ĐẠI ĐƯỜNG NỮ PHÁP Y - PART 3

Nhiễm Nhan thường xuyên sẽ tùy thân mang theo một tấm khăn tẩm độc, còn có một lọ kịch độc, đều đặt trong tay áo, nhưng hiện tại căn bản không có thời cơ gì để móc ra. Đao của đối phương quá nhanh, chỉ cần nàng vừa hơi phân thần, lộ sơ hở cho hắn, chín thành khả năng là sẽ bị một đao giết chết.


Cho nên Nhiễm Nhan tạm thời không thèm nghĩ tới, chỉ tập trung tinh lực phòng vệ.


Tô Phục trước kia đã cho Nhiễm Nhan một quyển sách luyện khí tức, nàng mỗi ngày đều luyện, không hề lười biếng, cho nên thể lực mới có thể kiên trì được đến bây giờ.


Hắc y nhân hít sâu một hơi, chậm rãi nâng đao lên.


Nhiễm Nhan rùng mình, biết hắn đây là chuẩn bị một kích toàn lực, trên trán nháy mắt rỉ ra mồ hôi.


Không có thời gian nghĩ nhiều, đao phong đã tới gần.


Trong ánh sáng tối tăm, lấy nhãn lực của Nhiễm Nhan có thể đại khái thấy hướng đi của lưỡi đao, đao trong tay nàng chắn trước người. Binh khí chạm nhau, Nhiễm Nhan bị bức lui vài bước, cả thân mình lung lay sắp đổ.


Hắc y nhân kinh ngạc, hắn vung đao tuy không tính nhanh, cũng không yếu, nữ tử yếu ớt trước mắt này, cư nhiên có thể chính xác đón đỡ! Hơn nữa nếu không phải nàng không biết võ công, nữ nhân sức lực trời sinh lại yếu hơn so với nam nhân, nàng chưa chắc là không thể đánh trả.


Nghĩ đến đây, trong lòng hắc y nhân có chút nóng nảy, lực độ công kích trên tay càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng dữ dội.


Trong đao ảnh dày đặc, trên người Nhiễm Nhan lại bị cắt thêm vài vết thương, nàng không có năng lực bảo hộ chính mình chu toàn, chỉ có thể chọn chỗ mấu chốt mà bảo vệ, tốc độ công kích của đối phương cực nhanh, nàng tuy có thể thấy rõ, nhưng không kịp tránh né, chỉ có thể gắng sức đón đỡ, sau bốn lần bị công kích Nhiễm Nhan đã kiệt sức, cơn đau từ vết rách nơi hổ khẩu đã dần dần chết lặng, nhưng nàng cảm thấy chính mình càng lúc càng không thể khống chế tay mình.


Kiên trì, chỉ cần kiên trì đến lúc hắn lại lần nữa yêu cầu thở dốc


Toàn thân Nhiễm Nhan đã chết lặng, nhưng đầu óc vô cùng thanh tỉnh. Nàng phỏng chừng dược tính của mê dược vừa rồi còn chưa tới đạt đỉnh điểm, cho nên không dám mạo muội phân tán lực chú ý, nhưng trải qua một phen vận động kịch liệt, dược tính phát huy sẽ càng mau.


Hắc y nhân đang chuẩn bị công kích lần nữa, bước chân lại lung lay một chút, hắn theo phản xạ có điều kiện mà dùng đao chống đỡ thân thể.


Nhiễm Nhan vừa thấy liền tận dụng thời cơ, lập tức móc độc dược ra bật nút lọ ném đến dưới chân hắn.


Hắc y nhân lập tức lung lay thối lui vài bước, lấy tay che miệng mũi, Nhiễm Nhan cầm đao bước tới một bước, đá lọ độc dược kia đến trước mặt hắn lần nữa.


Ngay lúc hắc y nhân chuẩn bị thối lui lần nữa, Nhiễm Nhan đột ngột vung đao phản kích.


Hắc y nhân ý thức dần dần có chút mơ hồ, thấy Nhiễm Nhan vậy mà bắt đầu phản kích, trong lòng kinh hãi, nhưng hắn cũng phát hiện chính mình một khi vận động kịch liệt, tình trạng trúng mê dược sẽ càng nghiêm trọng, cho nên vẫn luôn nhích chân uyển chuyển nhẹ nhàng tránh né.


Nhưng sau vài lần tránh né, hắc y nhân càng kinh ngạc phát hiện, đao pháp của Nhiễm Nhan tuy không có chiêu thức gì, có vẻ rất hỗn độn, nhưng lần nào cũng có thể nhanh chóng bắt được sơ hở, không đến một lát, trên người hắn đã có vết thương. Trước mắt còn là bị thương ngoài da, nhưng một lát sau thì không nhất định.


Hắc y nhân cắn răng một cái, móc ra một viên đan dược, bóp nát lớp sáp bên ngoài, ném vào trong miệng.


Đây là một loại dược vật kích phát tiềm lực của thân thể, thể lực bị tiêu hao quá mức, rất nhiều sát thủ khi gặp sai lầm trong lúc chấp hành nhiệm vụ, liền nuốt vào ở khắc cuối cùng, có thể giúp liều chết mà thoát vây.


Nhiễm Nhan cũng đọc được từ trong một tác phẩm võ hiệp nào đó, lúc ấy nàng còn cùng đồng sự suy đoán, nếu thực sự có thứ này, hẳn là có thể phân loại chúng vào loại thuốc kích thích cao độ, dùng quá liều có thể gây chết đột ngột.


Ý niệm chợt lóe qua, Nhiễm Nhan tập trung tinh thần, cật lực công kích, nhất định phải tạo ra thương tổn trí mạng trước khi loại thuốc này phát huy dược hiệu, nếu không đối mặt với hắc y nhân có thể dùng sinh mạng hoàn thành nhiệm vụ bất cứ lúc nào như người này, sợ là phải bị hắn lôi kéo đồng quy vu tận.


Nơi này đánh đến hừng hực khí thế, mà trong Thái Cực cung cũng long trời lở đất.


Trong hoa viên, Triệu phu nhân tóc mai hoa râm nắm một thanh đao máu chảy đầm đìa đứng bên cạnh thi thể của Đỗ Hà, đôi mắt đỏ bừng, bà hít sâu một hơi, đảo mắt nhìn cung tiễn thủ xung quanh, lạnh lùng nói: "Buông cung tiễn xuống hết cho ta!"


Chủ tướng đã không còn, những người đi theo mưu phản vẫn không muốn buông cung tiễn, bởi vì từ lúc bọn họ cầm lấy vũ khí xâm nhập cấm cung, thì đã là tử tội.


"Tin rằng trong nhà các ngươi còn có thê nhi, lão phụ lão mẫu, nếu buông vũ khí trước khi quá trễ, thì chết bất quá là một người mà thôi..." Lý lão phu nhân chậm rãi nói: "Mặc kệ là bắt cóc hay là giết chúng ta, người nhà của chư vị đều sẽ bị sung làm quan nô, các ngươi đều là nhi lang, thế nhưng muốn liên lụy thân nhân chịu đủ tai nạn sao?"


Tội lớn như mưu phản ở Đường triều bất quá cũng chỉ có kẻ mưu phản chết mà thôi, căn bản không có tội danh tru chín tộc, nhưng nếu gây rung chuyển quốc gia, tam tộc chí thân của kẻ mưu phản sẽ bị giết hoặc sung làm quan nô, đây đã là hình phạt nghiêm khắc nhất.


Vốn dĩ trong lòng mọi người còn chưa quyết định, nghe vậy thì có người lập tức ném xuống cung tiễn và đao, có một người đi đầu, mọi người cũng chần chờ buông vũ khí trong tay.


Vũ lâm vệ lập tức xông lên bắt người.


Leng keng!


Triệu phu nhân ném đao trong tay xuống, rũ mắt nhìn bàn tay đang rung nhè nhẹ của mình. Ngay vừa rồi, bà đã thân thủ giết chết chính nhi tử của mình.


"Con ta, ngươi trước khi tới, căn bản chưa từng nghĩ tới sẽ chết ở trong tay mẫu thân đi." Triệu phu nhân trong khoảnh khắc rơi lệ đầy mặt. Dù cho vừa rồi khi Đỗ Hà lệnh cho cung tiễn thủ bao vây hoa viên, cũng chưa từng để ý đến sinh tử của bà, nhưng làm mẫu thân, bà đối với nhi tử của mình vẫn tràn ngập vô tận khoan dung.


Chỉ là, loại khoan dung này cũng không thể làm Triệu phu nhân nhân từ nương tay. Vô luận là Đỗ thị hay là vị phu quân một thời liêm minh của bà, đều yêu cầu bà đại nghĩa diệt thân.


Thi thể Đỗ Hà mở to mắt, vẻ không thể tin được còn đọng lại ở trên mặt.


Đỗ Hà biết mẫu thân mình thân mang võ công, hơn nữa tính tình táo bạo, bất quá bà luôn luôn đối với hắn vô cùng dung túng, trước khi tới, hắn nghĩ mẫu thân khả năng sẽ cực kỳ giận dữ mà xông tới nện cho hắn một trận, vừa lúc nhân cơ hội này mà dẫn bà ra khỏi vòng nguy hiểm.


Hết thảy đều dựa theo dự tính của hắn phát triển, cho nên hắn vẫn chưa quá cảnh giác với mẫu thân mình, nhưng hắn không nghĩ tới, kỳ thật mẫu thân dung túng cũng là hữu hạn. Mẫu thân trong ấn tượng vẫn luôn là xúc động táo bạo, mà lúc này đây khi lựa chọn bảo toàn tánh mạng giữa Đỗ thị và hắn, hắn lại phảng phất như lần đầu tiên nhận thức mẫu thân mình, cũng là lần cuối cùng.


"Triệu phu nhân, nén bi thương." Vi Quý Phi nhẹ giọng nói.


Triệu phu nhân thanh âm nghẹn thanh nghẹn ngào, "Thỉnh nương nương để ta đơn độc một chút."


Lời này là không cho Vi Quý Phi mặt mũi, Triệu phu nhân hiện tại cũng khó có thể suy xét cảm thụ của bất luận kẻ nào. Tạm thời không nói tới cảm tình, bà dạy con vô phương là một tông tội, thân thủ giết con lại là một tông tội, sau khi chết cũng không còn mặt mũi đi đối mặt phu quân, cũng không còn mặt mũi đối với liệt tổ liệt tông Đỗ thị.


Cảm giác tội lỗi cùng với đau lòng đồng thời tra tấn bà, nếu không phải còn chút lý trí, chỉ sợ đã sớm đi theo nhi tử.


Tính cách Đỗ Hà giống bà nhất, cho nên bà đối với đứa con này cũng cực kỳ yêu thương. Cho dù Đỗ Hà vẫn luôn là đứa con không làm bà bớt lo, nhưng bà cảm thấy gây rắc rối thì gây rắc rối, phẩm tính vẫn là tốt, không ngờ, rốt cuộc lại gây ra đại họa ngập trời mà bà không thể thu thập được nữa.


"Nương nương! Bệ hạ và bách quan còn bị nhốt ở trong điện, là Thái Tử!" nội thị vội vàng chạy tới bẩm báo.


Vi Quý Phi nhíu mày, lập tức đi về phía Lý lão phu nhân, lễ phép hỏi: "Thái Tử vây Lân Đức điện, bức bách bệ hạ thoái vị, ngài xem..."


Vi Quý Phi thật ra rất hiền lương thục đức, xử lý sự tình trong cung cũng chưa bao giờ ra sai lầm gì, nhưng đầu óc cùng thủ đoạn của nàng ở phương diện quân chính, kém xa Trưởng Tôn hoàng hậu đã qua đời, nàng có thể trở thành Quý Phi đứng đầu bốn phi, nắm quyền như Hoàng Hậu, nguyên nhân lớn nhất là nàng dưới gối không con, sẽ không tạo thành uy hiếp đối với trữ vị.


"Trước tiên lấy thánh thượng tín vật đi điều động phi kỵ binh, lại lệnh người đi tìm hiểu một chút, người ủng hộ Thái Tử mưu phản đến tột cùng gồm có những ai." Lý lão phu nhân nói đâu ra đó: "Chờ tìm hiểu ra kết quả, lại lấy thánh thượng tín vật, phái người đáng tin cậy đi điều động viện quân."


Phi kỵ binh là thân vệ của thánh thượng, mức độ trung thành tuyệt đối không cần hoài nghi, cho nên có thể lập tức cầu viện.


Mà tìm hiểu trước rồi lại điều động viện quân, tuyệt đối không phải làm điều thừa, năm đó khi Lý Thế Dân đánh Huyền Vũ môn, mang tới chính là Hữu võ vệ quân, cũng là thuộc về một trong các cấm quân Bắc Nha, Lý Thừa Càn cũng không phải cái bao cỏ, ai có thể bảo đảm hắn không điều động được cấm quân?


Vi Quý Phi lập tức sai người bên cạnh bí mật đến Cam Lộ điện tìm kiếm tín vật có thể điều động cấm quân.


"Ta đi điều phi kỵ binh đi." Phu nhân của Trình Giảo Kim nói.


Trong những người ở đây, phu nhân trẻ tuổi đều là những người tay trói gà không chặt, giống như Lý lão phu nhân, thì đã không chạy nổi nữa, phu nhân của Trình Giảo Kim tuổi gần 50, thân thể ngạnh lãng, cũng có thể thử một lần, vì thế mọi người nhất trí thông qua.


Vãn Lục đang vô cùng lo lắng, không ngừng nhìn về phía đường mòn bên kia, hận không thể chạy đi tìm Nhiễm Nhan, nhưng Nhiễm Nhan trước khi đi lại dặn dò các nàng tuyệt đối không được phép rời đi nơi này, Vãn Lục trong lúc nóng vội, cũng bất chấp thân phận, ôm Nhược Nhược chạy đến trước mặt Lý lão phu nhân và Vi Quý Phi, làm cái lễ, vội vàng nói: "Quý Phi nương nương, lão phu nhân, phu nhân nhà ta vừa rồi đi nhà xí, đến giờ còn chưa về, nô tỳ cả gan cầu xin nương nương sai người đi tìm một chút."


Vi Quý Phi không biết Vãn Lục, lại biết Nhược Nhược, biết phu nhân trong miệng nàng chính là Nhiễm Nhan.


Cũng không biết là ai, còn tranh thủ nói: "Sẽ không phải là bị trận vừa rồi dọa trốn đến góc nào rồi đi."


Đám người tụ tập lại ở bên nhau, Vãn Lục cũng không biết là ai nói, nhưng thấy Vi Quý Phi nhíu mày, lập tức biện giải: "Quý Phi nương nương minh xét, phu nhân nhà ta làm nghề y, mổ bụng cứu người còn dám làm, lá gan rất lớn, tuyệt đối sẽ không bị trận trượng nhỏ nhặt vừa rồi làm sợ."


Trong lòng Vi Quý Phi lúc này đang nghĩ tới chuyện khác, cũng không để ý chi tiết trong lời Vãn Lục, gật đầu coi như đồng ý với lời nàng, không truy cứu Vãn Lục vô lễ, lập tức sai thị vệ đi xung quanh tìm Nhiễm Nhan.


Vãn Lục vội vàng tạ ơn.


Lý lão phu nhân lại nhìn Vãn Lục mỉm cười, "Ngươi cô nương này thật ra lại rất có ý tứ."


Thị tỳ dám nói mưu phản là trận trượng nhỏ nhặt, Vãn Lục sợ là người đầu tiên. Lý lão phu nhân đương nhiên biết Vãn Lục là nóng lòng biện giải, cố ý nhẹ nhàng bâng quơ, bất quá bà thích thị tỳ trung thành lớn mật mà còn có đầu óc.


Trong hoa viên yên tĩnh, tất cả mọi người ngồi xuống tịch, lẳng lặng chờ đợi.


Ước chừng một khắc sau, nội thị được phái đi tìm hiểu tin tức vội vàng chạy về, thở hồng hộc nói: "Nương nương, Lý lão phu nhân, vây quanh chính điện có chừng mấy ngàn người, nô tỳ không dám tới gần, nhưng mơ hồ thấy người dẫn đầu hình như là Đông Cung Thiên Ngưu Hạ Lan Sở Thạch."


Thiên Ngưu Vệ, cũng thuộc cấm quân, Đông Cung ThiênNgưu phụ trách bảo hộ an toàn cho Thái Tử. Hạ Lan Sở Thạch theo Lý Thừa Càn mưu phản, cũng không kỳ quái, lại không đáng sợ hãi, điều làm Lý lão phu nhân để ý chính là Hạ Lan Sở Thạch chính là con rể của Hầu Quân Tập. Hầu Quân Tập vì là mãnh tướng chinh chiến sa trường, trong quân có uy vọng rất cao, còn từng làm tả vệ Đại tướng quân, nếu hắn tham gia mưu phản, nói không chừng hiện tại toàn bộ hoàng cung đều đã bị phản quân khống chế.

Bình luận

Truyện đang đọc