tỳ suốt đời khó quên." Ca Lam cung kính làm đại lễ với Nhiễm Nhan.


Từ lúc xảy ra chuyện cho đến bây giờ, Nhiễm Nhan cũng không hề hỏi qua Ca Lam có từng bán đứng nàng hay không, tự nàng căn cứ vào các loại manh mối mà phán đoán. Ca Lam nhất định giấu nàng làm chút chuyện, nhưng những chuyện đó không tính là phản bội, nàng cũng không cần phải làm điều thừa đi ép hỏi.


Sáng sớm hôm sau, mưa đã tạnh, trên phố tràn ngập hơi ẩm, giống như tháng Năm tháng Sáu ở Tô Châu, Nhiễm Nhan đích thân mang mấy hài tử đến nội môn tiễn Ca Lam đi.


"Lam Lam." Nhược Nhược mắt tròn xoe nhìn theo Ca Lam, nãi thanh nãi khí gọi.


Hốc mắt Ca Lam đỏ lên, nhẹ nhàng cầm tay bé, "Tiểu nương tử, nô tỳ về sau sẽ trở về thăm ngươi."


Ca Lam ngày thường không có việc gì sẽ chạy tới hậu viện đùa với hài tử, nàng cũng rất thích ba đứa bé phấn điêu ngọc trác này.


"Ô..." Vãn Lục nhịn không được dùng tay áo che mặt.


Ba hài tử tò mò mà nhìn nàng, Tiêu lão nhị vỗ tay nhỏ, nói: "Đại miêu! Đại miêu!"


Ngày thường khi bọn chúng khóc, Vãn Lục liền gọi bọn chúng là đại hoa miêu, Vãn Lục nghe vậy, nín khóc mỉm cười, lung tung lau đi nước mắt, "Nhị Lang nhỏ như vậy đã biết cười nhạo nô tỳ."


"Nếu là thông minh như vậy thì tốt rồi, bất quá, tên đầu đất này sợ là cũng không biết đó là có ý gì đâu." Nhiễm Nhan cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc